Vì việc kiểm tra của Tiểu Phương ngày hôm sau mới có kết quả, nên tôi định chờ có kết quả xong mới quay lại huyện Xung Nguyên. Tìm khách sạn cho Tử Điệp xong, cô ấy nói không quen ở khách sạn, mà đòi đến ngủ đêm ở nhà tôi. Chẳng phải như thế là công khai quyến rũ tôi sao?
Trên đường về nhà, đôi chân dài rất đẹp của Tử Điệp cứ hiện lên trong óc tôi, tôi chợt lo không biết cô ấy có bị lạnh hay không, bèn hỏi cô ấy có lạnh không, có cần khoác thêm áo không? Cô ấy thẹn thùng trả lời: “Không lạnh, tôi còn thấy hơi nóng nữa!”.
“Sao lại thế được, cô mặc ít như vậy làm sao lại nóng?” Tôi nghĩ, không lẽ cô ấy lại thấy nóng vì sự xốn xang trong lòng?
“Vâng, Duyệt Đồng mua cho tôi một chiếc túi làm ấm, chỉ cần dán vào người là không thấy lạnh nữa, không tin, anh sờ thử mà xem.” Tử Điệp kéo tay tôi đặt vào phía hông, dù cách một lớp quần áo cũng thấy được thắt lưng của cô ấy đúng là có dán một lớp mỏng, hơn nữa còn rất ấm nữa. Duyệt Đồng cũng thật lắm trò, chả trách hôm nay dù trời lạnh như vậy cô ấy cũng vẫn chỉ mặc rất mỏng manh, thì ra đã có vật kia làm ấm rồi.
Sờ vào túi làm ấm xong, tôi nhân đà ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của cô ấy, rồi hỏi: “Vừa rồi Duyệt Đồng có nói với cô điều gì không?” Trước lúc đi, mặt mũi cô ấy hầm hầm như muốn giết người, thế mà khi quay về thì lại tỏ ra rất thẹn thùng, không biết Duyệt Đồng đã giở trò gì nữa.
“Chị ấy nói với tôi... hôm nay chúng ta sẽ có một buổi tối khó quên...”, Mặt cô ấy lại đỏ lên, cúi đầu xuống không nói gì nữa. Duyệt Đồng ơi là Duyệt Đồng, thì ra cô định làm một việc tốt, không uổng việc tôi đã đưa thẻ ngân hàng cho. Mà hình như tôi chưa đòi thẻ lại. Có điều cũng không sao, dù sao thì cô ấy cũng không nhẫn tâm đến mức làm tôi trở thành nhẵn túi.
Tôi cũng đã nghĩ tối hôm nay là một buổi tối khó quên, song hình như hiện thực lại khác hẳn với tưởng tượng của tôi. Khi tôi đưa Tử Điệp về nhà thì phát hiện thấy trước cửa nhà có mấy vị khách không mời mà tới. Thì ra, Duyệt Đồng đã đưa mấy người bạn đồng liêu của tôi đến.
“Mọi người làm gì ở đây vậy?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Cũng không có gì, chẳng qua là vừa nãy quên chưa đưa thẻ ngân hàng trả lại anh nên mang đến thôi, nhân tiện mua ít đồ ăn đến ăn ké, coi như là chúc mừng Tử Điệp!” Duyệt Đồng cười, nụ cười rất ranh mãnh, tiền mua đồ không cần phải nói cũng biết là lấy từ thẻ của tôi ra.
“A Mộ, cậu còn đứng ngây người ra làm gì thế? Mau mở cửa đi!” Tổ trưởng cũng với vẻ mặt ranh mãnh hùa theo, rồi tiếp đó nói với Tử Điệp: “Tiểu Điệp còn nhớ chú không? Chú là chú Lương, hồi cháu còn nhỏ chú thường đến nhà cháu chơi mạt chược, còn nhớ không? Tiểu Mộ là cấp dưới của chú, nếu nó bắt nạt cháu, cháu cứ nói với chú, chú sẽ trị nó cho.”
Trời đất, đúng là Duyệt Đồng có ý trị tôi thật!
Duyệt Đồng tự xưng là chị dâu tôi, suốt buổi tối cứ ríu ra ríu rít với Tử Điệp mãi cũng không hết chuyện. Tử Điệp ngồi nghe, thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc nhìn Trăn Trăn một cái, chắc hẳn Duyệt Đồng lại đang nói những chuyện linh tinh về tôi đây. Tuy nhiên, điều làm tôi lấy làm lạ nhất là, Tuyết Tình cũng rất để ý đến Tử Điệp có điều cô ấy chẳng nói câu nào.
Thế là, dẫn đầu là Vĩ Ca và Miêu Miêu - hai đồ chết đói, cả bọn đánh chén ở nhà tôi một bữa linh đình. Người ta nói, ăn no rững mỡ, cứ trưởng rằng tống khứ được đám khách không mời mà đến ấy xong rồi thì có thể có được một đêm lãng mạn cùng với Tử Điệp, ai dè Tổ trưởng lại nói: “Tiểu Điệp à, chỗ này của A Mộ chật lắm, cháu đừng làm phiền cậu ấy nữa. Hơn nữa, trị an ở đây không tốt lắm, tối nay cháu về nhà chú ngủ đi, cũng đã lâu rồi vợ chú không được gặp cháu.”
Trời đất, đây là khu nhà ở của cảnh sát, nếu ở đây mà trị an không tốt thì nơi khác thành nơi có bạo động à? Rõ ràng là Tổ trưởng có ý nói tôi là một kẻ lưu manh.
Sáng ngày hôm sau, tôi vừa ngáp vừa đến nhà Tổ trưởng đón Tử Điệp. Tối hôm qua, sau khi đập phá ở nhà tôi xong, cả bọn cắp đít ra về, may mà Tuyết Tình còn có chút lương tâm ở lại giúp tôi thu dọn chiến trường, nếu không thì chắc tôi phải nằm trên đống rác mà ngủ mất. Đang chuẩn bị rời đi thì chị dâu kéo tôi vào một góc, nói với tôi với vẻ hết sức nghiêm túc: “A Mộ, chú nghe cho thật rõ nhé, Tiểu Điệp là một cô gái tốt, cậu chớ có mà làm bậy đấy!” Không hiểu vì sao tất cả mọi người đều coi tôi như một gã háo sắc thế nhỉ không lẽ tôi giống con sói lắm sao?
Cùng với Tử Điệp đến Bệnh viện nhân dân tỉnh, gặp bác sĩ Ngô đang trong buồng bệnh của Tiểu Phương, chúng tôi vội hỏi anh ấy về kết quả kiểm tra và được trả lời rằng: “Bị nhiễm độc thủy ngân mạn tính.”
“Nhiễm độc thủy ngân? Khả năng phụ nữ bị nhiễm độc rất cao à?” Tôi hỏi.
“Giữa nam và nữ không có sự phân biệt đáng kể.” Bác sĩ Ngô trả lời.
Thế thì lạ thật, phụ nữ trong bản Long Động ngoài việc đến lễ ở Long Cung và uống nước sông Long Hà ra thì hầu như không làm những việc mà những người đàn ông khác không làm, trong khi ấy nước sông Long Hà qua xét nghiệm cũng cho thấy không có vấn đề gì. Vậy, rút cục thì vấn đề ở đâu? Tôi nói ra những thắc mắc trong lòng, rồi hỏi bác sĩ Ngô xem người ta sẽ bị nhiễm độc thủy ngân trong những trường hợp nào.
“Thông thường mà nói, chỉ có những người làm nghề gia công rèn đúc vàng bạc, kim loại thường xuyên tiếp xúc với thủy ngân mới bị nhiễm độc, khả năng người bình thường bị như vậy hầu như là không có...” Nói rồi, bác sĩ suy nghĩ trong giây lát, sau đó tiếp tục: “Những người thường xuyên ăn cá biển sâu hoặc thường xuyên dùng thuốc đông y thành phẩm có thành phần chu sa, ví dụ như thuốc an thần, giảm đau, từ chu hoàn, chu hoàn chân kính hoàn, thất trân đan, hoàng thăng đan... cũng có khả năng nhiễm độc thủy ngân.” Nói rồi bác sĩ đưa mắt nhìn Tiểu Phương.
Tiểu Phương có vẻ hoang mang, dường như không hiểu những lời của bác sĩ Ngô. Thôn Long Động ở vùng đồi núi, cũng có thể thường xuyên ăn cá sông, còn thuỷ sản thì rất hiếm, nếu là loài cá biển sâu giá cao ngất thì những nhà như nhà Tiểu Phương chẳng bao giờ có tiền để mà ăn, do đó cá biển chắc chắn không phải nguồn bệnh của họ. Do vậy, tôi hỏi thẳng cô ấy: “Cô có uống thuốc lâu dài không?”
Tiểu Phương lắc đầu: “Không, sức khỏe của tôi luôn rất tốt trước khi bị ma núi nguyền rủa, cả năm tôi cũng không phải đến bệnh viện một lần. Ngoài khám bệnh đó ra thì năm nay tôi chỉ đến hàn răng một lần, nhưng ngay cả lúc đó bác sĩ cũng không cho tôi uống thuốc gì.”
“Thế thì lạ thật, rút cục là vì sao nhỉ? Vì sao lại bỗng dưng nhiễm độc nhỉ?” Tôi vò đầu mãi cũng không tìm ra nguyên nhân.
Bác sĩ Ngô khoanh hai tay trước ngực suy nghĩ một lúc rồi nói ra một câu khiến tôi sửng sốt: “Phải rồi, vấn đề có lẽ từ chỗ hàn răng chăng.”
“Răng? Anh nói như vậy là sao?” Tôi hỏi.
“Thực ra tôi cũng không chắc lắm.” Bác sĩ Ngô khẽ lắc đầu, rồi tiếp tục hỏi Tiểu Phương: “Cô hàn răng lúc nào?”
“Khoảng hai tháng trước...” Tiểu Phương ngừng giây lát rồi bỗng nhiên kêu lên sửng sốt: “A, tôi nhớ ra rồi, hình như là hàn răng xong không bao lâu thì tôi bắt đầu khó ngủ, sau đó thì thường xuyên gặp ác mộng.”
“Hàn răng cũng nhiễm độc sao?” Tôi rất bất ngờ, hầu như chẳng mấy ai không phải hàn răng, nếu hàn răng mà cũng bị nhiễm độc thì hẳn hơn một nửa dân số trên thế giới cũng sẽ điên như người trong bản Long Động.
“Thông thường mà nói, hàn răng không gây ra nhiễm độc, nhưng điều ấy không phải là tuyệt đối, chỉ cần đến nhờ đồng nghiệp bên khoa răng thì sẽ biết chuyện là thế nào.” Bác sĩ Ngô nói xong thì bảo chúng tôi đưa Tiểu Phương cùng đến khoa răng với anh ấy.
Sau khi bác sĩ Ngô nói mấy câu gì đó với một bác sĩ nha khoa, vị bác sĩ ấy liền bảo Tiểu Phương nằm lên ghế, sau đó đục đục, đào đào gì đó trong mồm cô ấy một hồi và lấy ra một thứ trông như mạt sắt màu xám bạc. Bác sĩ nha khoa kẹp một hạt trong số những mạt sắt đó, quan sát rất kĩ xong thì bỏ khẩu trang ra và nói với chúng tôi: “Bây giờ không ai còn dùng hợp kim bạc thủy ngân này nữa, bệnh của cô gái này có liên quan đến thứ này.”
“Mạt sắt kia là hợp kim bạc thủy ngân ư? Nó gây ra nhiễm độc thủy ngân? Anh có thể nói kĩ hơn được không?” Tôi nói.
Bác sĩ nha khoa đặt cái kẹp xuống, rồi chậm rãi giải thích: “Hợp kim bạc thủy ngân là hợp kim gồm bạc và thủy ngân cùng với một lượng nhỏ kim loại khác, được dùng để hàn răng đã hàng thế kỷ nay rồi. Hợp kim bạc thủy ngân thời kì đầu do công nghệ kém nên có khả năng gây ra những hậu quả không tốt với người dùng, còn hợp kim thủy ngân hiện nay đã là thế hệ thứ sáu, rất an toàn, không có vấn đề gì, càng không thể dẫn đến nhiễm độc thủy ngân, trừ phi...”
“Trừ phi gì cơ?” Tôi rất ghét những người vòng vo.
Bác sĩ nha khoa thở dài, giải thích: “Loại hợp kim này nhìn thì hình như là sản phẩm của mấy thế hệ trước, bây giờ không còn nhà máy chính quy nào sản xuất bằng công nghệ cũ kĩ ấy nữa, trừ phi đó là nhũng kẻ gian thương không còn lương tâm, chỉ biết đến tiền. Con người bây giờ, vì đồng tiền có thể làm bất cứ chuyện gì, những kẻ gian thương không chỉ sử dụng công nghệ kém và lỗi thời mà còn ăn bớt công đoạn và nguyên liệu, sản xuất ra hợp kim bạc thủy ngân chất lượng vô cùng thấp. Nếu dùng hợp kim ấy để hàn răng, thì mỗi lần nhai sẽ có một ít chất hợp kim này rơi ra và được người bệnh nuốt vào bụng cùng với thức ăn, lâu dần thì sẽ dẫn tới nhiễm độc.”
“Răng của cô được hàn ở đâu?” Tôi hỏi Tiểu Phương.
“Ở chỗ bác sĩ Đại Văn, trong bản chỉ có ông ấy là bác sĩ về răng. Ông ấy ngày thường rất thật thà, không ngờ hóa ra lại là loại người ấy, vì tiền mà hại chết biết bao người!” Tiểu Phương nghiến răng, nói.
“Đừng vội nói, để tôi hàn lại răng cho cô đã.” Bác sĩ nha khoa lại cầm dụng cụ lên tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
“Bác sĩ, anh không dùng cái hợp kim gì đó để hại tôi đấy chứ?” Tiểu Phương há to miệng, nói không rõ ràng.
Bác sĩ nha khoa động viên: “Cô sợ như vậy thì để tôi dùng nhựa cây hàn cho cô nhé, có điều nhựa cây thì đắt hơn đấy.”
“Cái gì cũng được, chỉ cần không phải hợp kim gây nhiễm độc là được...”
“Đừng nói nữa, há to miệng chút nữa nào!” Bác sĩ lại chăm chú hàn răng cho Tiểu Phương.
“Bây giờ chúng ta quay về bắt ngay gã bác sĩ tên là Đại Văn ấy, vì tiền mà lòng dạ trở nên đen tối thế!” Tử Điệp nói, vẻ mặt đanh lại, rồi kéo tay tôi đi ra ngoài. Tôi đưa tay chào bác sĩ Ngô, rồi dặn anh ấy chăm sóc tốt cho Tiểu Phương, anh ấy cũng mỉm cười vẫy tay với tôi: “Mọi người cứ yên tâm, tiền hàn răng cũng sẽ tính vào chi phí nằm viện.”
Một lần nữa lại bon bon trên đường cao tốc, Tử Điệp vừa lái xe vừa chửi Đại Văn mất hết lương tâm, trong đầu chỉ nghĩ đến tiền, vì tiền mà hại người khác, làm cho khắp vùng Xung Nguyên náo loạn bất an.
“Cô cho rằng hắn làm như vậy chỉ là vì tiền thôi sao?” Tôi hỏi.
Nghe vậy, Tử Điệp ngây người trong giây lát, rồi lập tức lẩm bẩm: “Hầu hết người trong bản Long Động đều đến chỗ hắn hàn răng, nếu chỉ vì tiền, thì có lẽ hắn không chỉ ra tay với phụ nữ, không lẽ...”.
Tôi cười: “Nghĩ ra rồi chứ, hắn chính là ma núi, hắn làm như vậy là để tìm con mồi cho mình.”
Đột nhiên, Tử Điệp run lên: “Đáng sợ quá, hắn không phải là con người, hắn là ác quỷ!”
Bây giờ đã có thể khẳng định, căn bệnh kì lạ bao vây bản Long Động hoàn toàn không phải là lời nguyền của ma quỷ, mà do bác sĩ nha khoa Đại Văn dùng hợp kim bạc thủy ngân kém chất lượng gây ra. Ông ta không dùng biện pháp tương tự để làm hại tất cả mọi người dân trong bản, mà là chọn những cô gái còn trẻ để ra tay, vì thế nhất định ông ta có liên quan chặt chẽ với ma núi, nên dù không phải là ma núi thì cũng là đồng bọn với ma núi.
“Chúng ta có nên báo trước cho bố tôi biết không? Tôi e rằng trước khi chúng ta về tới nơi lại có người bị hại.” Tử Điệp nói, giơ tay xem đồng hồ. Chiếc đồng hồ ấy rất mới, là Duyệt Đồng lấy tiền trong thẻ của tôi mua cho cô ấy. Xót quá!
“Cô định báo với Đồn trưởng Hoa như thế nào? Nhờ chim câu đưa thư à?” Tôi đùa.
“Đúng thế, điện thoại của chúng ta đều hỏng cả rồi nhỉ.” Tử Điệp cười ngượng ngùng.
“Cũng chỉ nửa ngày nữa thôi. Tôi đang lo bây giờ chúng ta về Xung Nguyên thì có muộn quá không.” Lúc này mặt trời đã đang lặn xuống phía tây, cho dù lái xe nhanh đến mấy thì cũng phải tới đêm khuya mới về tới nơi.
Quả nhiên, khi xe chúng tôi chạy trên con đường xuyên qua rừng thông thì đã là hơn mười giờ tối. Vừa rồi, khi dừng lại ăn cơm ở một quán ăn ven đường, tôi đã định gọi điện cho Đồn trưởng Hoa, bảo ông ấy cho người tới bắt Đại Văn trước, còn chúng tôi ngủ lại một đêm, ngày mai sẽ xử lý. Nhưng Tử Điệp lại nói: “Sắp về đến nơi rồi, cố gắng về ngay đi, tôi muốn tự mình bắt con ác quỷ đó.” Vì thế tôi đành làm theo ý cô ấy, ai bảo đôi chân của cô ấy đẹp đến thế, làm tôi không sao cưỡng lại được. Thực ra, Trăn Trăn cũng có đôi chân dài đẹp không kém Tử Điệp, chỉ tiếc là từ trước tới giờ Trăn Trăn không bao giờ mặc váy, càng không nói đến chuyện mặc váy ngắn, đúng là rất lãng phí ân huệ của trời đất.
Mặc dù biết rõ những thứ treo trên cành cây hai bên đường và đu đưa trong gió là hình nộm, nhưng vào lúc đêm khuya thanh vắng chúng vẫn khiến cho người ta thấy sợ. Thế rồi, đúng lúc tôi thấy trong lòng thấp thỏm, Tử Điệp bỗng chỉ vào một trong những hình nộm đó nói: “Anh nhìn kìa, hình nộm kia có gì đó rất khác thường!”
Trăng hôm nay khá là sáng, nên vừa nhìn, tôi đã nhận ngay ra người nộm ấy. Đúng là nó khác hẳn những hình nộm khác, những hình nộm khác đều áo trắng mặt đỏ, còn nó thì lại ngược lại mặt trắng áo đỏ. Không lẽ trong bản Long Động lại có người mới chết?
Đúng lúc tôi đang định nhìn thật kĩ hình nộm kì quái ấy thì đột nhiên thấy chiếc xe rung lên như vướng phải vật gì đó, Tử Điệp vội vàng phanh gấp lại, kết quả là xe bị tắt máy. Để tránh cho những vật như đá rừng làm hỏng gầm xe, tôi xuống xe định kiểm tra xem vướng vào vật gì. Nhưng, tôi vừa mới bật đèn pin vẫn còn chưa kịp soi vào gầm xe, thì đã nhìn thấy có một bàn chân thò ra từ chỗ đó, trời đất, không lẽ xe đã đâm vào người?!
Ý nghĩ xe đâm vào ai đó vừa lóe lên thì tôi cũng lập tức thấy có điều gì đó bất bình thường, bởi vì một mùi hôi thối từ đó xộc vào mũi, nằm dưới gầm xe chắc chắn không phải là “người”, ít nhất thì cũng không phải là một “người sống”. Nhưng, giữa lúc đêm hôm khuya khoắt thế này sao lại có xác chết nằm ngay giữa đường thế nhỉ? Không lẽ có người đã đặt nó ra đây, để xe đi qua va phải một xác chết?
Tôi dốc hết cam đảm, bò xuống nhìn vào gầm xe, quả nhiên, trong gầm xe là xác một phụ nữ, bộ tang phục mặc trên người của người ấy là bằng chứng rõ nhất. Tôi cầm đèn pin quét qua chầm chậm, để ánh sáng chiếu lên mặt của người ấy, nhưng khi nhìn rõ, suýt nữa thì tôi bật thành tiếng kêu, gò má của người ấy đã bắt đầu thối rữa, nhưng mắt vẫn mở, giống như chết mà không nhắm được mắt. Điều quan trọng hơn cả là khuôn mặt đáng sợ đó tôi đã nhìn thấy một lần vào ngày hôm kia, bởi người phụ nữ ấy chính là khổ chủ đã bị ma núi xâm phạm ba ngày trước, và xác của cô ấy đã được chôn lại. Thế mà sao bây giờ, cái xác ấy lại nằm ở giữa đường, không lẽ nó lại bị đào lên một lần nữa?
Trong lúc tôi đang bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ thì Tử Điệp bỗng nhiên kêu lên: “Mộ Thân Vũ, hình nộm kia biết cử động!”
Tôi lập tức đưa mắt nhìn về phía hình nộm trông rất giống người thật, trời, đúng là nó biết cử động thật! Nó vùng mạnh mấy cái để tháo những sợi thừng treo ra, vừa xuống đất chân và tay lập tức hoạt động, nó xông về phía chúng tôi như một con chó dại.
Tôi chợt hiểu ra, tất cả những trò này là cái bẫy mà ma núi sắp đặt. Nó đào mộ lên rồi đem xác chết đặt ở giữa đường, sau đó cải trang làm hình nộm để thu hút sự chú ý của chúng tôi, để xe của chúng tôi đè lên xác chết, và như vậy, nhất định chúng tôi sẽ phải xuống xe để kiểm tra, nó sẽ nhân cơ hội đó tấn công chúng tôi.
Chúng tôi không mang theo vũ khí, thứ duy nhất có thể đối phó với ma núi có lẽ chỉ là chiếc bình xịt. Nếu trực tiếp chọi nhau với ma núi, chi bằng lái xe lao vào nó. Tôi vội vàng nhảy lên xe, giục Tử Điệp mở khóa, chuẩn bị đánh nhau với ma núi, để xem nó tài giỏi tới mức nào, có dùng da thịt để chọi lại với xe ô tô được không.
Nhưng, đúng như câu: “Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí”, còn nói theo cách nói của người Quảng Đông thì là: “Càng nghèo, ma càng đến”, đúng lúc gay cấn thì xe lại chết máy! Trời đất ơi, không lẽ oán khí ở rừng thông này nặng quá hay sao, nên đến cả chiếc xe khi ở chỗ khác thì rất ngon lành, cứ đến đây thì lại chết máy.
Ma núi thì sắp đuổi đến nơi, có oán trách trời đất cũng chẳng có tác dụng gì. Ma núi có thể dùng tay không bật được nắp quan tài, việc đập vỡ cửa kính xe với nó chắc cũng chẳng khó khăn gì. Cứ ngồi trong xe chờ để trực tiếp đánh nhau với nó, chi bằng nhân lúc nó chưa đuổi kịp bỏ chạy, chỉ cần chạy tới trong bản Long Động thì không phải sợ nữa.
Tôi kéo Tử Điệp rời khỏi xe và bỏ chạy. Từ đây đến chỗ có người ở chưa đầy hai cây số, mặc dù ma núi chạy rất nhanh, nhưng chỉ cần chúng tôi cố gắng thì việc thoát khỏi móng vuốt của nó cũng không phải hoàn toàn không có thể. Có điều, tôi lại quên mất một việc, đó là Tử Điệp mặc váy ngắn và đi giày cao gót, nên mới chỉ chạy được một đoạn cô ấy đã bị sái chân không chạy được nữa. Ồ, mà cũng không hiểu sao cô ấy đi giày cao gót thì lại lái xe được mà chạy thì lại không được.
Ma núi đầu quấn khăn trắng, thân mặc áo đỏ cứ lao về phía chúng tôi như con chó dại, khiến khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng rút ngắn, còn tôi thì đành phải vừa dìu Tử Điệp vừa nhích về phía trước như ốc sên, không lẽ hôm nay là ngày chúng tôi phải chết?