Góc nhìn của Kujo
***
Khi ngồi trên chiếc ghế dài tại trạm xe buýt, Ado-san cuối cùng cũng giải thích xong tình cảnh của em ấy cho tôi dù có bỏ qua vài chi tiết.
“Có thứ em nhất quyết phải nói.”
Cô bé tiếp tục nói bằng giọng nhẹ nhàng.
Giọng nói ấy lạnh lẽo tới nỗi khó tưởng tượng được rằng nó đến từ con người vui vẻ và tươi tắn em ấy hay thể hiện ra ở trường. Đôi mắt đang nhìn tôi của em ấy tối tăm như thể đã bị nhúng chìm trong bóng tối.
“Nếu có chuyện gì xảy ra với Kuuya, và người gây ra chuyện đó là chị, em sẽ loại bỏ chị khỏi bất cứ đâu quanh anh ấy. Bằng bất cứ giá nào.”
“…Chị cũng không có ý định làm phiền cậu ấy, nhưng em đang nói là sẽ có khả năng sao?”
“Như em đã giải thích, Kuuya thấy đau đớn mỗi khi màu đỏ—khi tình yêu từ người khác được hướng về anh ấy. Cảm tình của chị có khả năng khiến tinh thần anh ấy bị căng thẳng.”
“Chờ chút, chờ chút, khuôn mặt chị lạnh lùng như thế này, em cũng thấy mà. Chị không tin là nó dễ nhận ra đâu…!”
“…Không may thay, nó khá rõ ràng đấy. Đúng là biểu cảm của chị có vẻ bình thường nhưng senpai à, mấy cái khía cạnh khác thì lại quá dễ đọc.”
“…Ah, không thể nào.”
“Không phải nói dối đâu. Thậm chí chị còn ở nửa dễ đọc hơn đấy.”
Dù hối hận đến bao nhiêu thì người phụ nữ ngay cạnh tôi là chuyên gia trong việc này. Nếu em ấy nói vậy… thì chắc là nó đúng rồi.
…Thật sự sao?
…Ah!
Tôi che mặt mình lại. Xấu hổ quá đi mất, và… tôi thấy hối lỗi với Miyashiro-kun quá.
“Để tránh được ánh nhìn của Kuuya, chị phải vượt qua vô số cột mốc.”
“…Nhưng em đã làm được trong khoảng bốn năm rồi phải không?”
“Em khá giỏi việc điều khiển cơ thể mình.”
Nhưng điều đó thực sự khả thi sao? Không chỉ là về kĩ năng, mà việc không ngừng trong trạng thái tự chủ chắc chắn cũng rất cần thiết.
Tôi ngắm nhìn gương mặt em ấy một lần nữa.
Ado Suika. Với đôi mắt lớn và nổi bật của mình, em ấy có ngoại hình giống như một con búp bê dễ thương.
Nhưng cũng có thể là người phụ nữ này sẽ được xếp vào lớp quái vật.
Mặc dù phải sa chân vào vùng đó, em ấy vẫn muốn bảo vệ cậu ta.
…Tôi thường thấy Ado-san nói chuyện cùng Miyashiro-kun. Chỉ mới hôm qua thôi tôi đã gặp họ trong phòng y tế.
Thành thật thì, tôi đã nghĩ việc đó là bảo vệ quá đà. Dù tôi hiểu rằng thể chất của cậu ấy không khỏe cho lắm, nhưng tôi vẫn băn khoăn tại sao em ấy lại làm tới mức đó vì một đứa con trai lớn tuổi hơn và cho rằng đó chỉ là tính cách của Ado-san thôi.
Tuy nhiên, sau khi lắng nghe câu chuyện vừa rồi của em ấy, tôi hoàn toàn hiểu được cảm xúc của Ado-san.
“Đúng vậy. Chắc chắn là em sẽ không muốn bất cứ thứ gì nguy hiểm lại gần cậu ấy rồi.”
“…Kuuya không chăm sóc bản thân đượct tốt cho lắm.”
Những lời của Ado-san đưa tôi về lại cảnh tượng tôi đã thấy trong phòng mĩ thuật vào ngày hôm đó. Miyashiro-kun đang vẽ bằng một cơ thể nặng nhọc nhưng với một tấm lưng đầy quyết tâm.
—Trên thế giới này, …kể cả nếu nó không được đẹp đẽ, thì sẽ vẫn thật tốt nếu có một bức tranh nữa đã an ủi cho nỗi đau, sự đau khổ hay cô đơn của một ai đó. Tớ nghĩ vậy.
—Đó là lí do tớ vẽ. Chỉ có vậy thôi.
…Khi nói những điều như thế.
“Em muốn anh ấy được hạnh phúc.”
Người phụ nữ ngồi cạnh tôi lẩm bẩm khe khẽ khi không nhìn vào tôi mà về đằng xa.
“Anh ấy đã chịu khổ đủ rồi. Vậy mà, anh ấy vẫn cố để làm người khác hạnh phúc bằng chính sức lực của bản thân. …Điều đó là không nên.”
“…”
“Em muốn anh ấy hạnh phúc. Em muốn anh ấy hạnh phúc. Em muốn anh ấy hạnh phúc. …Cho dù tin là vậy, em vẫn chẳng thể kìm nén được nó.”
Giọng em ấy có vẻ thờ ơ, từ đó tiết lộ ra sự mâu thuẫn nỗi tâm trong em ấy.
“Em chẳng thể kìm nén được cảm xúc khao khát anh ấy. Kể cả khi những thứ cảm xúc như vậy vô cùng đáng sợ với anh ấy. …Thật sự thì, em mới là người nên tránh xa anh ấy nhất, hơn bất cứ ai.”
“…Em đang trong một mối tình phức tạp nhỉ?”
“…Chị có thể giữ bí mật chuyện này được không?”
Một chiếc xe buýt đi tới từ cuối con đường. Nó khá đông đúc nhưng việc lên xe không khó khăn đến thế.
“Tất nhiên rồi. …Đi thôi.”
Đứng dậy, tôi lên chiếc xe buýt dừng trước mặt mình. Ado-san cũng lập tức theo sau.
Chúng tôi không nói một lời nào trong xe buýt cả.
Khi tới địa điểm của mình, chúng tôi xuống xe. Chỉ là một nơi bình thường. Một trạm xe buýt đối diện một con phố lớn với mấy con đường đẹp gần đó.
“Giờ, câu hỏi đặt ra là Miyashiro-kun đi đâu từ đây. Có ý gì không?”
“…Quanh đây, không có nơi nào là Kuuya đặc biệt có khả năng tới cả… qua quá trình loại trừ thì chắc anh ấy sẽ không đi đường kia. Nhưng em không chắc lắm đâu.”
Ado-san chỉ về hướng đông của con phố chính.
“Tại sao vậy?”
“Nếu đi đường đó thì sẽ tới một khu phố mua sắm. Nếu người ở đó thấy Kuuya lảng vảng một mình thì họ chắc chắn sẽ liên lạc với em. Nhất là khi mọi thứ trông không ổn. Vì em vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào, em đoán anh ấy không đi đường đó.”
“Này, chị nói ra suy nghĩ của mình được chứ?”
“…Được ạ.”
“Hệ thống giám sát bằng con người của em thực sự khá rùng rợn đấy…”
“…Em, em không muốn nghe điều đó từ một tên bám đuôi thu thập thông tin liên lạc cá nhân một cách bất hợp pháp đâu!”
“Ừ thì, đúng thật.”
Đáng buồn thay tôi không chối được.
“Nhân tiện này, chị tự nhận mình là bám đuôi, nhưng ta nên gọi đứa như em là gì nhỉ? Hmm… Nhân loại chưa khám phá ra đủ số loài của em để phân lớp, nên chị không tìm được từ nào thích hợp.”
“…Có lẽ là chị đúng.”
“Tạm gọi em là con đàn bà yandere thiên vị và gian xảo nhé.”
Ado-san cắn môi em ấy rồi nhìn xuống chấp nhận thất bại.
“Sử dụng những người xung quanh để có thể giám sát và thao túng môi trường quanh Miyashiro-kun một cách triệt để, em đúng thật là tên gây rối hàng đầu luôn đấy.”
“…I, I, Im đi! Em không muốn thứ gì nguy hiểm đến gần anh Kuuya thôi! Như chị chẳng hạn!”
“Đừng coi chị như vật liệu nguy hiểm thế. Ít nhất thì hiện giờ chị có chút hữu dụng đó.”
“Một tên tội phạm thì có ích gì chứ?”
“Yên lặng nào, em đang vi phạm luật con người đấy. Chị cũng không nghĩ Miyashiro-kun đi về hướng mà em đã chỉ.”
Tôi nói khi chỉ về hướng ngược với hướng tây, thứ mà Ado-san đã nhắc tới.
“Sao chị lại nghĩ vậy?”
“Chiếc đồng hồ thông minh của Miyashiro-kun có thể kết nối với mấy cái Wi-Fi miễn phí, mẫu này không cần tương tác nhiều. Và có một trung tâm trò chơi ở đằng kia đúng chứ?”
Tòa nhà với vẻ ngoài hơi sành điệu có thể được nhìn thấy từ vị trí hiện tại của chúng tôi.
“Họ phát sóng Wi-Fi khá mạnh mà có thể phủ cả một vùng nhỏ bên ngoài cửa hàng. Miyashiro-kun đã từng kết nối với nó bằng chiếc đồng hồ thông minh của mình rồi, và thiết lập của chiếc đồng hồ sẽ tự động kết nối lại lần nữa nếu cậu ấy tới gần.”
Tôi lấy điện thoại mình ra và mở ứng dụng giám sát Miyashiro-kun lên. Kiểm tra thông tin về “vị trí hiện tại” và vẫn chưa có gì được cập nhật cả.