TO DEPRIVE A DEPRIVED PERSON

chương 113

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 113: Tên cướp

Ở trong bóng tối, có một nhóm gồm 10 người đi qua như thể thế giới đã bị sự im lặng bao trùm. Một tên mặc một bồ đồ đen và che luôn cả mặt chúng. Chúng sử dụng [Mắt Đêm] để nhìn được trong bóng tối mà không bị nghi ngờ gì với vẻ đi của chúng cả

“Ở đây sao? Không sai chứ?”

“Đừng lo. Tao đã kiểm tra sơ sơ rồi”

“Tao chỉ muốn chắc chắn…vì lần này công việc này có phần thưởng khá hậu lĩnh”

“Ừ, tao hiểu. Sau cùng thì phần thưởng của nó là 300 đồng vàng, nó là một mẻ lớn. Dù sao thì các con tiếp tân và mạo hiểm giả ở thành phố Comer này khá khó để xử lí, chúng ta còn dành nhiều thời gian để thu thập thông tin ‘chúng ta cần nói chuyện’”

Gã đàn ông gỡ mặt nạ ra và khẹt nhỏ xuống mặt đất trong sự ghê tởm

“Chỗ này cách xa con đường chính và một số tên đã coi đây là căn nhà đã bị ma ám. Dù sao, tôi tự hỏi tại sao lũ quý tộc và guild tội phạm lại không nhúng tay vào đây chứ. Kho báu chính là lũ Dryad trong khu vườn. Tao lại tự hỏi tại sao không có kẻ nào lại đến chứ? Vì thế, yêu cầu này là của tên Tử Tước ở thành phố Samantha sao?”

“Ngươi nên biết là gã Yu có quan hệ rất thân thiết với Mussu, người cai trị thành phố Comer này. Đó là lí do không có tên nào dám động tay vào đây”

“Ngương nói cái thảo luận này đi, chúng ta sẽ đi vào dịnh thự đó. Nó nằm ở phía trước kìa”

Trước mắt gã đàn ông, mặc dù ở trong bóng tối, chúng nhìn thấy nó rất rõ ràng. Căn biệt thự đã bị bụi cây và rễ bao phù xung quanh

“Wow. Đây là dịnh thự lớn nhà mà tao từng nhìn thấy đó. Tuy nhiên kể từ khi Yu mất tích, thì nó gần như đã sụp đổ. Ngay cả khi nó ở đây, tao không nghĩ nó sẽ làm được gì chúng ta vì nó mới là tên hạng C thôi. Ở trong đó còn có 1 tên hạng E và 2 tên hạng C đang ở trong nhà. Tao nghĩ ngoài những con sói ra thì chả có gì phải sợ cả”

Gã đàn ông đó nói với sự tự tin về sức mạnh của hắn và những tên khác cũng nhìn thấy cái biểu hiện đó

“Tuy nhiên, tại sao chúng ta lại không dùng xe ngựa di chuyển?”

“Đừng lo về nó. Cái tiếng cộc kệt của con ngựa có thể khiến cho bọn chúng phát giác”

“Dừng lại!”

Đột nhiên gã đàn ông ở phía trước giơ tay lên và báo hiệu cho mấy tên khác dừng lại. Gã đó mang nghề [Trinh Sát]. Công việc của hắn là ngăn sự hủy diệt của đội trong trường hợp không thể lường trước(M9:quá muộn rồi)

“Chuyện gì vậy?”

“Dây cỏ ở trước mặt chúng ta. Dường như nó đã bị xới lên”

“Đó là dấu hiệu của người sử dụng [Awaeness]!”

Nghe theo lời gã trinh sát, những tên khác sẵn sàng cho trận chiến. Mặc dù khác cấp bách, nhưng không tên nào hoảng sợ mà chỉ bình tĩnh. Nó cho ta thấy mấy gã này đã quen thuộc mấy kểu khó khăn này rồi

Chắc chắn theo lời gã trinh sát nói, cách 100m ở phía lâu đài, mấy cây cỏ đang ở trong trạng thái không tự nhiên và nhô ra khỏi đất. Bọn chúng điều nâng cao cảnh giác khi [Skeleton] cầm thanh kiếm sắt và lá chắn bò nhô lên mặt đấy

“Chuyện gì vậy? Dù sao thì, bọn chúng là [Skeleton] và [Chiến binh Skeleton]. Nó còn chả phải là sự phiền phức nữa”

Một trong những con xương tiến lên và chúng không tiến tới thành phố Comer mà là mấy tên đàn ông. Không thấy cảm thấy sự nguy hiểm và sợ hãi, con quái vật xương đó đã vung kiếm về mấy tên đàn ông

“Chúng ta còn chả cần sử dụng ma thuật nữa là”

“Ừ, nó mới hạng 1 mà” [Đấu Sĩ Skeleton] hạng 1

Trong khi nói thế, một tên đã bổ kiếm xuống và trực tiếp nghiền nát bộ xương Sau đó hắn rút thanh kiếm ra. Sau khi [Chiến binh Skeleton] và [Đấu Sĩ Skeleton] gục xuống

“Cái gì đây? Nó còn chả đáng để khiến chúng ta đổ mồ hôi nữa”

[Chiến binh Skeleton] và [Đấu sĩ Skeleton] chả khác gì là bao cát của chúng. Tuy nhiên mặt đất cứ liên tục di chuyển

“Ồ, giờ là [Kị sĩ Skeleton] và [Đấu sĩ Skeleton]”

“Đừng lo. Dù là [Kị sĩ Skeleton nhưng phải cẩn thận. Đó là con quái hạng 3 đấy”

Như cái cách mà chúng hạ cái con skeleton kia, bọn chúng đã đánh bại kị sĩ Skeleton khác. Ngay trước khi chúng có thể tiến xa hơn, ở phía trước 20m, mặt đất lại di chuyển. Lần này, hắn có cảm giác tệ

“….[Hiệp Sĩ Xương Đỏ][Thẩm Định]...!... Đó là con quái vật hạng 4 và [Thằn Lằn Xương] hạng 5, cẩn thận!”

“Mỗi khi chúng ta tiến lên, thì cứ mỗi 20m, các con quái vật điều mạnh lên. Tao chả muốn tin là sẽ có con quái vật hạng 6 sẽ xuất hiện đâu!”

“Tại sao điều này không được ghi trong báo cáo chứ? Đội xử lí tài liệu làm cái thá gì thế không biết?”

“Đừng tranh cãi nữa, hãy tập trung vào việc đánh bại bọn chúng đi”

Tuy nhiên, ngay sau khi [Hiệp Sĩ Xương Đỏ] và [Thằn Lằn Xương] xuất hiện, thì bọn chúng chả dễ dàng bị đánh bại như lúc trước. Trong tình huống này, chúng đã chia thành 2 nhóm

“Rút lui! Cùng một lúc, hãy chạy về đi”

“Đợi đã! Ngươi đang nói điều gì vô nghĩa đấy sao? Chúng ta cần phải làm xong công việc! Chúng ta phải tiến lên!”

Vì lí do đó, nhóm đã bị chia ra. Nhóm thì chạy về thành phố Comer và nhóm thì tiến vào dịnh thự mà không sợ hãi

“Tệ rồi! Chúng vẩn đang đuổi theo!”

Ở phía sau những kẻ hướng đến ngôi nhà, [Hiệp Sĩ Xương Đỏ] vẫn đuổi theo chúng. Ngay cả khi chúng bị kiếm chém thì chúng vẫn không dừng lại, rồi tự nhiên [Hiệp Sĩ Xương Đỏ] dừng lại

“Cái gì thế này? Chuyện gì đây? Hắn đột nhiên ngừng lại và không đuổi theo nữa?”

“Fuh. Có vẻ chúng ta đã thắng. Có vẻ chúng không được quyền đi vào nơi khác ngoài nơi đã định. Vì thế chúng không thể đi qua đây”

Sau khi khạc nhổ với cơn thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy [Hiệp Sĩ Xương Đỏ] quay lại mặt đất, những gã đàn ông mở cánh cửa của ngôi nhà kinh dị này

Từ phía trước cổng biệt thự, có ai đó đang bước ra. Với cái rìu trong tay và cái khiên bên kia, siết thật chặt cái bộ áo giáp đen mà cậu ta đang mặc

“Thánh thần ơi…đó là gì…không, nếu tao nhìn kĩ hơn, thì nó là một con goblin. Điều này khiến cho tao sợ quá đi!”

Những gã đàn ông đó nhận ra đó chỉ là một con goblin và lấy lại sự bình tĩnh của chúng. Sau cùng, lúc đầu chúng nghĩ sẽ có con quái vật hạng 6 sẽ xuất hiện. Nhưng đó là loài chủng tộc yếu nhất, goblin

“Có vẻ ngươi đã chuẩn bị tâm lí để chết nên ngươi mới đến đây. Sẽ tốt hơn nếu như ngươi đủ mạnh để ta kiểm tra sức mạnh của mình”

Những gã đàn ông ngạc nhiên khi thấy con goblin nói chuyện nhưng giờ không phải là lúc để do dự

“Con goblin đó đang nói”

“Đừng sợ, tấn công!”

Một tên tiến lên phía trước nhưng liền bị chặt thành 1 nửa bởi cây rìu. Những tên còn lại biết rằng chúng sẽ nhận được số phận như hắn

“Hmm. Ngươi yếu quá. Không biết bằng cách này mình có mạnh hơn không?”

Kuro nói với giọng thất vọng. Gã đàn ông mà cậu ta vừa mới giết là tên vừa mới lên hạng C

---

“Nhanh lên, chúng ta sẽ về kịp. Hãy trở về nhà trọ và suy nghĩ lại kế hoạch”

Nhóm trở về thành phố Comer mỉn cười khi thấy lối vào thành phố Comer

“Chà, nhưng điều đó là không thể đâu?”

“Ai đấy?”

Ở phía trước bọn chúng, có một người đang đứng ở đó. Chính là Joseph và đang nhìn bọn chúng với ánh mắt mệt lử

“Fuaa...ta chả muốn làm việc khi buồn ngủ cả...tuy nhiên các ngươi nghĩ có thể quay lại dịnh thự đó sao?”

“Mọi người, chỉ có 1 tên thôi. Tấn công!”

“Đợi đã! Đó là Joseph!”

Gã đàn ông cố gắng cảnh báo cho hắn nhưng đã quá trễ. Joseph dễ dàng chặt đầu của 2 tên trong 1 cú vung. Những tên còn lại run lên trong sợ hãi

“Ngươi biết...nếu ngươi bỏ chạy, thì ta sẽ giết đấy”

Tuy nhiên, ngay cả khi bọn chúng ở lại, Joseph vẫn vung thanh kiếm không thương xót

---

Trước mắt có thể thấy, mặt đất đã bị mục nát, không khí xung quanh cứ như bị chướng khí bao phủ. Như thể nó ngăn tất cả những kẻ nào nhìn vào bên trong. Không có 1 ai có thể nhận ra những gì đang xảy ra trong Dungeon cả

“Baka...cô sẽ chết nếu phớt lờ lời cảnh báo của tôi đấy”

Với những lời đó, Momo chỉ nghiên đầu

“Không có gì...quên nó đi...cô có vẻ mạnh hơn trong thời gian gần đây rồi nhỉ”

Dưới chân Momo, những cái xác quái vật chồng lên nhau như ngọn núi trong Dungeon [Enrio of Kusakai]. Kể từ lúc vào đây, Momo từ hạng 2 đã trở thành hạng 4 và càng lúc càng tăng nhanh hơn. Momo muốn gật đầu nhưng khi cô nhận ra cô được gọi là ‘bạn*’ mà không phải tên của cô, cô liền bĩu môi và đánh vào má Yu trong giận dữ(* bạn ở đây có nghĩ là đã thân nhau rồi mà còn không chịu gọi thân mật như –chan hoặc –kun)

“Ah, cô giận tôi vì đã không gọi cô bằng tên sao? Xin lỗi, đó là lỗi của tôi”

Sau đó Yu nhẹ nhàng hôn má Momo và cô liền hạnh phúc ngay sau khi cậu làm điều đó. Sau đó, Momo vẫn nghĩ Yu vẫn nói dối như thường lệ

“Ở chỗ này quá lâu thì thật vô ích. Cô nghỉ ngơi chút đi. Tôi sẽ tiến sâu hơn”

Sau đó Momo ngủ trên đầu Yu. Khi nghe tiếng ngáp ngủ của Momo, Yu liền tiến vào hầm ngục với một nụ cười(M9:càng ngày Yu càng trở thành một con người rồi nhỉ?)

M9:Cậu hứa sẽ không quên tớ chứ

Kì tới: Chủng tộc rồng(Phong tục)

Truyện Chữ Hay