Trong phòng thẩm vấn, chỉ có tôi và Quách Đình, những nghi phạm khác đã lần lượt được lấy cung, lúc này chỉ còn lại một mình cô ta. Sở dĩ tôi thẩm vấn cô ta cuối cùng là vì cô ta là đầu sỏ của nhóm tội phạm đó, cô ta biết tường tận về toàn bộ vụ án này. Chính vì vậy, tôi phải tổng hợp lời khai của tất cả bọn họ mới có thể kiểm tra xem cô ta có nói dối hay không.
“Bách thiện hiếu vi tiên, vạn ác dâm vi thủ (trong trăm việc thiện thì việc hiếu đứng hàng đầu, trong vạn loại tội ác thì gian dâm là số một). Tôi nghĩ, thiện và ác đều có trong con người tôi...” Tôi cứ nghĩ Quách Đình sẽ thao thao bất tuyệt để biện hộ cho tội ác của mình, nhưng cô ta đã kể cho tôi nghe một câu chuyện khiến người ta thấy chua xót:
Cha mẹ tôi vất vả nửa đời người cũng chỉ để có một ngày nhìn thấy tôi và Quách Nghiên như chim sẽ biến thành chim phượng, nở mày nở mặt với mọi người. Vì vậy, họ không ngần ngại làm bất cứ việc gì để lo cho chị em tôi lên đại học. Khi vào đại học, tôi học tập rất chăm chỉ, chưa bao giờ biết đến chơi bời, cũng chẳng qua lại với bạn trai nào. Vì tôi biết, cơ hội đó đến với tôi rất không dễ dàng, nên tôi phải hết sức quý trọng nó, còn Quách Nghiên thì cũng chẳng bao lâu nữa sẽ học xong trung học phổ thông, cha mẹ tôi cũng rất muốn cho nó vào đại học. Nhưng, để có tiền đóng học phí cho tôi, cha mẹ tôi đã phải vay của họ hàng không ít tiền, tiền học phí khi em tôi lên đại học chỉ còn biết trông chờ hoàn toàn vào tôi.
Quê tôi là một vùng đất nghèo, có một đứa con vào đại học đã khiến cho gia đình và bạn bè tôi rất lấy làm hãnh diện, mọi người đều cứ nghĩ là sau khi tốt nghiệp đại học tôi sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Tôi cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng tình hình thực tế thì tốt nghiệp đại học đồng nghĩa với việc bắt đầu những tháng ngày thất nghiệp.
Khoảng một năm trước khi tốt nghiệp đại học, tôi đã bắt đầu đi tìm việc làm, đã từng tới phỏng vấn bao nhiêu lần tôi cũng không thể nhớ hết. Nhưng lần nào cũng như ném đá xuống biển. Mãi tới khi tốt nghiệp, tôi cũng vẫn không tìm được một công việc chính đáng, đến sinh hoạt phí cũng thành vấn đề phải trăn trở. Chẳng biết làm thế nào, tôi đành đến làm tiếp tân trong quán bar. Mặc dù không phân biệt công việc sang hèn, nhưng công việc của một nữ tiếp tân quán bar đúng là chẳng ra gì, ngoài tiền lương không cao, còn thường xuyên bị khách hàng chọc ghẹo, sờ soạng.
Sau khi tôi tìm được công việc này không lâu thì cha tôi gọi điện lên, bảo tôi gửi tiền về, vì Quách Nghiên đã nhận được giấy báo nhập học của trường Đại học Ngoại Thương. Tiền lương của tôi lúc đó chỉ đủ cho sinh hoạt của một mình tôi, trong một lúc, kiếm đâu ra hàng chục ngàn đồng cho em? Tôi nói qua điện thoại với cha tôi rằng, tôi vừa mới đi làm, trong tay không có nhiều tiền như vậy. Cha tôi im lặng một lúc lâu rồi nói: “Vậy thì chẳng còn cách nào nữa, đành để cho Nghiên Nghiên chịu thiệt thôi.” Câu nói đó khiến tôi rất đau lòng, tôi đã khóc suốt một đêm.
Tôi biết Nghiên Nghiên rất muốn học đại học và rất ngưỡng mộ việc tôi được vào đại học. Vì ở quê tôi, chỉ có học lên đại học thì mới có tương lai, nếu không sẽ chẳng có ngày được mở mặt mở mày. Mặc dù lúc đó tôi cũng đã biết, vào đại học cũng chưa chắc làm cho người ta từ chim sẻ biến thành chim phượng, sinh viên tốt nghiệp đại học thất nghiệp đầy đường, nhưng tôi không nỡ tự tay phá hỏng giấc mơ duy nhất của em mình.
Thực ra, muốn kiếm tiền không phải là không có cách, tôi còn trẻ hơn nữa cũng coi là xinh đẹp, điều quan trọng hơn cả là khi ấy tôi vẫn còn là trinh nữ... lần đầu tiên của tôi là cho một người đàn ông trung niên rất xấu xí, do quản lý của quán bar giới thiệu với số tiền đổi lại hơn hẳn tổng số tiền lương nửa năm của tôi.
Ngày hôm sau, quản lý nói với tôi: “Từ sau, làm công chúa cho rồi, với điều kiện của em, một tối cũng đủ bằng nửa tháng lương của em.” Lúc đó tôi cảm thấy rất tức giận, vì anh ta đã coi tôi như gái làng chơi. Do đó, tôi kiên quyết nói với anh ta: “Đây là lần đầu và cũng là lần cuối!” Tôi cứ nghĩ là anh ta sẽ lập tức giở mặt, nhưng anh ta lại cười và nói: “Câu này tôi đã nghe nhiều rồi, cứ nghĩ thông đi rồi đến tìm anh, đừng có ngại.”
Lúc đó, tôi đã thề trong lòng, sau này sẽ không bao giờ kiếm tiền từ việc làm bẩn thỉu đó nữa. Nhưng, không bao lâu sau, tôi đã đến tìm quản lý đúng như lời anh ta nói và trở thành “công chúa” như cách gọi của anh ta. Và lần này là vì cha tôi.
Cha tôi đã vì tôi và Nghiên Nghiên mà phải lao lực nửa đời người, mỗi khi bị ốm hay đau chỗ nào đó ông cứ cắn răng chịu đựng nếu không bị ốm đến mức không dậy được thì ông nhất quyết không đi bệnh viện. Vì, chỉ cần một lần khám sơ sơ cũng mất cả trăm đồng. Nhưng lần này ông ốm nặng, đến ngồi dậy cũng rất khó khăn, nên đành phải tới bệnh viện kiểm tra một lần.
Kết quả kiểm tra đối với gia đình tôi đúng là một hung tin, vì ông bị tăng urê trong máu, hơn nữa rất nghiêm trọng, muốn điều trị tận gốc chỉ có cách thay thận. Mặc dù tôi và Nghiên Nghiên đều muốn hiến cho cha tôi một bên thận, nhưng chưa nói đến chuyện có phù hợp hay không, chỉ riêng chi phí cho phẫu thuật cũng là một con số trên trời đối với chúng tôi. Như vậy, việc thay thận đối với gia đình tôi lúc đó mà nói là không thể chỉ còn biết trông chờ vào cách chữa bệnh không tận gốc là lọc thận để giảm bớt nỗi đau cho cha tôi. Tuy vậy, chi phí cho chạy thận cũng không hề nhỏ, một lần phải mất năm trăm đồng, một tuần phải chạy ba lần, một tháng ít nhất cũng mất sáu ngàn đồng. Để tránh phiền phức cho con cái, đã có mấy lần cha tôi định tự tử.
Cha tôi đã vì chúng tôi mà chưa được hưởng một ngày sung sướng, làm sao tôi có thể để cho ông từ bỏ chúng tôi sớm như vậy được? Vì vậy, tôi nói dối với ông là đã tìm được một công việc tốt, tiền lương mỗi tháng hơn mười ngàn đồng, và bảo ông đừng lo lắng gì về chuyện tiền bạc.
Cha tôi bị ốm, không những không đi làm được mà còn phải cần đến mẹ tôi chăm sóc, Nghiên Nghiên thì đang học dang dở, tất nhiên cũng chẳng kiếm ra tiền. Toàn bộ gánh nặng kinh tế gia đình rơi xuống vai tôi. Thế mà, số tiền lương ít ỏi của tôi làm sao chống đỡ nổi, dù tôi có ra sức tìm cách bán thật nhiều bia rượu cho khách đến đâu, thì thu nhập hàng tháng cũng không đủ một nửa chi phí chạy thận cho cha tôi. Vì vậy, cuối cùng tôi lại phải tìm đến quản lý để nhờ giúp đỡ để kiếm những đồng tiền dù là bẩn thỉu nhưng giúp gia đình tôi tiếp tục tồn tại.
Kể từ đó, tôi trở thành một gái làng chơi, một gái làng chơi có tấm bằng đại học sống những ngày không có tương lai cho đến phút giây mòn mỏi hết tuổi thanh xuân. Tôi không có khả năng thay đổi số phận của mình, vì vậy, tôi đã gửi gắm tất cả hi vọng vào Nghiên Nghiên, hi vọng nó sẽ trong sạch và tương lai tìm được một người đàn ông tốt. Nhưng, niềm hi vọng duy nhất ấy của tôi cuối cùng cũng bị giập tắt.
Kể từ sau khi cha tôi bị bệnh, Nghiên Nghiên không xin tiền sinh hoạt của tôi nữa. Lúc mới bắt đầu thì là do chuyện của cha tôi, tôi rất rối ren nên không để ý đến sự thay đổi của nó, mà chỉ nghĩ rằng nó tìm việc làm thêm để trang trải sinh hoạt. Cho đến khi tôi phát hiện ra vấn đề thì đã muộn mất rồi. Chúng tôi sống trong cùng một thành phố, tuy tôi ra sức che giấu, nhưng cuối cùng vẫn không giấu được nó. Nó biết chuyện của tôi không đúng như những gì tôi nói với cha tôi là có một công việc tử tế, mà là công việc của một gái làng chơi bẩn thỉu, công việc của một gái làng chơi bán thân xác vì tiền.
Biết được điều đó, để giảm bớt gánh nặng cho tôi, cũng là để nhanh chóng kiếm đủ tiền thay thận cho cha tôi, nó cũng đi theo con đường bẩn thỉu giống như tôi.
Khi tôi biết, vì tiền nó đã qua lại với những cậu ấm nhà giàu, trở thành “xe công” trong lời của bạn học, tôi rất giận, định đánh cho nó một trận. Nhưng khi tôi giơ tay ra định tát nó, nó khóc và nói với tôi: “Chị tưởng em muốn như vậy lắm à? Nếu em không làm như vậy thì đến bao giờ chị mới kiếm đủ tiền phẫu thuật cho cha? Chị có chịu được đến lúc đó không?”
Sự thật đúng như lời Nghiên Nghiên nói, nếu chỉ trông chờ vào một mình tôi thì không thể nào kiếm đủ tiền phẫu thuật cho cha tôi. Mặc dù việc bán thân xác giúp tôi kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng chi phí cho ca phẫu thuật của cha tôi rất lớn, thu nhập hàng tháng chỉ đủ để trang trải, hầu như chẳng còn dư ra đồng nào. Do đó, tôi thu bàn tay đã đưa ra, tôi không có tư cách đánh em, vì tôi đã nêu cho em gái tôi một tấm gương xấu.
Tôi có thể chấp nhận sự sa đọa của mình, nhưng tôi không thể chấp nhận việc Nghiên Nghiên cũng sa đọa như tôi, song tôi không có khả năng thay đổi được điều đó, chỉ mong sao ông trời có mắt, cho chị em tôi một cơ hội có thể thay đổi số phận. Có lẽ ông trời đã không phụ người có lòng, trải qua sự chờ đợi lâu dài cuối cùng thì cơ hội đó cũng đã đến.
Giây phút quen với Lý Cán Lâm, tôi biết ngay là thời cơ thay đổi số phận đã đến rồi. Không những anh ta giàu có, mà điều quan trọng hơn là anh ta là người Hồng Kông. Người Hồng Kông có chế độ y tế khá hoàn thiện, chỉ cần tôi lấy được anh ta thì sau này tôi có thể đón cha tôi sang Hồng Kông và để ông được điều trị với chi phí tương đối rẻ nhưng lại rất chất lượng.
Tôi chủ động làm quen với Lý Cán Lâm, thậm chí ngã vào lòng anh ta. Quan niệm của người Hồng Kông khác hẳn với người Đại Lục, anh ta không hề quan tâm đến chuyện tôi không còn là trinh nữ, thậm chí không quan tâm đến việc tôi luôn nuối tiếc khi nhớ về quá khứ và đối xử với tôi rất tốt. Tôi đã tìm thấy cảm giác của tình yêu từ anh ta, đó là cảm giác của tình yêu đầu tiên.
Tuy nhiên, tôi nhanh chóng phát hiện ra là anh ta không những không quan tâm đến quá khứ của tôi mà còn không quan tâm đến cả tôi trong hiện tại. Vì mới yêu anh ta được hơn một tuần, anh ta đã qua lại với người phụ nữ khác, tôi biết anh ta đã chơi chán tôi rồi.
Tôi không cam tâm để mất cơ hội ngàn năm mới có đó, vì thế tôi dùng đủ mọi cách để giữ anh ta lại. Nhưng, tôi có thể giữ anh ta lại bằng cách nào bây giờ? Nói chuyện tình cảm yêu thương chỉ có thể là trong một lần, tôi không biết làm thế nào mới giữ được trái tim anh ta, chỉ biết rằng hình như anh ta có phần lưu luyến với thân thể của tôi. Tuy nhiên, kì kinh đến không đúng lúc đã khiến cho niềm hi vọng cuối cùng của tôi tan biến.
Trong lúc đang tuyệt vọng nhất, tôi nhớ đến bà tôi. Hồi tôi còn nhỏ, bà tôi từng nói với tôi rằng, đàn ông đều không đáng tin cậy, giống như ông của cháu, phải trói ông ấy lại thì mới giữ được...
Tôi nghe nói, hồi còn trẻ ông tôi rất đa tình, nhưng kể từ sau khi lấy bà tôi thì không bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, hơn nữa, lúc nào cũng chỉ biết đến bà mà thôi, đến một cái liếc mắt đưa tình với người phụ nữ khác cũng không có. Nghĩ kĩ lại tôi nhớ ra, hồi bà tôi còn sống, hàng tháng bà thường dùng một loại mực màu đỏ có mùi tanh vẽ bùa rồi đem đốt lên, lấy tro hòa vào nước cho ông tôi uống. Một lần, tôi nhìn thấy bà đang vẽ bùa, bèn hỏi bà có phải là ông tôi trúng tà không? Bà cười, nói với tôi: “Lại đây, Đình Đình, để bà dạy cháu vẽ,...”
Hồi đó tôi còn nhỏ, không hiểu ý của bà, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, cuối cùng tôi đã hiểu, hồi ấy bà đã dạy tôi cách dùng bùa để giữ chân đàn ông. Tất nhiên tôi cũng đã hiểu ra loại mực màu đỏ mà bà dùng vẽ bùa chính là kinh nguyệt của bà. Vì, sau khi bà hơn năm mươi tuổi, tôi không nhìn thấy bà vẽ bùa nữa, bà cũng bắt đầu cãi nhau với ông, trong khi trước đó ông chưa bao giờ cãi lại lời bà.
Thực ra, lúc đó tôi làm chỉ là với tâm trạng cố gắng vớt vát tia hi vọng cuối cùng, chỉ muốn thử vận may mà thôi, không ngờ cách làm đó lại có hiệu quả to lớn đến vậy, dù trước đó tôi đã nghĩ là chẳng có tác dụng gì, vì ăn canh xong, Lý Cán Lâm vẫn đi với những phụ nữ khác. Thế rồi, đúng lúc tôi thấy tuyệt vọng thì anh ta bất ngờ trở lại bên tôi và ôm chặt lấy tôi...
Từ đó, Lý Cán Lâm một lòng một dạ với tôi, không bao giờ tìm đến với người phụ nữ khác nữa. Tôi cứ nghĩ là mong muốn của tôi đã có thể thực hiện được rồi, song sau khi nghe anh ta kể lại mọi chuyện của mình xong, tôi mới nhận ra rằng anh ta không giàu như tôi đã nghĩ, nói cách khác, anh ta là loại người lúc lên voi lúc xuống chó, dựa vào việc buôn bán nội tạng để sống cuộc sống nước đến đâu bắc cầu đến đấy, được đến đâu hay đến đó. Hơn nữa, cứ cho là tôi kết hôn với anh ta thì tôi cũng không thể lập tức đưa cha mẹ tôi sang Hồng Kông được, thậm chí đến cả tôi, muốn sang được đó thì cũng phải đợi mấy năm.
Để cha tôi được điều trị tốt hơn một cách sớm nhất, tôi quyết định cùng tham gia buôn bán nội tạng với Lý Cán Lâm. Muốn làm nghề này, trước hết phải kiếm được các bộ phận nội tạng còn tươi. Vì vậy, tôi lại dùng bùa để mê hoặc Tô Tề và Quan Bồi, để bọn họ làm các công việc cắt lấy nội tạng và vận chuyển tiêu thụ, còn tôi và Lý Cán Lâm thì phụ trách việc tìm nguồn hàng và liên hệ với người mua. Sau khi có được sự giúp đỡ của họ, mặc dù công việc của chúng tôi rất tốt nhưng vẫn xuất hiện không ít vấn đề, ví dụ như để tránh sự để mắt của cảnh sát, chúng tôi chỉ có thể cắt một bên thận của con mồi, như vậy không những kiếm được ít mà còn có thể chạm trán lại những con mồi chưa chết. Dù sau đó có sự giúp đỡ của Nghiên Nghiên, nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết.
Để kiếm được nhiều tiền hơn chuẩn bị cho việc cả nhà chúng tôi di cư sang Hồng Kông hoặc Mỹ, sắp xếp một cuộc phẫu thuật thay thận cho cha tôi, tôi bèn đưa ý kiến là cắt lấy toàn bộ nội tạng của những con mồi tóm được, nhưng làm như vậy lại xuất hiện một vấn đề khác, đó là xử lý xác chết như thế nào. Song, sau khi quen với Lương Cẩm, thì vấn đề này đã được giải quyết.
Muốn cho Lương Cẩm ngoan ngoãn nghe lời, tôi đành phải chịu thiệt lấy anh ta và bảo anh ta giới thiệu cho Lưu Tân là nhân viên bảo vệ của quán bar tôi làm hồi trước vào làm việc trong Đài hóa thân để thuận lợi cho việc tiếp ứng. Tuy nhiên, việc này khiến Lý Cán Lâm rất đau lòng, thế nên để làm cho anh ta yên lòng, tôi đã để cho Nghiên Nghiên ngủ với anh ta. Nghiên Nghiên rất hiểu biết, nó biết tất cả những gì mà tôi làm đều là vì gia đình chúng tôi nên nó không nói lời nào, rồi sau đó nó giúp chúng tôi tìm nguồn “hàng” trong trường học...”
Những lời khai như tự bạch của Quách Đình khiến tôi im lặng suy nghĩ một hồi lâu, nguyên nhân khiến cô ta đi vào con đường tội lỗi là do sai lầm của cô ta hay là của xã hội nhỉ? Tôi không dám đưa ra kết luận bừa bãi trước câu hỏi này, nhưng tôi biết, nếu cô ta sinh ra ở Hồng Kông hoặc ở một nơi có chế độ y tế hoàn thiện hơn thì bi kịch này có thể đã không xảy ra.