Vừa mới giải quyết xong việc của Lang Bình thì Tuyết Tình gửi tin nhắn đến, nói rằng Đài hóa thân xảy ra chuyện, đề nghị chúng tôi lập tức tới giúp đỡ.
Sau khi dặn Duyệt Đồng trông nom cẩn thận cấp dưới của cô ấy, tôi và Trăn Trăn lập tức rời đi, mặc cho Lang Bình nhìn với ánh mắt rất phức tạp.
Trên đường tới Đài hóa thân, Trăn Trăn nãy giờ giữ im lặng, bỗng nhiên lên tiếng: “Anh cũng lo lắng cho Duyệt Đồng nhỉ?”
Nghe giọng nói của cô ấy thì biết, hình như cô ấy đang có chút hiểu lầm về tôi và Duyệt Đồng. Nếu là ngày hôm qua, tôi chẳng thèm giải thích câu nào với cô ấy, vì quan hệ giữa chúng tôi ngày hôm qua chỉ mới dừng lại ở quan hệ đồng nghiệp. Nhưng bây giờ, sau ba lần hôn nhau, vị trí của cô ấy trong lòng tôi đã có sự thay đổi rất lớn, bỗng nhiên tôi rất để ý đến cảm nhận của cô ấy. Mặc dù chúng tôi đều chưa nói bất cứ câu nào có liên quan đến tình cảm, nhưng giữa chúng tôi bây giờ đã chẳng khác gì hai người yêu đang ghen, ghen tôi với Duyệt Đồng. Chỉ tại Duyệt Đồng làm hỏng chuyện tốt của tôi, nếu cú điện thoại của cô ấy chậm nửa tiếng nữa thì tôi đã xong việc rồi.
Để tránh Trăn Trăn hiểu lầm quan hệ giữa tôi với Duyệt Đồng, tôi vội giải thích ngay với cô ấy: “Vừa nãy lúc cô ấy gọi điện đến, nói rằng bị Lang Bình cưỡng bức, nên anh mới vội vàng đến giải cứu cho cô ấy, em đừng hiểu lầm nữa!”
“Em đâu có hiểu lầm, là anh không chịu thừa nhận đấy chứ!” Giọng của cô ấy dần dần trở nên cứng hẳn.
“Anh đâu có không thừa nhận, sự thật đúng như thế mà, anh không nói dối em.” Bỗng nhiên tôi có cảm giác há miệng mắc quai.
“Em đâu có nói anh nói dối em, là anh đang tự dối mình thôi, anh thích cô ấy mà!”. Trăn Trăn bất ngờ quay đầu lại nhìn tôi chăm chăm.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy rất bất an, bèn phản bác lại một cách yếu ớt: “Anh đâu có thích cô ấy, dù gì thì cô ấy cũng giống như chị dâu anh...”
“Chính vì cô ấy là bạn gái của cộng sự cũ của anh, chính là vì công sự của anh đến nay vẫn chưa có tin tức nên anh mới không dám thừa nhận là mình thích cô ấy! Cô ấy thông minh như vậy, làm sao lại để cho mình dễ dàng gặp nguy hiểm cơ chứ? Vừa nãy, khi nhận điện thoại, đến ngay cả em cũng biết là cô ấy đang nói dối anh, thế mà anh lại không nghĩ ra. Chính là vì anh quá quan tâm đến cô ấy, lo lắng cho cô ấy nên nghe nói cô ấy gặp nguy hiểm là chẳng thể nghĩ được gì nữa mà lập tức chạy đến cứu cô ấy ngay!” Trăn Trăn nói đến đây thì gần như gầm lên với tôi, mỗi một câu nói như một viên đạn bắn vào chỗ sâu nhất trong trái tim tôi, khiến tôi không thể nào phản bác được.
Duyệt Đồng rất xinh đẹp thân hình cũng rất cân đối, hơn nữa lại thông minh, chín chắn, độc lập, dường như có tất cả điều kiện chọn bạn đời của tôi, chỉ tiếc rằng cô ấy là bạn gái của Tiểu Tương. Có lẽ sự thật đúng những gì Trăn Trăn nói, tôi thích Duyệt Đồng thật nhưng chỉ vì một câu “con thầy, vợ bạn” nên từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tán tỉnh cô ấy và cũng không dám thừa nhận điều này.
Mắt của Trăn Trăn long lanh ngấn lệ, dường như cô rất muốn khóc, nhưng lại cố kìm lại không để cho nước mắt lăn trên khuôn mặt xinh đẹp. Tôi không biết nói gì trong lúc này, trong lòng cảm thấy vô cùng rối ren, còn hơn cả lúc nhận được điện thoại của Duyệt Đồng.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy khoảng cách với Trăn Trăn vừa mới được kéo gần bây giờ lại trở nên xa xôi, quan hệ giữa chúng tôi lại trở về quan hệ đồng nghiệp, thậm chí còn xa cách hơn. Những rung động, xao xuyến trải qua trong ngày như một giấc mộng đêm xuân, nhưng những gì còn đọng lại trên môi lại nhắc cho tôi biết tất cả không phải là một giấc mộng.
Dọc đường tôi không nói gì với Trăn Trăn nữa, mặc dù đã tăng hết ga, nhưng tôi vẫn cảm thấy chiếc xe chạy rất chậm, hơn nữa không hiểu sao đêm nay tại các ngã tư đường chính đều có cảnh sát đứng kiểm tra giấy tờ, vì vậy, khi tới được Đài hóa thân, tôi cảm tưởng như vừa trải qua hàng thế kỷ. Tôi cho xe dừng lại trước cổng Đài hóa thân và xuống xe kiểm tra. Trong phòng bảo vệ đèn sáng trưng nhưng không có bóng dáng một ai.
Mặc dù tôi đã tới đây, nhưng Đài hóa thân ban đêm khác hẳn với ban ngày, trông nó chẳng khác gì một xác chết thối rữa, ban ngày chỉ khiến người ta cảm thấy buồn nôn, còn ban đêm nó lại khiến cho người ta thấy sợ hãi bất an.
Tôi và Trăn Trăn vượt qua cổng, tiến vào bên trong, cảm giác như đang đi vào một thế giới khác, thế giới của người chết. Những lùm cây thấp trong bồn hoa như những tiểu quỷ trên đường đến hoàng tuyền, lặng lẽ lén nhìn chúng tôi, như thể đang chờ cơ hội xông vào chúng tôi và xé nát thành những mảnh nhỏ.
Tuy nhiên, điều khiến tôi cảm thấy bất an không phải là những lùm cây thấp như những con quỷ kia, mà là mối nguy hiểm đang ẩn giấu phía trong chúng. Có thể ngay sau đó sẽ có một một vật thể nào đó nhảy ra từ lùm cây, đó có thể là một người toàn thân máu me, cũng có thể là một con chó hung tợn, thậm chí là một xác người thối rữa.
Tôi thực sự không hiểu sao một cô gái nhỏ bé như Tuyết Tình lại có thể một mình theo dõi Lưu Tân ở đây, nếu là tôi, chắc tôi không chịu nổi. Còn Lưu Tân thì lại thích trực đêm, tôi không tin rằng anh ta làm như vậy không vì một sự sai khiến của một món lợi đáng kể nào.
Không biết Tuyết Tình đang ở đâu, để người khác không phát hiện ra cô ấy, tôi không gọi điện hoặc nhắn tin cho cô ấy, mà quyết định dựa vào chính mình để đi tìm. Tuy vậy, tôi sẽ không lao bừa như một con nhặng, Lưu Tân đã từng để người khác hành hạ xác chết tại nhà lạnh, lại nói rằng Lương Cẩm bị phát điên trong nhà hỏa thiêu, vì thế cần phải tới xem xét hai nơi này trước.
Nhà lạnh ở cuối khu Đài hóa thân, cách cổng khá xa, vì thế, tôi và Trăn Trăn định sẽ tới nhà hỏa thiêu trước. Muốn tới nhà hỏa thiêu thì phải đi qua nhà truy điệu. Ban ngày đi qua đây không có cảm giác gì, dù là khi ấy người thân thích, bạn hữu đang tiễn đưa người đã khuất. Nhưng, lúc này thì khác hẳn. Đi qua hành lang tối đen, có thể nhìn thấy bên trong của nhà truy điệu qua cửa sổ, ngoài giá đặt quan tài ở giữa nhà và một số vòng hoa giả thì bên trong trống không. Tuy không nhìn thấy có gì khác thường, nhưng tôi cứ có cảm giác bên trong mỗi nhà truy điệu đều có người đang nấp mình ở đó và có thể lao ra tấn công chúng tôi bất cứ lúc nào, hoặc như trên mỗi giá để quan tài đều có một xác người, sẵn sàng bật dậy nở nụ cười quái đản với chúng tôi mỗi khi ánh mắt của chúng tôi lướt qua...
Hành lang rất vắng vẻ, ngoài tiếng bước chân, tôi chỉ nhe thấy tiếng tim của mình đập. Chưa đến nhà hỏa thiêu, thì tôi đã phát hiện ra bên trong có tiếng động. Đó là một âm thanh rất nhỏ, dường như có một vật đang trườn đi, song đó là vật thể gì thì tôi không nghĩ ra, có thể là người, cũng có thể là... xác chết! Bất giác tôi và Trăn Trăn cùng bước nhanh hơn về phía nhà hỏa thiêu.
Đi qua một chỗ rẽ thì lối vào nhà hỏa thiêu hiện ra trước mắt, ánh sáng rõ nhưng lại khiến người ta thấy bất an rọi từ bên trong ra. Ban đêm nhà hỏa thiêu không thể duyên vô cớ mà sáng đèn, bên trong chắc chắn có người.
Tôi đi trước Trăn Trăn, nhón chân ghé sát vào cửa, từ từ thò đầu vào định quan sát bên trong. Ai ngờ, vừa mới thò đầu vào một chút thì lập tức thấy lạnh toát ở trán, cảm giác như có một vật kim loại hình ống kề sát lên, tuy không nhìn thấy, nhưng dùng ngón tay sờ cũng có thể đoán ra, đó là nòng của một khẩu súng, tôi đang bị ai đó gí súng vào đầu.
Trời đất, không lẽ kiếp người của tôi đến đây là chấm dứt? Hận nhất là tôi vẫn còn chưa “giúp cho” Trăn Trăn hoàn thành “nghi thức thành người lớn”! Duyệt Đồng đáng ghét, có làm ma thì tôi cũng không bỏ qua cho cô ấy, đêm nào tôi cũng sẽ bò vào chăn và sờ lên đùi cô ấy.
Tôi từ từ giơ hai tay lên, mắt nhắm lại chuẩn bị đón nhận lời tuyên cáo của số phận, thì một giọng nói lạnh lùng khẽ vang lên: “Hai người đã đến muộn quá đấy!” Tôi giật nẩy mình. Thì ra, người kề súng vào đầu tôi là Tuyết Tình.
Tôi gạt nòng khẩu súng sang bên, giận dữ nói: “Cô có thời gian thì hãy kiếm cho tôi một cốc trà trấn tĩnh đi, suýt nữa thì hết hồn vì cô đấy!” Nói rồi, tôi đưa tay lau mồ hôi trên trán, định thần lại, nói tiếp. Rút cục, ở đây xảy ra chuyện gì vậy? Lưu Tân đâu?”
“Anh ta đang ở bên trong, anh vào thì sẽ biết.” Tuyết Tình cất súng xong liền đưa chúng tôi vào bên trong nhà hỏa thiêu.
Vào trong nhà hỏa thiêu, chúng tôi thấy có hai người đang nằm trên sàn nhà. Một người là Lưu Tân, hai tay và hai chân của anh ta bị trói bằng sợi dây giày của chính mình, tư thế trông rất khó coi. Tôi nghĩ, đây có lẽ là cách “trói lợn” của các quân nhân, may mà ngày thường tôi rất ít khi đi giày có dây thắt, nếu không một ngày tâm trạng Tuyết Tình không vui mà cũng trói tôi như trói lợn thì gay to. Miệng của Lưu Tân bị nhét giẻ không thể nói được, anh ta cứ giãy giụa trên đất như muốn tìm cách thoát khỏi sợi dây trói. Tuy nhiên chỉ tốn công mà thôi, vì trói như vậy mà anh ta tự thoát được thì có mà đã được ngồi cùng mâm với ảo thuật gia David Copperfield rồi!
Người còn lại là một người lạ, xét theo tuổi tác thì có lẽ là một sinh viên. Người này trông rất lạ lùng, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ, nhưng có điều ngủ ở một nơi không bình thường, đó là trong một chiếc túi nilông chống nước mưa màu đen. Toàn bộ thân hình anh ta đều ở trong chiếc túi, chỉ nhìn thấy phần vai trần và phần đầu. Ngoài ra, tôi còn thấy trong túi nilông có rất nhiều viên đá nhưng không có nước chảy ra, có lẽ đó là băng khô.
Con người ta không thể nào ngủ trong trạng thái để trần ở trong một chiếc túi toàn đá viên được, trừ phi đó là một người chết. Vì vậy, tôi bước nhanh đến bên, đưa tay ra sờ lên mũi người ấy xem còn hơi thở không. Kết quả đúng như tôi dự đoán, người ấy đã chết. Có điều, sắc mặt của người ấy không nhợt nhạt, hầu như chẳng khác gì người sống, tôi nghĩ thời gian người ấy chết có lẽ chưa lâu lắm.
Tôi gọi điện cho Lưu Niên, đề nghị anh ấy đến ngay Đài hóa thân rồi mới tiến hành thẩm vấn Lưu Tân. Hắn có vẻ hơi hốt hoảng, đó là điều đương nhiên, ai trói chặt như thường không khỏi thấy sợ hãi. Tạm thời tôi không có định lấy đám giẻ nhét miệng hắn ra, ngoài lí do tôi nhận ra rằng đó là những chiếc tất chân hôi thối của hắn còn là vì tôi muốn tìm hiểu về tình hình qua Tuyết Tình trước.
“Tôi định gọi các anh tới giúp đỡ để bắt bọn người mang xác chết đến, nhưng các anh đến quá muộn, nói cách khác là những kẻ kia bỏ đi rất nhanh...” Tuyết Tình kể lại vắn tắt sự việc trước khi chúng tôi đến:
“Tối nay đến ca trực của Lưu Tân, để theo dõi anh ta, tôi ẩn vào trong Đài hóa thân theo sự sắp xếp của Giám đốc Hử như mấy hôm trước. Khi công nhân ở đây đều đã ra về, tôi nấp vào trong đám hoa trên bồn, theo dõi tình hình trong phòng bảo vệ.
Trước giờ, Lưu Tân ở lì trong phòng bảo vệ xem ti vi, nhưng điệu bộ cũng nhấp nhổm bất an như hôm để cho người khác hành hạ xác chết. Tôi biết, đêm nay chắc chắn anh ta sẽ có hành động gì đó.
Quả nhiên, giờ mười lăm phút, anh ta nhận một cú điện thoại, sau đó chốc chốc anh ta lại ra khỏi phòng bảo vệ nhìn ra cổng. Ba mươi ba phút sau, phía ngoài cổng le lói ánh đèn, khác với lần trước, lần này không phải là một chiếc xe hơi mà là một chiếc xe đít tròn cũ kĩ.
Mặc dù cũ kĩ, nhưng tốc độ của chiếc xe này không hề chậm, loáng một cái nó đã đến trước cổng. Lưu Tân không mở cổng cho xe vào, mà ra ngoài đón.
Một gã đàn ông mặt có vết sẹo do dao chém từ trong xe bước ra, mở cánh cửa bên của chiếc xe rồi kéo một chiếc túi đen to từ trên đó ném xuống đất, sau đó đưa cho Lưu Tân một chiếc phong bì to. Lưu Tân mở chiếc phong bì hình như kiểm lại những thứ để trong đó...
Quan sát đến đây, tôi đã hiểu là bọn họ muốn gì, vì thế lập tức gửi tin nhắn cho anh, hi vọng anh kịp đến chặn gã đàn ông mặt sẹo kia lại. Song, sau khi gửi tin nhắn đi, tôi phát hiện tình hình khác với dự đoán của tôi, chờ Lưu Tân kiểm xong thứ để trong phong bì, gã đàn ông mặt sẹo lập tức lên xe và nổ máy chuẩn bị rời đi chứ không phải chờ Lưu Tân xử lý xong vật để trong túi nilông màu đen như tôi nghĩ.
Biết là các anh không kịp đến để chặn gã mặt sẹo kia lại, thế là tôi đành liều mạng gọi điện thoại cho sếp, nói cho anh ấy biết số của chiếc xe đít tròn và đặc điểm của gã mặt sẹo, đề nghị anh ấy lập tức liên lạc với cảnh sát giao thông bố trí đội kiểm tra giấy tờ để giữ lại.
May mà chỗ tôi ẩn mình cách chỗ bọn chúng khá xa nên chúng không phát hiện ra. Sau khi tên mặt sẹo lái xe đi, Lưu Tân cất ngay chiếc phong bì vào người rồi vác chiếc túi trên đất lên đi về phía nhà hỏa thiêu...
“Hèn nào khi đến đây thấy hầu như ở ngã tư chính nào cũng có đội tuần tra của cảnh sát giao thông, hóa ra sếp đã bố trí như vậy, thế mà tôi cứ tưởng bên cảnh sát giao thông lập thành tích cuối năm cơ đấy!” Nghe Tuyết Tình kể đến đây thì tôi đã hiểu chuyện là như thế nào: “Lưu Tân nhận tiền của gã mặt sẹo và thiêu xác, hủy dấu vết thay hắn!”
Tôi lục quần áo của Lưu Tân, tìm thấy chiếc phong bì mà Tuyết Tình nói đến trong người hắn, mở ra xem, quả nhiên bên trong toàn là tiền mặt, tổng cộng hơn một trăm ngàn đồng. Ngoài ra, tôi còn tìm thấy một chiếc chìa khóa, bèn cầm nó mở cửa nhà hỏa thiêu. Kết quả đúng như suy nghĩ của tôi, chiếc chìa khóa đó đúng là để mở cửa nhà hỏa thiêu, như vậy có nghĩa là Quách Đình không thể không có liên quan đến việc này.
Tôi lôi chiếc tất hôi thối ra khỏi mồm Lưu Tân, rồi lấy từng tờ tiền trong phong bì ra, xếp thành chồng trên đất, cười và nói với hắn: “Mục đích là xóa dấu vết tội chứng, thiêu xác người một cách phi pháp, tội này không nhẹ đâu nhỉ! Chỉ riêng tội danh này thôi cũng đủ cho anh ngồi tù mười mấy, hai mươi năm rồi. Thêm vào đó là tội để cho ông chủ Chung hành hạ xác chết và hỏa thiêu xác chết phi pháp khiến cho Lương Cẩm sợ đến phát điên lần trước nữa, gộp các tội ấy lại nếu không phải là tù chung thân thì cũng bị giam giữ ba, bốn chục năm, chờ đến lúc mãn hạn thì tóc trên đầu anh cũng bạc hết cả rồi.”
Thực ra, trong luật pháp của Trung Quốc không quy định tội cho “hỏa thiêu xác chết một cách phi pháp”, chỉ có những quy định có liên quan đến “tự ý hỏa thiêu xác chết” trong “Điều lệ quản lý tang ma”. Nhưng cũng chỉ là bồi thường cho gia đình người chết chứ không có phạt tù giam. Song, tình hình của Lưu Tân rõ ràng là đã cấu thành tội phạm, vì vậy, theo Điều trong “Luật Hình sự” quy định có liên quan đến thủ tiêu chứng cứ thì hình phạt cao nhất cũng chỉ là ba năm. Hình phạt cao nhất đối với tội xâm phạm mồ mả, thi thể cũng chỉ là ba năm, do đó, nhiều nhất thì Lưu Tân cũng chỉ bị phạt sáu năm tù. Nhưng, tôi không nói cho Lưu Tân biết theo đúng sự thật đó, vì nếu không dọa dẫm hắn đôi chút thì làm sao tôi có thể moi được những lời khai từ miệng hắn!
Quả nhiên, hắn bị tôi dọa cho tái mặt, những kẻ vì tiền sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì sợ nhất là có tiền rồi nhưng không được sống để tiêu. Cho dù bây giờ hắn đã kiếm được mấy triệu đồng thì sau ba, bốn chục năm ngồi tù, cứ cho là trong thời gian ấy xã hội không có thay đổi và đồng tiền không mất giá thì cũng chẳng còn được mấy năm mà hưởng thụ nữa.
“Không phải tôi dọa cho anh Lương bị điên, trước đó cũng không phải là tôi thiêu “hàng”!” Rõ ràng Lưu Tân đã bị tác động rất mạnh trước những lời dọa nạt của tôi nên ra sức biện hộ cho mình.
Thực ra, tôi cũng đã đoán ra những lời hắn nói. Hàng ngày Lương Cẩm đều phải thiêu xác chết, cứ cho là nửa đêm anh ta thiêu một xác chết không rõ danh tính thì cùng lắm cũng chỉ sửng sốt chứ không thể sợ đến phát điên. Hơn nữa, sau khi Lương Cẩm xảy ra chuyện, hắn đồng ý đến giúp việc ở lò thiêu nhưng lại không muốn làm công việc của công nhân lò thiêu, thực ra là để làm quen với công việc để chuẩn bị cho việc hỏa thiêu phi pháp đêm nay. Nhưng, vẫn còn rất nhiều chi tiết tôi vẫn chưa hiểu rõ, nên phải tìm cách buộc hắn nói rõ sự thật với tôi. Vì vậy, tôi nghiêm giọng nói: “Rút cục thì Lương Cẩm đã phát điên như thế nào, đêm ấy đã xảy ra chuyện gì? Nếu anh không thật thà khai báo, thì hãy chuẩn bị để mà ngồi cho mòn gạch nhà lao đi!”
Tôi cứ nghĩ, việc khiến cho Lương Cẩm phát điên nhất định không phải là sự việc thông thường, đến khi nghe Lưu Tân khai, tôi lại càng không thể nào tưởng tượng nổi, “Không liên quan gì đến tôi, thật sự là không liên quan gì đến tôi! Anh ấy bị “hàng” làm cho sợ phát điên lên đấy...” Tôi biết “hàng” mà hắn nói đến là ám chỉ những xác chết chuẩn bị đem đi thiêu một cách bất hợp pháp, nhưng sao xác chết lại làm cho Lương Cẩm sợ đến phát điên lên được nhỉ?