“Anh tôn trọng việc Ran-san giữ vững lý tưởng của mình. Nhưng với tư cách là một cặp vợ chồng, anh nghĩ chúng ta nên hỗ trợ nhau nhiều hơn.”
“Chúng ta đang hỗ trợ nhau mà. Để em nói rõ nhé. Em giảm bớt căng thẳng tích tụ từ công việc bằng cách chăm sóc Daisuke-san. Đây là một ví dụ điển hình của việc hỗ trợ lẫn nhau; chúng ta như một động cơ vĩnh cửu vậy.
“Ran-san à, anh cũng cần làm rõ chuyện này. Kể từ ngày anh trở thành con rể của nhà Ado, anh đã cố gắng trong vô vọng để không trở thành một tên vô dụng.”
“Thôi nào mọi người, cùng ăn thôi. Nhớ ăn tới bát thứ hai đấy nhé.”
“Ran-san à, nghe anh nói đi.”
Bỏ ngoài tai những lời của chồng cô ấy, Ran-san chắp tay cầu nguyện và bắt đầu bữa ăn… trước khi gắp các món ăn từ chiếc đĩa lớn vào cái đĩa phụ của Daisuke-san.
Có vẻ cô ấy không có ý định làm theo lời đề nghị của chồng mình.
“Kuuya, làm ơn ăn nhiều vào! Món này với món này được nêm nếm gia vị theo sở thích của anh đó; em đã làm chúng! Em sẽ gắp cho anh, nên chờ chút nhé.”
“Suika giỏi nấu ăn thật đấy. Anh muốn ăn thử quá. Nhưng anh tự lấy thức ăn được, ổn mà—“
“Anh muốn bao nhiêu? Chừng này đủ chứ? Hay anh muốn nữa?”
“Suika, nghe anh nói đi mà.”
Bà mẹ và cô con gái nhà Ado giống nhau ở chỗ có một thói quen rắc rối là hay lờ đi mấy cuộc trò chuyện.
“Mà này, Kuuya-kun, cháu có dự định tham gia cuộc thi năm nay không?”
“Có ạ, cháu cũng đang chuẩn bị… mà, cháu đang định làm vậy, nhưng thực ra cháu còn chưa bắt tay vào làm nữa.”
“À, chú hiểu. Cháu đang đặt mấy cái yêu cầu lên trước nhỉ?”
Daisuke-san cười gượng khi tôi gật đầu.
“Ở điểm đó, cháu khá giống bố mình đấy.”
“…Vậy sao ạ?”
“Đúng vậy. Nói chuyện với cháu khiến chú nhớ về cậu ta hồi còn học cao trung”
…Daisuke-san là người duy nhất nói chuyện với tôi về bố mình với giọng điệu bình thường như vậy.
Tôi không khỏi thấy biết ơn.
“Cháu mong vậy.”
Đáp lại câu trả lời của tôi, Daisuke-san đưa ra lời đảm bảo.
Những thứ không còn có thể xác thực lại được đảm bảo như vậy có cảm giác vô cùng đáng quý.
“Ah, những ngày tháng học đường, hoài niệm thật, Ran-san và chú đã có một thời thanh xuân khi còn ở tuổi của Kuuya và Suika.”
“Kể từ lúc đó, Daisuke-san đúng là tuyệt vời thật. Ah, đúng là rất hoài niệm. Có những tên ngốc dám gây rắc rối cho một Daisuke-san tốt bụng và tử tế tới vậy nên cô phải ZAP! hay WOOSH! chúng vài phát… Ah, đúng là có những chuyện như vậy.”
“Tập phim mà Ran-san đang nghĩ tới không phải một trang sách tuổi trẻ tươi đẹp mà có thể được diễn tả bởi khuôn mặt điềm tình và hiệu ứng âm thanh dễ thương tới vậy đâu; nó là một sự cố.”
“Ah, sự cố. Một sự cố của tình yêu…”
“Một sự cố đầy bạo lực.”
Câu trả lời của Daisuke không làm giảm thái độ vui vẻ của Ran-san chút nào.
“Đã có chuyện gì vậy? Bố bị tấn công bởi lũ xấu…”
“Đúng rồi Suika, câu chuyện đó ý. Daisuke-san tốt bụng và tử tế không thể đứng nhìn bạn cùng lớp bị bắt nạt nên đã giúp người ấy trốn thoát, và đổi lại, anh ấy bị đánh đập bởi một nhóm người, còn bị đưa tới bệnh viện luôn… Mẹ đã rất buồn, tức giận và đau đớn khi phát hiện điều đó…”
Với một vẻ mặt đau khổ, Ran-san tiếp tục.
“Vậy nên, cô đã đi vào hang ổ của bọn chúng, đập chúng nhừ tử tới nỗi không thể nhận ra cái mặt nữa, và vì chúng ngất đi nên cô trói chúng lại, kéo vào một đường hầm bị bỏ hoang rồi treo ngược, sau đó cô dúi đầu chúng vào một xô nước, cứ đút ra đút vào.”
“Cháu xin lỗi cơ mà câu đùa nguy hiểm hơn cháu nghĩ tận tám lần…”
Tay của tôi dừng ăn.
“Nhưng Kuuya-kun nè! Chúng không xin lỗi dễ dàng tới vậy!”
“Cô nhập tâm thật… nhưng chúng không xin lỗi kể cả trong khi tính mạng bị đe dọa sao…?”
“Đúng vậy, chúng cú sặc sụa không thôi.”
“Không phải do đầu của chúng ở trong xô nước sao?”
Không thể nào mà nói được câu gì trong tình huống đó được.
“Đùa thôi mà, đùa thôi mà, câu đùa nhà Ado đó. Hehe, vee!”
Ký hiệu chữ V bí ẩn của Ran-san dễ thương đó, nhưng đấy không phải là vấn đề chính đâu.
“Mà, Kuuya này, trong câu chuyện này thì… bố mẹ em vẫn chưa hẹn hò đâu. Thậm chí bố em còn chả biết mẹ cơ.”
“Ah anh hiểu rồi…”
Tôi run rẩy một chút. Có hơi sớm cho truyện ma mùa hè đó ạ. Dù gọi đấy là truyện ma có hơi thô lỗ.
Gia đình Ado tuyệt vời thật.
Điều phi thường là không có bất cứ nghi ngờ gì về câu chuyện cô ấy đánh bại cả một nhóm đàn ông một mình.
“Anh rất biết ơn em đã tức giận vì anh, nhưng mà cách trả thù của em hơi giống kỹ thuật tra khảo của các cơ quan tình báo đó Ran-san.”
“Ồ, vậy là em có khả năng tự chủ như dân chuyên hả? Hehe, Daisuke-san, anh lại tâng bốc em rồi!”
“Anh không hề tán thưởng em đâu, mmm.”
Khi Ran-san đút cho ông ấy một miếng cá, Daisuke-san nhận xét, “Ngon quá.”
“…Nhưng người bố bình tĩnh của cô đã vô cùng tức giận lần duy nhất trong đời. Lần duy nhất mà ông ấy tát má cô là ngày đó.”
Ừ thì, với tư cách là phụ huynh việc đó cũng có lí. Tôi gật đầu đồng ý lời của Ran-san.
“Đổi lại, mẹ cô người luôn cằn nhằn lại khen cô hết mực. ‘Thường thức của thế giới là gì cơ chứ? Với tình yêu, đạo đức là thứ thừa thãi. Đó là thứ tạo nên người phụ nữ Ado!’ bà ấy đã nói vậy.”
“Gia đình Ado thật tuyệt đó.”
Thực sự thì đây không phải một gia đình bình thường.
“…Thế Suika, em nghĩ sao về câu chuyện này?”
Khi hỏi người bạn thuở nhỏ đang lặng lẽ ăn uống của tôi, em ấy suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
“À, ừm… ờ… Em không chắc nữa! Có thể em sẽ hiểu hơn nếu có người mà em thích, nhưng nếu cứ như bây giờ thì không có dấu hiệu nào cả.”
Suika phản hồi với nụ cười nhẹ nhàng và bẽn lẽn.
“Anh hiểu.”
Cũng có lý, tôi nghĩ vậy.
“Quan trọng hơn thì, Kuuya nè, món xào với chiên như thế nào? Em không biết nó có ngon không…”
“Chúng cực kỳ ngon luôn. Gây nghiện ấy chứ, em có rắc mai thúy lên hay gì à?”
“Em chỉ dùng nguyên liệu hợp pháp thôi! Nhưng em mừng là anh thích. Sau giải đấu, em chạy thật nhanh về nhà để tắm và chuẩn bị thức ăn nên chỉ có thể làm mấy món nhanh thôi, thật đáng tiếc, mmm.”
Suika tự lẩm bẩm một mình với vẻ thất vọng.
“Không hề, có thể nấu ăn nhanh tới mức này tuyệt vời thực sự đó. Nếu là anh thì đã làm cháy mọi thứ rồi.”
“Việc đó, ừ thì… Kuuya, em nghĩ anh nên dừng việc nấu nướng. Ăn đồ cháy có hại cho anh, và anh cũng không nên để bị thương bởi dao!”
“Đừng lo, nhiều khi anh cũng bị mê hoặc bởi dao, nhưng anh rất cẩn thận mà.”
“Cách nói đó đáng lo lắm đấy…”
Vẻ mặt của Suika tối sầm lại khi nghe câu trả lời của tôi.
“Được rồi, như đã nói, em sẽ đến hàng ngày!”
“Anh rất biết ơn, nhưng không khá thi đâu. Anh định trở thành một người đàn ông trở thành biết nấu ăn.”
“Eh! Để dành tới lúc anh già được chứ?”
Tôi không thể cứ dựa dẫm vào lòng tốt của Suika và gia đình Ado mãi được.
Lí do chỉ có một thôi.
----Sẽ ngáng đường Suika mất.
Một ngày nào đó, khi Suika tìm ra người mà em ấy thích thì sẽ khá rắc rối.
Việc có một người bạn nam thân thiết hay tới nhà của nhau và thậm chí còn nấu nướng cho cậu ta chắc chắn sẽ rất rắc rối.
Sẽ ổn thôi nếu Suika chỉ cần nói là, “Em tìm ra người mình thích rồi, nên không thể nấu cho anh được nữa…” nhưng tôi có cảm giác em ấy sẽ không nói vậy đâu. Thế mới là Suika tôi biết chứ.
Em ấy chăm sóc tôi quá tốt, một người bạn thuở nhỏ mà không cần một chút cảm xúc lãng mạn nào.
Tôi mong em ấy hạnh phúc nhiều như cách em ấy quan tâm tôi vậy.
Vì thế, việc giữ khoảng cách là cần thiết.