Qua lời của Hoàng Kiệt thì được biết, sự việc có ma ở tòa nhà Nhật Báo là do anh ta tạo ra để trút cơn tức giận. Sau đó, khi tư vấn Tiểu Na thì nhận được câu trả lời, đó là “hội chứng cuồng loạn” cũng có nghĩa là con ma xi măng có lẽ hoàn toàn không có thật tất cả mọi chuyện đều do con người tạo ra. Nhưng, rút cục thì ai là người đã ngấm ngầm bày ra trò này?
Đúng mười một giờ tối tôi bước vào phòng bảo vệ của Tòa soạn Nhật Báo, ngoài Tuyết Tình, những người khác đều đã có mặt. Miêu Miêu mang theo một đống thức ăn vặt, cô đang nói chuyện với Hà Tịch. “Cái này gọi là tảo tía, hình dạng rất giống với phiến lá, nhưng vị thì rất ngon.” Quê hương của Hà Tịch không lẽ ở Pakistan, đến tảo tía mà cũng không biết?
Trăn Trăn đang làm động tác làm cho ấm người, như thể chuẩn bị đánh nhau với con ma.
Con sâu ngủ Hoàng Vũ thì vẫn cứ ngủ gật trên ghế, tôi đặc biệt chú ý đến túm lông đỏ trên cổ anh ta. Túm lông đỏ bao trọn một vòng quanh cổ anh ta, cảm giác như cái đầu bị chặt rồi được nối lại, càng nhìn lại càng thấy giống với Phi Đầu Man.
“Mộ lão đệ, cậu cũng nên mang theo một chiếc bùa hộ thân, coi như tôi bán rẻ cho cậu, chỉ một trăm đồng thôi.” Vĩ Ca bỗng nhiên đi đến trước mặt tôi, nói rồi anh ta lấy một tấm bùa giấy từ trong chiếc ví như túi vải đưa cho tôi. Trên mặt giấy màu vàng có vẽ những hình thù màu đỏ, nhưng nhìn kĩ thì có cảm giác như nó được in ra từ máy in.
“Định dùng cái thứ ấy để đùa với tôi à, anh cứ giữ lấy mà dùng!” Tôi nhét trả lại tấm giấy lộn được in từ máy in ra vào chiếc ví chứa đầy những thứ kì quặc của anh ta.
“Nếu cậu không vừa ý với cái này thì còn có cái khác... giá chữ thập được không? Nếu không phù hợp thì còn có khánh Quan Âm. Cái này rất tốt, là kính Hạo Thiên nổi tiếng! Đều đã qua phù chú của các đại sư đấy”. Anh ta liên tục lấy hết thứ này đến thứ khác trong túi ra nhét vào trong tay tôi.
“Giá chữ thập cũng qua phù chú hả? Đừng có trêu ngươi tôi!” Tôi nhét tất cả những thứ rác rưởi ấy vào trong túi anh ta.
“Có những thứ cậu không biết đâu, nguồn gốc cái giá chữ thập này rất đáng nể đấy. Là do chính tay giáo hoàng dùng nước thánh rửa tội, chúc phúc cho, đến cả Sa tăng cũng phải ghen tỵ đấy, còn có tác dụng hơn cả linh vật của đạo sĩ. Tôi còn có cả nước thánh được mang về từ Vatican, rất công hiệu với việc xua đuổi tà ma.” Anh ta lấy một chiếc bình nước thanh khiết chỉ bán hai đồng ở các cửa hiệu và đã uống hết một nửa khua khua trước mặt tôi.
“Chai nước thánh của anh còn không có tác dụng bằng nước tiểu trẻ con, tránh sang bên!” Tôi đã định không thèm đếm xỉa đến anh ta, không ngờ anh ta vẫn cứ bám lấy tôi: “Cậu muốn có nước tiểu của trẻ con hả, tôi lập tức lấy cho cậu một chai đầy, cậu đưa tiền cho tôi là có ngay. Ba mươi đồng, nước tiểu của tiểu đồng nam vừa mới đái ra chỉ ba mươi đồng thôi.”
“Tôi có nghe nhầm không, anh gần đến tuổi trung niên rồi, thế mà vẫn còn là đồng tử?” Tôi thực sự bị anh ta làm cho sửng sốt.
“Cậu không tin, tôi sẽ đưa giấy chứng nhận là nam trinh cho cậu xem nhé.”
Trời đất ơi, anh ta lấy từ trong chiếc ví ra một cuốn sổ nhỏ màu đỏ có đề “Chứng nhận nam trinh”, có điều vừa nhìn đã biết ngay là tự làm.
“Có phải anh thèm tiền đến phát điên rồi không, tiền lương được phát rất đúng thời gian, anh đừng có làm vẻ giống như một kẻ ăn mày như thế, đừng có lấy những thứ rác rưởi đó ra để đòi tiền tôi. Tôi không nén được mắng cho anh ta.
Bị tôi mắng, cuối cùng Vĩ Ca cũng nổi đóa, “Hừ, các người đều là biên chế chính thức, chỉ có duy nhất mình tôi là tạm tuyển, lương không bằng một phần mười các người! Tôi vốn cũng chẳng thèm một chút tiền lương ấy, trước đây tiền bán bồ câu giống, thịt gà của tôi lúc nào cũng kiếm được từ tám chục đến trăm ngàn. Nhưng bây giờ chiêu an rồi, máy tính ở nhà thì bị kiểm soát, không những không nuôi được bồ câu giống, mà ngay cả việc kiếm chút Q tệ để đổi thành tiền tiêu cũng bị Tổ trưởng mắng nhiếc suốt ngày. Chiếc máy tính của tôi đã lỗi thời từ lâu rồi, muốn nâng cấp nhưng lại chẳng kiếm đâu ra tiền, nếu không thì việc gì tôi phải để mình biến thành kẻ chẳng khác gì ăn mày như vậy?”
“Anh có thật đáng thương đến mức ấy không?” Tôi nghi ngờ nhìn Vĩ Ca, bụng nghĩ, nếu anh ta không thiếu tiền tiêu thì chắc cũng sẽ không hạ mình để bán cho người khác những thứ rác rưởi như thế, lòng tự trọng của các hắc cơ không phải tầm thường. “Thôi được nếu như đêm nay anh bắt được con ma đó, tôi sẽ nói với Tổ trưởng về chuyện tiền lương của anh để xem có sắp xếp được cho anh không.”
“Thật không? Mộ lão đệ, chú đối với anh tốt quá!”Anh ta ôm chầm lấy tôi bày tỏ tình cảm.
Tôi đang định đá anh ta ra, bỗng nhiên cảm thấy có người kéo vạt áo tôi, quay đầu lại thì thấy đó là Miêu Miêu, bèn hỏi cô ấy có việc gì. Cô ấy cầm một tấm bùa hỏi tôi: “Anh A Mộ, chiếc bùa này là giả phải không? Em vừa mới mua năm mươi đồng của anh Vĩ Ca đấy.”
Nghe vậy tôi chỉ muốn nôn. Trời đất ơi, trên đời này lại có những người bị Vĩ Ca lừa bằng thứ giấy lộn ấy!
“Đến cả Miêu Miêu mà anh cũng lừa. Anh có còn là con người nữa không, đưa cho tôi!” Trăn Trăn bước tới cướp lấy ví tiền của Vĩ Ca, rồi mặc cho anh ta van xin lấy ra một tờ một trăm duy nhất trong đó đưa cho Miêu Miêu, đồng thời nói với cô: “Lúc thường anh ta hay ăn đồ ăn của cô, lấy thêm năm mươi đồng coi là tiền tiêu vặt anh ấy trả cho cô.”
Nghe Trăn Trăn nói vậy, tôi chợt nhận ra hoàn cảnh của mình rất nguy hiểm, vì ngày thường tôi cũng ăn của Miêu Miêu không ít thứ. Để tránh cô ấy chìa móng vuốt vào ví tiền của mình, tôi phải lập tức chuyển ánh mắt của mọi người mới được. “Sao Tuyết Tình đến bây giờ vẫn chưa thấy đến nhỉ? Gần đến giờ rồi!” Tôi vừa dứt lời thì đã có tiếng của một cô gái từ phía sau: “Tôi còn đến sớm hơn cả anh đấy!”
“Òa!” Thì ra Tuyết Tình đứng ở sau lưng tôi, khiến tôi giật nảy mình bật thành tiếng kêu. Phòng bảo vệ chỉ to bằng bàn tay, thế mà cô ấy cũng nấp được, tôi bước vào một lúc lâu như vậy mà cũng không nhận ra sự tồn tại của cô ấy.
“Thôi được rồi, nếu mọi người đã đến đủ, bây giờ chúng ta hãy đi lên để bắt ma thôi! Ồ, mọi người dồn lại một chỗ khó làm việc, chia thành ba tốp sẽ tốt hơn. Thế này nhé, Tuyết Tình và Miêu Miêu một tốp, Trăn Trăn cùng với tôi, Vĩ Ca và Hà Tịch, Hoàng Vũ...” Mọi người đều không có ý kiến gì trước sự phân công của tôi, duy nhất Hoàng Vũ luôn trong trạng thái lơ mơ bỗng nhiên nói như trong mơ: “Tôi có nhận lương của các anh đâu, sao tôi lại phải nghe theo lời anh! Các anh muốn làm gì thì cứ làm, đừng có làm phiền tôi là được, muốn tôi cũng điên như các anh ư, còn khuya!”
“Xì anh thì có gì giỏi giang! Không có anh làm vướng chân vướng tay, càng tốt.” Trăn Trăn lườm Hoàng Vũ với vẻ coi thường, rồi tiếp: “Nếu anh có bị con ma làm chết thì đó là do anh tự chuốc lấy!”
Có lẽ Trăn Trăn nói đúng, một người như con sâu ngủ, Hoàng Vũ có thể sẽ gây cản trở đến công việc, nhưng để anh ta ở lại một mình ở phòng bảo vệ thì tôi lại thấy không thật yên tâm. Tất nhiên không phải là tôi lo anh ta gặp chuyện bất ngờ mà là lo anh ta sẽ tạo ra những bất ngờ cho chúng tôi. Giả thử anh ta là con ma xi măng đó, nếu anh ta muốn diễn hết màn kịch thì anh ta phải rời khỏi tầm mắt của chúng tôi trước, hơn nữa màn cuối cùng của anh ta có thể sẽ khác so với những màn trước. Ai mà biết được trong bụng anh ta đang tính toán những gì?
Anh ta không chịu lên tầng cùng chúng tôi, chúng tôi cũng chẳng có cách nào, đành để anh ta ở lại. Vả lại, nếu anh ta là con ma xi măng thật thì tôi cũng phải cho anh ta cơ hội để diễn thì mới có thể bắt được anh ta chứ.
Tôi mượn của Hà Tịch hai máy bộ đàm, tôi cầm một bộ, một bộ đưa cho Tuyết Tình, để tiện liên bạc. Mặc dù phạm vi hoạt động của chúng tôi chỉ là tầng mười ba, nhưng diện tích của cả tầng cũng không nhỏ, chưa chắc kêu to một tiếng đã có thể nghe thấy.
Mặc dù Hà Tịch đã bật sáng hầu hết các ngọn đèn trên tầng mười ba, nhưng khi bước trên hành lang tĩnh mịch tôi vẫn cảm thấy rất âm u và đáng sợ, nhất là khi đi ngang qua chỗ có cửa gió ra của điều hòa. Mặc dù bây giờ đã có thể khẳng định rằng con ma xi măng là do người giả làm, nhưng trong phần lớn các tình huống thì con người còn đáng sợ hơn ma quỷ.
Thời gian đã nhích gần đến giờ, nhưng chúng tôi vẫn chưa phát hiện ra dấu vết gì của con ma, liên hệ qua bộ đàm với những người khác thì được biết họ cũng chưa phát hiện được gì. Đúng như câu: “Súng ngoài chỗ sáng dễ tránh, mũi tên trong tối khó lường.” Càng yên ắng lặng sóng thì càng khiến người ta bất an, vì nguy hiểm có thể đang rình rập chúng tôi ở những chỗ mà chúng tôi không chú ý.
Phía trước lại có một cửa gió ra, bất giác tôi ngẩng đầu lên nhìn, sau khi chắc chắn không có gì khả nghi mới dám đi qua phía dưới đó. Đồng hồ chỉ vào giờ kém một phút, một lần nữa tôi lại liên lạc với những người khác qua máy bộ đàm, Tuyết Tình và Hà Tịch đều cho thấy không có gì khác thường. Bỗng nhiên tôi nghĩ, không lẽ hôm nay hung thủ không xuất hiện? Khả năng này rất cao, vì nếu nó có động thái nào thì nhiều phần nó sẽ phải bộc lộ thân phận của mình. Mặt khác, cho dù nó không làm gì thì cũng đã đạt được mục đích hại nhà họ Lâm rồi.
Tuy nhiên, đúng lúc tôi nghĩ rằng tối hôm nay sẽ bình an vô sự thì bỗng nhiên trước mắt tối om, tất cả mọi ngọn đèn đều tắt! Trong máy bộ đàm vang lên tiếng kêu của Hà Tịch: “Cứu với!” Tôi vội hỏi anh ta có chuyện gì, nhưng không thấy tiếng trả lời. May mà Tuyết Tình trả lời là cô ấy và Miêu Miêu không có chuyện gì, có điều cô ấy thấy hình như trong đường ống điều hòa có vật gì đó đang bò.
“Mọi người đừng hành động vội, chờ chúng tôi đến hãy tình. Bây giờ hai người đang ở đâu?” Tôi lo lắng nói vào trong máy bộ đàm.
“Chúng tôi đang ở bên ngoài phòng tối.” Tuyết Tình không hề tỏ ra hoảng hốt trước sự việc, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường.
Vì tôi không mang theo đèn pin nên đành phải nhờ vào ánh sáng từ chiếc điện thoại để mò mẫm trong bóng tối. Trong hoàn cảnh tối tăm như vậy mọi thứ trong hành lang phút chốc dường như đều biến thành những con ma với bộ mặt dữ tợn, tôi ghét nhất những chậu hoa cao ngang người, chúng cứ làm tôi tưởng rằng có một đứa trẻ đang đứng ở góc tường.
Mỗi khi tới gần cửa gió ra của điều hòa, tôi lại rất chú ý, vì trong các rãnh chia gió bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện một đôi mắt âm u. Thế nhưng, đúng lúc tôi dồn mọi chú ý vào cửa gió ra trên đầu thì bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng lanh lảnh của đồ vật rơi xuống sàn nhà, quay đầu lại nhìn thì thấy nó rơi từ rãnh chia gió ở ngoài phòng uống nước. Tôi ý thức được rằng hung thủ đã hiện hình, nhưng không biết hắn định giở trò gì.
Bỗng nhiên, từ cửa gió ra có một vật rơi xuống, nhưng ngay lập tức bị một sợi dây đỡ lấy và treo lơ lửng ở phía dưới của cửa gió ra. Vì thiếu ánh sáng, rất khó nhìn rõ đó là vật gì, nhưng từ hình dáng thì có thể đoán được đó là một phụ nữ, một phụ nữ béo đang bị treo. Không lẽ đó lại là Kỷ Tuyết Dung?
Hình như Trăn Trăn cũng cảm thấy đối phương rất có thể là Kỷ Tuyết Dung, bèn chạy tới ôm chân người ấy, định nâng lên. Tuy nhiên, khi Trăn Trăn vừa mới chạm tay vào thì lập tức kêu thét lên rồi sau đó lùi vội về phía sau mấy bước và ngồi phệt xuống chân tường.
Tôi vội bước tới để xem, thấy vật được treo chỉ là một hình người được làm bằng vải, quay lại nhìn Trăn Trăn thì thấy cô đang dùng tay trái giữ lên ngực, tay phải đang tóm chặt một con rắn nhỏ màu xanh đen. Con rắn nhỏ đã bị cô bóp chết từ lúc nào, còn cô thì cũng chẳng khá hơn là bao, dưới ánh sáng của chiếc điện thoại, tôi nhìn thấy mặt cô tái xám, những giọt mồ hôi to như hạt đậu vã ra trên trán, miệng thì thở gấp gáp. Tôi khẽ gạt tay cô sang bên thì thấy trên phần áo giữa xương hõm ngực bên phải và bầu ngực có vệt máu, chắc là đã bị rắn cắn, bèn hỏi cô ấy cảm thấy thế nào, có đứng lên đi được không?
“Tôi cảm thấy không còn chút sức lực nào, không thể nhúc nhích được, đây là loại rắn rất độc...” Cô nói một cách khó nhọc.
Nọc độc của con rắn ấy rất độc, cứ cho là đưa ngay tới bệnh viện thì cũng không kịp, xem ra tôi phải hi sinh thôi. Qua bộ đàm tôi gọi Tuyết Tình đến ngay lập tức, rồi cởi khuy áo của Trăn Trăn ra, trên khoảng hõm giữa hai bầu ngực trắng muốt, mồ hôi và máu hòa lẫn vào nhau trông như một đóa hoa hồng nở giữa tuyết trắng.
Cảnh tượng trước mắt tuy không khỏi làm người ta dậy lên ham muốn, nhưng tôi chẳng còn tâm trí nào mà để ý đến nữa, tôi ôm thốc lấy Trăn Trăn như cưỡng bức, rồi áp miệng vào vết thương trên ngực cô hút nọc độc của rắn ra. Tuy Trăn Trăn không có thói quen dùng nước hoa, hơn nữa lại còn ra mồ hôi nữa, nhưng thân thể cô không hề có mùi vị khác thường khiến người khác buồn nôn, ngược lại còn tỏa ra mùi thơm làm tôi ngây ngất. Điều này có lẽ là do thói quen ăn uống thanh đạm của cô, trong ấn tượng của tôi thì mỗi lần đi ăn cùng cô, lần nào cô cũng ăn rau nhiều hơn là thịt. Mùi hương trên người của cô suýt nữa làm tôi quên mất hoàn cảnh của cô lúc đó, nếu Tuyết Tình và Miêu Miêu không đến kịp thời thì tôi đã đưa miệng mình lùi xuống dưới một chút rồi.
“A Mộ, anh đang làm gì Trăn Trăn thế?” Giọng của Tuyết Tình vang lên phía sau lưng tôi, vừa lạnh lùng vừa phẫn nộ, hình như cô ấy đã hiểu lầm tôi đôi chút.
Chuyện này cũng không thể trách cô ấy được, vì ánh sáng yếu ớt, cô ấy không nhìn thấy vết thương trên ngực của Trăn Trăn và máu độc tôi nhổ trên sàn. Cảnh tượng mà cô ấy nhìn thấy là tôi ôm lấy Trăn Trăn trong bộ dạng quần áo xộc xệch và đang hôn lên ngực cô ấy còn Trăn Trăn thì đang cố đẩy tôi ra một cách yếu ớt. Cũng tại tôi vừa rồi không nói rõ trong máy bộ đàm, hi vọng rằng bây giờ nói cũng chưa muộn. Tuy nhiên, khi tôi định mở miệng giải thích thì cảm thấy miệng tê tê, nên dù nói ra lời thì đến chính tôi cũng không nghe rõ.
“Anh A Mộ, bình thường anh luôn động chân động tay với em, em cứ tưởng là anh chỉ đùa với em, không ngờ anh là một con dê già!” Miêu Miêu lộ vẻ rất thất vọng.
Trời đất ơi, phen này tôi còn oan hơn nàng Đậu Nga rồi! May sao, tôi nhìn thấy con rắn bị Trăn Trăn bóp chết, bèn chỉ vào nó và đám máu độc tôi nhổ ra cho mọi người nhìn, rồi ra hiệu bằng tay, chân. Cuối cùng thì họ cũng đã hiểu ra là tôi đang hút máu độc ra cho Trăn Trăn chứ không phải đang giở trò với cô ấy.
. Ý muốn nói nỗi oan của một người đàn bà bình thường chết oan khiến trời đất cũng phải rung động.
“Tuy anh đã hút máu độc ra rồi, nhưng tình hình của Trăn Trăn không mấy lạc quan, phải lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện.” Tuyết Tình nhìn tôi một, qua ánh mắt thiếu tin tưởng của cô ấy, tôi đoán là nếu để tôi đưa Trăn Trăn đến bệnh viện thì chắc chắn tôi sẽ lợi dụng tình hình và giở trò với Trăn Trăn. Chà, hình ảnh của tôi trong mắt cô ấy lẽ nào lại tồi tệ đến như vậy?
Để Miêu Miêu đưa Trăn Trăn đi thì không được, đến cả dìu cô ấy cũng không đỡ nổi Trăn Trăn, còn Vĩ Ca không biết lúc này thế nào rồi, không thể để mặc mà không lo cho anh ấy được! Vì thế đành phải để cho Tuyết Tình đưa Trăn Trăn đến bệnh viện, còn tôi và Miêu Miêu sẽ tiếp tục ở lại.
Đưa mắt nhìn Tuyết Tình đưa Trăn Trăn đi, tôi chợt thấy hoàn cảnh của mình rất nguy hiểm, vì bây giờ không những không có sự hỗ trợ của họ mà còn phải lo cho cả Miêu Miêu nữa. Có lẽ đây là kế điệu hổ ly sơn của hung thủ, cầu mong ông trời phù hộ để tôi còn sống sót mà nhìn thấy ánh mặt trời.