“Tôi muốn tìm hiểu tình hình tối hôm trước.” Chờ Lưu Tân thiêu xong một xác chết, tôi nói với Giám đốc Hử cho gọi anh ta tới phòng làm việc, sau đó tiến hành cuộc trò chuyện với anh ta.
“Tối hôm đó làm tôi sợ hết hồn.” Vẻ mặt của Lưu Tân lộ ra đôi chút hoang mang, rồi sau đó kể lại tình hình buổi tối hôm ấy:
“... Nửa đêm tối hôm trước, giống như mọi khi, tôi định đi tuần một vòng rồi về đi ngủ. Đầu tiên tôi đi ở chỗ Phòng đặt xác chết, vì đó là nơi ở vị trí sau cùng của Đài hóa thân, lần nào tôi cũng đều bắt đầu đi tuần từ đó. Mọi việc giống như bình thường, những xác chết vẫn nằm im trong nhà lạnh.
Nhưng, khi tôi đi tới phía sau của Đài hóa thân thì thấy hình như cửa trước đã xảy ra chuyện gì đó mà tôi không biết, mà ngay cả khi có người lẻn vào thì tôi cũng không thể phát hiện ra, vì chỉ có mình tôi trực đêm. Khi tôi tới phòng truy điệu thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thét hoảng loạn, tiếng kêu ấy hình như phát ra từ nhà hỏa thiêu.
Vào lúc nửa đêm, Đài hóa thân tĩnh lặng tới mức nghe rõ nhịp đập của tim, nên tiếng kêu ấy khiến tôi giật nảy mình, tôi cứ tưởng là của người chết. Nhưng định thần lại thì thấy, cứ cho là của người chưa chết hẳn thì cũng phải là từ nhà lạnh, giờ này trong nhà thiêu làm gì có xác chết nào?
Ban đêm trong nhà thiêu không những không có xác chết, mà đến cả người cũng không thể có, thế mà tiếng kêu lại phát ra từ đó hơn nữa còn liên tục và rất rõ. Nếu là người khác, chắc chắn sẽ nghĩ đó là ma, nhưng tôi không nghĩ như vậy, từ bé tôi đã không tin vào chuyện có ma, nên lúc đó tôi đã nghĩ hay là có kẻ trộm mò vào? Nhưng, nghĩ kĩ thì thấy không đúng như vậy, cứ cho là trộm mò vào thì trong nhà thiêu cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, hơn nữa, đã là trộm thì bao giờ cũng sợ bị người khác phát hiện ra làm gì có chuyện kêu to như thế?
Càng nghĩ, tôi lại càng thấy khó hiểu, càng thấy khó hiểu thì lại càng muốn biết là chuyện gì, thế là tôi chạy vào nhà hỏa thiêu. Vì tôi đi theo đường từ nhà truy điệu nên không vào phía lò thiêu, mà là đi tới phía ngoài của tường kính. Tôi cầm đèn pin rọi từ đó vào thì thấy có bóng người nằm co quắp trong nhà lò thiêu, dù cách một lớp kính, tôi vẫn nghe thấy người ấy liên tục kêu lên.
Không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, nghĩ rằng đó là tên trộm nên tôi vòng ra phía lò thiêu, người kia vẫn cứ nằm co quắp và kêu lên liên tục. Tôi xông đến chỗ người ấy, túm cổ lôi dậy và định đánh cho một trận, nhưng khi tôi chiếu đèn pin vào mặt người y mới phát hiện ra đó là Lương Cẩm.
Tôi hỏi anh ấy sao khuya thế này mà còn tới đây làm gì, anh ấy không trả lời tôi, mà cứ luôn mồm nói rằng trong nhà thiêu có ma đang đến tìm anh ấy đòi nợ...”
Mặc dù tôi thấy Lưu Tân rất đáng nghi ngờ, nhưng từ những lời khai của anh ta không phát hiện ra chỗ sơ hở nào, không thể căn cứ vào một câu “tôi cảm thấy anh là người không tốt” để bắt anh ta được! Chưa biết phải làm thế nào, tôi đành tạm thời bỏ qua anh ta.
Lưu Tân và cả Quách Đình đều rất đáng nghi, không loại trừ khả năng họ đã cấu kết với nhau để hại Lương Cẩm, song vì chưa tìm ra manh mối có liên quan, nên trong một lúc không thể thúc đẩy tiến trình vụ án được. Nhưng đúng lúc đó thì ở Khu các trường đại học lại xảy ra chuyện, tôi vừa về đến Tổ Điều tra thì đã bị sếp lôi ngay vào phòng làm việc.
Tôi ngồi xuống, chuẩn bị báo cáo tình hình về việc điều tra cho sếp, chưa kịp mở miệng thì sếp đã nói: “Ở khu vực trường đại học vừa xảy ra chuyện. Mấy tháng gần đây, có ít nhất mười hai nam sinh viên mất tích một cách bí ẩn, đến nay không thấy tung tích gì.”
Tôi châm một điếu thuốc, suy nghĩ một lát, đáp: “Liệu có phải họ bị lừa đi làm kinh doanh trên mạng không? Thời gian gần đây việc kinh doanh trên mạng rất rầm rộ.”
“Lúc đầu, đồn cảnh sát ở Khu các trường đại học cũng nghĩ như vậy cho nên ban đầu không chú ý lắm. Nhưng, những vụ việc tương tự liên tiếp xảy ra, hơn nữa, những người mất tích cứ như bị bốc hơi vậy, cho đến nay chẳng ai có tin tức gì, họ thấy có điều gì đó bất thường nên mới giao cho chúng ta xử lý.”
“Họ cũng hay thật đấy, thấy sự việc bất thường nên đổ xuống đầu chúng ta, như vậy vừa không mất sức cũng chẳng phải nhọc lòng!” Tôi nói với cảm giác bất mãn, “Vậy, vụ án ở Đài hóa thân làm thế nào bây giờ?”
“Cậu và Trăn Trăn đã đi cả một ngày rồi, có phát hiện ra điều gì không?” Sếp hỏi.
Tôi gãi đầu, băn bó: “Không có phát hiện gì mang tính then chốt cả. Vẫn chưa làm rõ được vì sao đương sự lại bị điên. Có điều, tôi cảm thấy nhân viên bảo vệ Lưu Tân và vợ của đương sự là Quách Đình đều rất khả nghi, không loại trừ họ đã cấu kết với nhau để làm cho đương sự sợ đến mức phát điên...” Tiếp đó, tôi báo cáo với sếp về những tình hình đã thu thập được.
Sếp khoanh hai tay trước ngực, im lặng nghe, đôi mắt ti hí trên khuôn mặt béo phệ trông chẳng khác nào mắt cáo, cứ chuyển động liên tục. Một lát sau, sếp nói: “Cậu có nghĩ vì sao họ lại muốn làm cho đương sự sợ đến phát điên không?”
“Cũng gần như Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh, khách làng chơi gặp gái má hồng, làm cho chồng phát điên lên để sau này có dan díu với nhau cũng thuận lợi dễ dàng hơn nhiều.”
“Sự phán đoán của cậu cũng thật sơ sài!” Sếp tỏ vẻ ranh mãnh, “Theo như lời của cậu, vợ của đương sự rất tham tiền, gần như coi chồng là cây tiền, nếu đương sự bị điên, đối với cô ta chưa hẳn đã là một việc tốt. Suy cho cùng, Đài hóa thân hoàn toàn chưa hẳn đã phải bồi thường cho cô ta, trong khi tiền lương của chồng thì hàng tháng đều rơi vào túi của cô ta. Còn tay bảo vệ kia thì chỉ là một công nhân tạm tuyển, cứ cho là đưa hết tiền lương cho cô ta thì cũng chẳng nhiều. Điều quan trọng hơn là, đương sự có điên hay không thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến việc cô ta dan díu với người khác. Vì vậy, việc đương sự bị điên đối với cô ta chỉ có thiệt hại chứ chẳng có lợi lộc gì.”
Những lời phân tích của sếp rất có lý, tuy Quách Đình không phải là người tốt, nhưng Lương Cẩm bị điên đối với cô ta đúng là chẳng có lợi lộc gì, thế thì nhân viên bảo vệ Lưu Tân càng trở nên đáng ngờ. Nghĩ thế, tôi nói: “Ý của sếp là, việc làm cho Lương Cẩm bị điên chỉ do một mình Lưu Tân?”
“Anh ta cũng chưa chắc phải là người làm cho đương sự phát điên.” Dường như sếp đang rất khoái với vẻ không hiểu của tôi, nên một hồi sau mới nói:
“Trước hết, cậu cần phải hiểu rõ một chuyện, đó là trước khi xảy ra chuyện, đương sự hoàn toàn không cản trở gì tới việc dan díu của vợ với tay bảo vệ kia. Bây giờ, đương sự bị điên cứ phải ở nhà, ngược lại sẽ làm cản trở cho hai người đó làm bậy, vì thế, lí do này không đứng vững. Thứ hai, sau khi đương sự bị điên, tay bảo vệ kia cũng chẳng được lợi gì. Nếu anh ta bằng lòng làm công nhân lò thiêu thì mối nghi ngờ đối với anh ta càng lớn, đằng này anh ta đã từ chối...” Sếp nói đến dây thì dừng và mỉm cười ranh mãnh với tôi.
Tôi biết, có lẽ sếp nghĩ tới lí do vì sao Lưu Tân từ chối làm công nhân lò thiêu, đó hoàn toàn không phải là vì mệt như lời anh ta nói, sếp muốn thử tôi đây mà. Suy nghĩ một lát, tôi đáp: “Anh ta cứ một mực đòi trực ca đêm, không lẽ trực ca đêm thì sẽ mang lại cho anh ta món lợi lớn hơn là làm công nhân lò thiêu?”
Sếp cười, gật đầu: “Ừ, điều này rất có thể. Con người ai cũng tham lam, thứ khiến người ta từ bỏ món lợi trước mắt chỉ có thể là một món lợi càng to hơn. Khi anh ta trực đêm, cả Đài hóa thân chỉ có một mình, anh ta có làm gì cũng không ai biết. Nhưng, đêm hôm trước đương sự không hiểu vì sao lại mò vào nhà thiêu, có lẽ anh ta đã nhìn thấy việc mà tay bảo vệ kia đang làm nên vì thế đã sợ đến phát điên.”
Tôi lại nghĩ đến mấy chữ “giao cấu với xác chết”, vì ở Đài hóa thân, ngoài xác chết ra thì chẳng có thứ gì khác, chưa biết chừng Lưu Tân có sở thích biến dạng nhân cách đó cũng nên. Đêm hôm trước cũng chỉ có anh ta và Lương Cẩm, Lương Cẩm bị điên ở đó cũng chỉ có một mình anh ta biết. Có lẽ, anh ta đã làm cái việc tởm lợm đó ở phòng để xác, còn Lương Cẩm không hiểu sao lại mò vào đó, kết quả là sợ quá hóa điên. Sau đó, để che giấu cho việc làm đồi bại của mình, anh ta đã tìm cách đưa Lương Cẩm tới nhà hỏa thiêu, sau đó nói rằng Lương Cẩm bị điên ở nhà hỏa thiêu.
Suy luận này mặc dù có vẻ hợp lý, nhưng vẫn có không ít điểm hoài nghi. Điểm hoài nghi lớn nhất là vì sao giữa đêm hôm khuya khoắt Lương Cẩm lại mò đến Đài hóa thân. Tuy vậy, nói gì thì nói, Lưu Tân vẫn là người đáng nghi nhất, đáng tiếc là việc tìm kiếm bằng chứng rất không dễ dàng. Chuyện xảy ra đến hôm nay đã hai ngày, cứ cho rằng anh ta giao cấu với xác chết thật thì xác chết bị làm nhục ấy cũng đã bị thiêu mất rồi.
Tôi nói ra những điều suy nghĩ trên với sếp, sếp suy nghĩ một lát rồi nói: “Những con sư tử đã từng nếm mùi máu tươi thì không kìm được cơn thèm khát uống máu. Nếu anh ta đã cứ đòi trực đêm, thì nhất định sẽ làm ra cái việc khiến Lương Cẩm sợ đến phát điên lần nữa. Thế này nhé, vụ việc ở Đài hóa thân để Tuyết Tình tiếp tục theo, cậu đi giải quyết vụ việc ở Khu các trường đại học đã nhé!”
Chưa tìm thấy manh mối then chốt nào cho vụ ở Đài hóa thân, tất cả đều chỉ là suy đoán của tôi và sếp, tiếp tục đến đó chưa chắc đã giúp gì được cho việc điều tra. Thôi, cứ để cho Tuyết Tình xử lý tiếp, dù sao thì cô ấy cũng rất giỏi bám đuôi và theo dõi.
Trao đổi với Tuyết Tình về vụ việc ở Đài hóa thân, dặn cô ấy phải theo thật sát Lưu Tân xong, tôi và Trăn Trăn lập tức tới Khu các trường đại học.
Khu các trường đại học ở một bán đảo cách trung tâm tỉnh không xa lắm, diện tích chừng ba, bốn ngàn mét vuông với khoảng mười trường cao đẳng đại học và gần ba mươi nhăm ngàn người. Trong đó, sinh viên khoảng một trăm tám mươi ngàn, tương đương với một thành phố quy mô trung bình.
Chúng tôi tới đồn cảnh sát của Khu các trường đại học, người cảnh sát khu vực phụ trách vụ án này giao tài liệu có liên quan để chúng tôi đọc. Theo như tài liệu, cho đến thời điểm này đã có mười hai người mất tích và tất cả đều là nam sinh viên, hơn nữa đều là sinh viên ngoại tỉnh. Trước khi mất tích, tất cả đều không có dấu hiệu nào, sau khi mất tích đều biệt vô âm tín.
Mặc dù chính quyền đã ra lệnh giữ kín tin tức, nhưng chuyện này vẫn được lan truyền bằng những lời bàn tán của sinh viên, tất cả mọi người ai cũng nơm nớp lo sợ. Nếu cứ tiếp tục tình trạng này, e sẽ có ảnh hưởng tiêu cực nghiêm trọng đến việc tuyển sinh sau này. Vì vậy, đồn cảnh sát không dám đối phó qua loa, nhưng thực sự điều tra không ra là đã xảy ra chuyện gì, vì thế họ đành giao cho chúng tôi.
Bút lục về vụ án của đồn cảnh sát vắn tắt tới mức không thể vắn tắt hơn được nữa, ngoài những dòng tư liệu về cá nhân và thời gian xuất hiện lần cuối ra thì chẳng còn gì khác, như thế thì làm sao mà điều tra được đây? Trong lúc đang buồn bực, tôi phát hiện ra người mất tích cuối cùng tên là Bạch Diệu, lần xuất hiện cuối cùng là vào ngày hôm kia. Theo lời của các bạn cùng phòng với cậu ta thì buổi tối hôm trước cậu ta ra ngoài rồi không thấy trở về nữa.
Ngày hôm kia là cái ngày quỷ quái gì thế nhỉ? Những chuyện lạ lùng đều xảy ra vào ngày hôm ấy, Lương Cẩm sợ đến phát điên ở Đài hóa thân, cậu sinh viên Bạch Diệu cũng mất tích vào ngày hôm đó. Nhưng, khoảng cách từ Đài hóa thân và Khu các trường đại học hơi xa, hai sự việc có lẽ chẳng có liên quan gì đến nhau, chỉ có điều về thời gian thì lại rất trùng hợp.
Bạch Diệu là sinh viên Đại học Ngoại thương, trong số mười hai người mất tích thì có sáu người (gồm cả Bạch Diệu) là sinh viên của trường đại học này, vì thế cần phải tới Đại học ngoại thương một chuyến.
Khi chúng tôi tới Đại học ngoại thương thì đã hơn chín giờ tối, vì thế chúng tôi đến thẳng phòng của Bạch Diệu hỏi tình hình của cậu qua các bạn cùng phòng. Theo lời của một cậu tên là Trần Thân thì lần cuối cùng cậu ấy thấy Bạch Diệu là vào khoảng mười giờ tối ngày hôm kia:
“Chúng tôi là bạn cùng lớp và cùng ở chung một phòng, nên hàng tối sau khi hết giờ tự tu là lại cùng nhau về ký túc xá, tối hôm trước cũng vậy. Lúc đó, tôi không thấy cậu ấy có gì khác thường cả, chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện trên đường trở về ký túc xá như mọi khi. Về đến phòng, chúng tôi cùng xem phim qua máy tính, mọi khi chúng tôi cũng như vậy. Vì các bạn khác thường chơi bóng rổ một lúc rồi mới về, mà trong phòng chỉ có một chiếc máy tính nên chúng tôi hoặc là cùng nhau xem phim, hoặc lần lượt vào mạng chơi điện tử. Bộ phim tối hôm đó, tôi đã xem rồi, nên xem một lúc thì đi tắm còn Bạch Diệu thì tiếp tục xem một mình. Tắm xong, về đến phòng thì tôi thấy cậu ấy đã thay bộ quần áo rất đẹp và đang soi gương nhìn thì biết là sắp ra ngoài. Vì ngày thường cậu ấy không ra ngoài vào giờ này, nên tôi đã hỏi cậu ấy rằng chuẩn bị đi đâu.
Cậu ấy không nói cho tôi biết là đi đâu mà chỉ đáp với vẻ rất bí hiểm: “Đi bắn pháo, hì, hì...”
“Này, cuối cùng thì cậu không nhịn được nữa hả, có cần gọi anh em khác đi cùng không?” Trong phòng tôi, chỉ còn Bạch Diệu vẫn còn là đồng nam, hôm trước anh Cả đưa chúng tôi đi “bắn pháo”, chỉ có cậu ấy là không dám đi, nói là sợ bị nhiễm bệnh.
“Ta đây hôm nay được đi ‘bắn pháo’ miễn phí, nên không thể để mọi người đi cùng được, hì hì...” nói rồi cậu ấy chuẩn bị bước đi.
Trước đó tôi chưa nghe thấy cậu ấy nói có bạn gái bao giờ, tôi nghĩ có lẽ cậu ấy mới quen, vì thế mới kéo cậu ấy lại, hỏi rút cục là đã có em nào rồi. Nhưng cậu ấy không chịu nói, không nói thì tôi cũng không cho cậu ấy đi. Hai chúng tôi đùa nhau một lúc thì cậu ấy nói, người này tôi cũng quen, chờ khi cậu ấy ‘bắn pháo’ xong trở về sẽ nói cho tôi biết là ai. Đến lúc đó tôi mới để cho cậu ấy đi, không ngờ đã hai ngày rồi mà không thấy cậu ấy quay về...”
Từ những lời kể của Trần Thân thì có được hai thông tin quan trọng: Một là trước khi bị mất tích, Bạch Diệu tới chỗ hẹn với bạn gái, hai là người mà cậu ấy hẹn Trần Thân cũng biết. Chúng tôi hỏi Trần Thân, Bạch Diệu có thể hẹn với ai.
Trần Thân nghĩ một lát rồi đáp: “Nói thật là nếu đó là người mà tôi không biết thì tôi còn có thể đoán được đôi chút, nhưng cậu ấy lại nói đó là người mà tôi cũng biết thì tôi thực sự không nghĩ ra.”
“Vì sao là người mà cậu cũng biết, cậu lại không nghĩ ra?” Trăn Trăn không hiểu, hỏi.
Trần Thân nhún vai: “Chúng tôi là Khoa Ngoại ngữ, những cô gái mà chúng tôi quen phần nhiều là các bạn trong khoa. Đặc điểm lớn nhất của các sinh viên nữ khoa ngoại ngữ là thích người giàu chê người nghèo, họ hầu như chẳng bao giờ thèm để ý đến những người nghèo như chúng tôi. Nếu trong túi không có một ngàn hoặc mấy trăm tệ thì đừng có nói đến chuyện được ăn với họ một bữa cơm.”
“Không có ngoại lệ sao?” Tôi hỏi. Mọi chuyện trên đời này đều không tuyệt đối, nhất định sẽ có những người khác với nhiều người.
“Ngoại lệ thì cũng có đấy nhưng không đến lượt chúng tôi, các anh khoá trên đã bao hết cả rồi.” Trần Thân cười với vẻ bất lực, thực ra, ngày nào tôi cũng ở cùng cậu ấy, nếu cậu ấy có quan hệ với cô gái nào thì tôi không thể không biết, trừ phi họ chơi kiểu tình một đêm. Có không ít nữ sinh viên khoa ngoại ngữ đã chơi theo kiểu này, có điều cứ cho là thật sự như vậy thì họ cũng lựa chọn những anh chàng đẹp trai, đâu đến lượt những con nhái xanh chúng tôi.
Theo như những bức ảnh mà đồn cảnh sát cung cấp, dung mạo của Bạch Diệu đúng là không ra gì. Tuy vậy, nếu không phải là tình một đêm và Trần Thân ngày thường chưa hề thấy Bạch Diệu có quan hệ với cô gái nào thì rút cục cậu ta đã hẹn với ai được nhỉ?
Đúng lúc tôi nghĩ mãi không ra lời giải cho câu hỏi trên thì bỗng nhiên có một cô gái đi qua trước cửa. Đã hơn mười giờ đêm rồi, sao lại có cô gái xuất hiện ở khu nhà ở của nam sinh nhỉ? Hơn nữa, tôi cảm thấy nét mặt của cô gái đó quen quen, dường như tôi đã gặp ở đâu rồi. Trần Thân hình như đã nhìn thấy vẻ nghi hoặc của tôi, bèn nói: “Cô ta là chiếc xe công nổi tiếng của khoa ngoại ngữ đấy, thường xuyên ngủ lại ở chỗ nhà nghỉ của nam sinh.”
Xe công? Không lẽ Bạch Diệu đã hẹn gặp cô ta? Nhưng sao lần đầu tiên trông thấy mà tôi lại có cảm giác cô ta quen quen nhỉ?