Đại lục Đông Nữ, là đại lục nữ tôn nam ti, nữ ở lo việc bên ngoài, nam sinh tử và trông nom nhà cửa mọi việc đều lây thê chủ làm đầu. Thiên Chu quốc, một trong đại quốc đứng đầu lục địa, người trị vì là nữ hoàng đương thời là Đường Tuyền Tư. Mấy năm loạn quốc trước, tiên hoàng ham mê tửu sắc, sưu cao thuế nặng, tham quan hoành hành, cướp bóc cùng đói kém liên tục xảy ra khiến dân lầm than.
Lúc ấy Lục hoàng nữ, hiện tại là nữ hoàng đương thời mới nổi dậy, ép nữ hoàng thoái vị, lên ngôi hoàng đế dẹp loạn từ trong ra ngoài, thay đổi triều đình, dọn sạch tham quan, củng cố đất nước, đạo luật mới được lập, giảm sưu thuê khuyến khích người dân khai hoang lập địa, trong vòng năm đã đưa Thiên Chu quốc hùng mạnh đứng đầu cường quốc, quốc thái dân an, binh lực hùng mạnh, quốc khố giàu có cùng vô số chư hầu.
Nghe nói bên cạnh nữ hoàng có vị vương gia gọi là Tố vương, đã là người phò trợ hoàng đế, còn được hoàng thượng ngàn vàn sủng ái, xem như tri kỉ. Vị Tố vương này tên Tư Thiên Tố, năm nay vừa tuổi, chưa thành gia thất, tài mạo vô song, cả Thiên Chu quốc này một người cũng không ai xứng làm đối thủ của nàng. Nghe nói Nữ hoàng ban đầu muốn vị Tố Vương này làm hoàng đế, bất quá nàng lười không làm trực tiếp ngó lơ nữ hoàng, làm nữ hoàng ủy ủy khuất khuất lên ngôi.
--- ---
Hoàng cung Thiên Chu quốc, đẹp đẽ lỗng lẫy và uy nghiêm, sơn son thiếc vàng tráng lệ làm người ta muốn mù mắt. Trên trường kỉ trong điện Long Uy của hoàng thượng, thiếu nữ hắc bào thêu hình trúc bằng chỉ vàng, tuổi chỉ như , tóc đen ba ngàn chỉ tiên, khuôn mặt mặt mĩ mạo vô bì, khí chất lãnh hàn cùng mị khí chung một chỗ làm người ta không rét mà run lại tà mị vô hạn.
Nàng là Tố Vương Tư Thiên Tố, nàng âm trầm nhìn vào tờ giấy trên tay, đôi mắt bất đắc dĩ cùng chán nản đọc dòng chữ rồng bay phượng múa trên tay:
" Tiểu Tố a, ta đi với Miên du ngoạn một phen a. Phiền ngươi triều chính lo giúp ta một thời gian. Tuyền Tư"
Nàng vo nán viên giấy, viên giấy trong chớm mắt thành bột phấn, chậm rãi lên tiếng nói:
_ Nói với nàng: Trong ngày không trở về, ta sẽ bỏ đi không quản truyện của nàng nữa, triều đình ta cũng vứt.
Tiếng vù nhỏ vang lên trong không khí, rồi không gian lại im ắng như cũ. Tư Thiên Tố thở dài hơi, tay không tự chủ đưa sờ lên huyết ngọc trên hông, ánh mắt ôn nhu cùng mật ái, lòng không tự chủ nghĩ: Cẩm, ngươi xem a, người ta như vậy hạnh phúc, ta cô đơn thực lâu thực sự rất nhớ ngươi. Cẩm, ngươi đang ở đâu? Nàng cô liêu nhìn ra cửa sổ, ánh mắt nhớ mong nhìn tận chân trời, như tìm ai đó như nhìn ai đó. Trí nhớ nàng rơi vào khoảng thời gian nàng mới tới đây, hoài niệm như cũ làm người ta nhung nhớ.
--- -----
Tư Thiên Tố vốn là người của thế giới hiện đại, thân là một sát thủ, tinh thông mọi thứ, nàng xinh đẹp tài năng vô cùng. Nàng được cả thế giới biết đến với cái tên Hắc Bạch Y Thần, dạo quỷ môn quan đưa người trở về. Nàng một lần làm nhiệm vụ cuối cùng, bị tổ chức trừ khử, bất quá nàng đoán trước vui vẻ chấp nhận bởi vì nàng rất mật mỏi, nàng cũng không biết còn gì để nàng lưu luyến, đã báo thù đã trở nên vô bì, cuộc sống khiến nàng càng uể oải chi bằng chết sẽ thoải mái hơn sẽ làm người khác khiếp khác.
Lúc Tư Thiên Tố tỉnh lại, thấy mình ở nơi xa lạ lại nhìn thân thể của một oa hài mô côi tuổi. Lúc đó nàng hiểu mình đã xuyên qua thế giới khác, hơn nữa là nữ tôn thế giới và nàng đang là một nữ hài cả cha lẫn mẫu không còn, bị sốt mà mà tử.
Đối với nàng mà nói bắt đầu lại cũng không tồi, chỉ là vẫn chút cô quanh, nàng muốn làm người bình thường nhưng không thể, tài trí cùng mỹ mạo của nàng không thể là người bình thường được. Chỉ là một cái bất thường là nàng đã nguyện yêu nguyện ái một người mà khuynh đảo đại lục, mà chống lại cả thiên hạ mà thôi.
Ban đầu nàng làm việc trên một quán rượu lớn, là trù sư chính của điếm. Ban đầu ông chủ không chịu thuê nàng, còn chê cười nàng không biết lượng sức, kết quả khi nàng nấu thì chủ quán thiếu điều nuốt luôn lưỡi. Lúc ấy nàng xem như cái ăn cái mặc không lo, tích một thời gian thì nàng muốn đi lên kinh thành, nàng biết thời thế nhiễu nhương bây giờ quá loạn, nàng vốn không quan tâm bao nhiêu chỉ là muốn thăm thú một chút mà thôi.
Hành trình một tháng vừa đi vừa nghỉ, sống dã ngoại đã sớm thành thục, thưởng mây ngoạn cảnh vô cùng tự tại, đối với nàng cuộc sống không tệ chút nào, so với chém giết hay đua chen kiếp xem như bây giờ thoải mái. Lúc gần qua khu rừng nàng nghe tiếng đánh nhau thực lớn, nàng vốn không để ý nhưng hứng thú xem đám người cổ đại đánh nhau thế nào?
Trung niên nữ nhân mặc huyết bào, bộ dạng chật vật xem ra đã trúng độc, đánh với đám hắc y cùng tử bào nữ nhân vô cùng kịch liệt. Giọng nói khàn khàn pha chút thống hận vang lên;
_ Đoạn Tử Hiên, hay cho ngươi vô ơn phụ nghĩa. Ta nhận ngươi năm sư đồ, hiện tại ngươi dám phản ta. Vì cái gì?
Tử y nữ nhân cười cuồng vọng, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng, tay vung kiếm về nữ nhân nọ:
_Độc Cô Tâm, một nhà mạng bị ngươi giết hại, ta họ Hiên là nữ hài của Hiên Đào và Mộ Thừa, nếu không phải không đủ khả năng ta cũng đợi năm lấy sự tín nhiệm của ngươi rồi đạp ngươi xuống vạn trượng.
Bỗng dưng Huyết y Độc Cô Tâm cười to, nghe ra thê lương cùng phẫn uất, giọng bà ta cuồng ngạo:
_ Mộ Thừa a Mộ Thừa, từ đầu đến cuối ta đều yêu ngươi vậy mà ngươi lừa gạt rồi cùng nữ nhân khác bỏ đi, ngươi và nữ nhi của ngươi đều vô sỉ và ti bỉ như nhau. Hay cho ta một đời xem như sai hết.
Rồi Độc Cô Tâm tung ra chiêu kết, có lẽ tử chiêu bộ dạng muốn đồng quy vu tận, nàng biết điều đã nằm rạp xuống đất. Kiếm khí hung hung hung hướng về phía đám người kia, Độc Cô Tâm hét lên:
_ Vạn sát kiếm.
Một màn nọ diễn ra, kiếm khí đâm vào da đám người kia đều là tử huyệt, chẳng mấy chốc toàn bộ ngã xuống nữ nhân kia mắt mở to không cam lòng. Độc Cô Tâm lảo đảo chống kiếm xuống đất, ngồi xuống đất, xem ra mạng cũng sắp tận, chiêu kiếm vừa rồi là đổi chính là mạng sống, ép kinh mạch lên tới cực hạn dồn toàn bộ nội lực, lại thêm cơ thể trúng độc nên dù là nàng cũng vô pháp giữ mạng nữ nhân kia.
Nàng dù dì đi ra, lạnh nhạt liếc nhìn, chỉ đến cạnh nữ nhân kia nhìn nhìn rồi toan quay đi. Độc Cô Tâm lên tiếng:
_Nữ hài, lại đây.
Nàng có dừng nhưng không tiến, ánh mắt lạnh nhạt nhìn người nọ, hé miệng nói:
_ Chuyện gì?
Độc Cô Tâm nhìn đứa trẻ xinh đẹp lại lạnh nhạt, khí khái thâm trầm cho dù là bà cũng không có. Đứa trẻ này xem không tệ, tiền đồ vô lượng sau này. Bà sắp chết, võ học cả đời cũng không muốn thất truyền vậy thì cho đứa nhỏ trước, xem như có duyên xuống dưới cũng nhẹ nhàng không hối tiếc, một đời lăn lộn giang hồ, yêu hận nối nhau bà cũng mệt mỏi:
_ Ta đưa cho người võ học cả đời ta, không cần bái sư cứ như vậy nhận. Luyện được hay không là do ngươi, mạng ta sắp tận cho ngươi xem như hữu duyên. Sau này luyện tốt thiên hạ mấy người đich lại ngươi, nhớ người truyền cho ngươi là Huyết Bà Bà Độc Cô Tâm.
Nàng nghĩ nghĩ, rồi hé răng một câu: _ Cảm ta, nghĩa mẫu.
Độc Cô Tâm nghe thấy bỗng bật cười, rồi mạng bà tận, bà vẫn ngồi thế cũ, đôi mắt nhắm nghiền. Huyết kiếm đỏ tươi, để một bên cùng hai cuốn sách, Huyết Kiếm bí tịch cùng Huyết Diễm kiếm. Độc Cô Tâm ngồi đó giống tiêu dao, giống ngồi nghỉ ngơi sau chuyến đi dài mệt mỏi. Nàng cúi lạy một cái, cho nàng cường đại, một lạy cùng cái xưng nghĩa mẫu nàng đáng. Chôn Độc Cô Tâm ở dưới cây đại thụ lớn, dùng dao khắc chữ nhỏ:
_ Nghĩa mẫu, Độc Cô Tâm. Rồi nàng quay đi, không liếc một cái, lần này nàng đi lần sau trở lại cũng không biết bao giờ, bèo nước gặp nhau lưu luyến thế nào cho được.