Trong một trận tennis, phần sân sẽ được đổi vài lần. Hiện tại, Suika không ở bên gần chúng tôi mà ở phía ngược lại. Giữa những tiếng reo hò từ cả 2 đội, việc để giọng của tôi tới được em ấy là khá khó khăn.
“...Uh, ổn rồi.”
Có thể vì đã nâng giọng mà tôi lại thấy chóng mặt. Thành ra tôi hơi nghiêng người về phía Kujo-san, và cô ấy đỡ lấy tôi bằng cách đặt tay lên vai.
“Xin lỗi, lỗi tớ…”
“…Không. Miyashiro-kun, cậu không nên cố quá sức. Cậu đang không trong tình trạng bình thường.”
Tớ biết, nhưng…ah.”
Với một tiếng “pang”, quả bóng của Suika lại trúng lưới lần nữa. Đó là một cú đánh từ vị trí không hiểm cho lắm. Suika thường ngày sẽ không phạm sai lầm như vậy.
“Ah, Suika… thực sự xin lỗi… Tớ nên làm gì đây…? Tớ có nên đi ra đâu đó khuất tầm mắt em ấy không…?”
“Miyashiro-kun, nếu mọi chuyện thành ra vậy, sao ta không… Kyaa!!”
“Kyaa?”
Một tiếng hét đột nhiên phát ra từ Kujo Kurenai, người đẹp lạnh lùng cạnh tôi. Độ dễ thương của tiếng hét, dù hơi thô lỗ để nói, thực sự khá đáng ngạc nhiên.
“Có chuyện gì thế? Ồ, một con ong hả?”
Có một con ong ở trước mặt cô ấy.
“Kujo-san, hãy cẩn thận vì…”
“Wa, wawawawa… ong! Ong…!”
“Thật sự à?”
Kujo-san rút lui, đi lùi hai, ba bước, toàn bộ dấu vết của sự điềm tình bí ẩn mọi khi tan biến hết.
“Con ong, đáng sợ, đáng sợ quá… ah, kyaa!”
“Cẩn thận!”
Dẫm lên một hòn đá nhỏ, cô ấy trượt chân và gần như ngã ngược về phía sau.
Trong sự vội vã, tôi giữ được cô ấy kịp lúc. Tôi giúp cô ấy bằng cách quấn cánh tay của mình quang eo của cô từ đằng sau.
Mỏng manh, ấm áp, mềm mại. Và cô ấy còn có mùi rất thơm nữa. Tôi gần như nhận ra mọi thứ đó.
“…Xin lỗi.”
“Không, tớ mừng vì kịp giữ được cậu.”
Trong vòng tay của tôi, mắt cô mở to, và mặt cô ấy đỏ bừng từ cổ tới tai.
Có phải vì cô ấy hoảng loạn khi thấy con ong, hay tại cô ấy suýt ngã và đang xấu hổ?
Hay có thể là…
“…Ah.”
Tôi vô tình tập trung và “nhìn thấy” nó. Màn sương tỏa ra từ cơ thể của cô ở cự ly gần tới mức này đúng thực sự có màu sắc giống với tên của cô ấy.
“…!”
Tuy không nói chuyện nhiều, nhưng như học sinh cùng lớp, cũng như những người bạn ngồi cạnh nhau, tôi thấy Kujo-san khá hấp dẫn.
Thành thật mà nói, vẻ đẹp mà tôi nhìn thấy ở cô ấy từ ngày chúng tôi gặp nhau là thứ mà tôi tin cả đời này mình sẽ không tìm được cái gì đọ lại được.
Kể cả vậy.…Ah.
Toàn thân tôi hóa lạnh ngắt. Mọi cảm giác từ đầu ngón tay bị phai đi, và khả năng nhận thức thực tại của cô cũng trở nên mờ nhạt.
Màu sắc hiện ra trước mắt tôi thể hiện tình yêu và sự cảm mến. Đối với tôi, nó là con quái vật đáng sợ nhất thế giới này.
“…? Ừm, … Miyashiro-kun?”
Cô ấy gọi tên tôi khi đang ở trong vòng tay tôi, giọng nhuốm vẻ bối rối.
Nhưng, tôi không thể trả lời hẳn hoi được nữa. Cơ thế cứng nhắc của tôi không di chuyển theo ý muốn…
“Kyaa!”
“Cái gì thế!?”
Gashaan! Vào thời khắc đấy, âm thanh lớn nhất trong ngày được phát ra ngay gần đó.
Giật mình, cơ thể tôi nhảy dựng lên, thoát khỏi trạng thái tê liệt.
Khi quay về phía phát ra âm thanh với Kujo-san, chúng tôi thấy một quả bóng kẹt ở hàng rào ngay trước mình.
Không phải ẩn dụ đâu. Quả bóng thực sự đã bị ấn mạnh vào mớ dây lưới thép, treo lơ lửng mà không rơi xuống.
Nếu không có cái hàng rào, nó đã phi qua thẳng giữa Kujo-san và tôi rồi.
“Gia-giao bóng ăn điểm trực tiếp… chắc chắn là cú giao bóng nhanh nhất trận này…”
“Hay có thể, cú nhanh nhất của cả giải đấu ấy chứ…? Với thân hình bé nhỏ đó sao…?”
Các cô gái cạnh chúng tôi thì thầm kinh ngạc. Đến tôi cũng có thể hiểu từ âm thanh va chạm và cái lưới thép bị móp rằng quả bóng đó đã bay nhanh tới mức nào.
“…Suika?”
Có vẻ bạn thuở nhỏ của tôi là người đánh quả bóng nhanh đến khó tin đó. Em ấy không tạo một tư thế chiến thắng; mà đứng im không cử động, cúi đầu xuống.
Cuối cùng, em ấy thở một hơi sâu rồi di chuyển tới vị trí phát bóng tiếp theo, ánh nhìn không bao giờ chạm vào tôi.
“Ờm, Miyashiro-kun…”
“À, ừ,… ồ, xin lỗi…!”
Tôi vẫn đang giữa Kujo-san trong tay, người suýt nữa ngã.
Nhờ tiếng ồn từ cú bóng của Suika trúng hàng rào, sự tâm trung của tôi bị gián đoạn, và giờ tôi không thể “thấy” màu sắc của Kujo-san nữa.
Sau khi cô ấy tự đứng dậy, tôi mới buông tay ra. Cứ như cảm giác của cô ấy còn đọng lại ở bàn tay tôi vậy.
“Xin lỗi vì giữ cậu lâu đến vậy.”
“…Không, cảm ơn cậu.”
“…Con ong đi rồi. Nó bị dọa bởi tiếng ồn.”
“Tốt. Tôi chỉ hơi sợ chúng thôi. Chỉ hơi thôi.”
“Chỉ hơi à?”
“…Đồ xấu tính.”
Kujo-san lườm tôi với ánh mắt hờn dỗi.
Con người với vẻ đẹp tinh tế tỏa ra sự quyến rũ đầy trưởng thành, như một trò ảo thuật, biến thành một cô gái đáng yêu.
“Xin lỗi, xin lỗi. Dù sao thì, Suika thật… tuyệt quá.”
Trong sân, lối chơi của Suika đã thay đổi đáng kể từ trước đó. Những bước chân nhanh nhẹn hơn, và mỗi cú đánh lại mạnh hơn.
Em ấy hình như đang có quyết tâm xong trận sớm. Động lực của em ấy hiện rõ trong lối chơi hung hăng.
Không thể chống đỡ những đòn tấn công dữ dội của Suika, đối phương tung cú lốp bóng yếu ớt. Suika, nhảy cao tới mức em ấy đang bay, đập nó xuống không khoan nhượng.
Quả bóng trông như nó sẽ nổ vậy…
Đây sẽ là một trận thắng cho em ấy. Bằng cách nào đó mà tôi đã biết được thế.
“Đánh đẹp lắm!”
“Tiến lên, Suika!”
“Kết thúc trận đấu ở điểm tiếp theo đi!”
Đồng đội của Suika cổ vũ em ấy.
“Em ấy đỉnh thật nhỉ, Ado-san ý.”
“Đúng chứ? Em ấy rất chăm chỉ đó.”
“…”
“Gia đình em ấy từng là một dòng họ chiến binh có tiếng, Suika đã được huấn luyện nhiều loại hình võ thuật với tư cách thừa kế. Bây giờ, em ấy được gọi đi giúp đỡ ở nhiều nơi, giỏi giang ở mọi thứ từ những nỗ lực trong quá khứ.”
“Thứ đầu tiên cậu khen là sự chăm chỉ của em ấy.”
“Thì, đó là điểm tuyệt nhất ở Suika mà. Tớ đã luôn nghĩ vậy, dù cho mối thân thiết lâu dài của chúng tớ.”
“Hmm…”
Kujo-san gật đầu, rồi một sự im lặng kì lạ bao phủ giữa chúng tôi.
Cô ấy là người phá vỡ nó.
“Mà này, cậu thấy thế nào rồi?”
“Nhờ cậu, tớ thấy ổn hơn nhiều rồi… Đáng xấu hổ thật, cậu thấy tớ ở thời điểm tệ nhất đấy.”
“…Ở trường, có những ngày mà trông cậu như phải vật lộn vậy. Như lần đầu ta gặp nhau chẳng hạn.”
“Tớ như thế á? Chắc vậy thật.”
Tôi không nhớ ngày nào mình thấy không khỏe vì chuyện tôi xuống sắc xảy ra gần như hàng ngày.
“Tôi không hỏi chi tiết đâu, nhưng cậu có điều kiện cụ thể nào khiến ngày đó khỏe hay yếu không?”
“Khó để nói thứ gì khiến tớ thấy tệ hơn. Các bác sĩ nói rằng đó là một loại bệnh khá phức tạp với nhiều biến chứng riêng lẻ.”
Tình trạng của tôi, di truyền từ bố, có ảnh hưởng tới hệ thần kinh miễn dịch và tự chủ của tôi.
Căng thẳng về thể chất hay tinh thần có thể gây ra tình trạng này một cách khó lường, ảnh hưởng tới nhiều khía cạnh khác nhau trong cuộc sống của tôi.
Bác sĩ nói sống bình tĩnh là cách điều trị tốt nhất, nhưng điều đó là bất khả thi với cha tôi và cũng như với tôi.
Sáng tạo và thể hiện cũng giống như sống; đứng yên có nghĩa là đã chết.
Thế nên, miễn là tôi còn sống, tôi cần giải quyết căn bệnh rắc rối này, ngay cả khi điều đó nghĩa là phải từ bỏ một số thứ.
“Tớ đoán nó gắn chặt với tớ rồi, và giờ tớ chỉ còn nước chấp nhận thôi,”
“Phải rồi. …Nhưng có thể công nghệ sẽ giải quyết phần nào đó.”
“Làm thế nào vậy?”
“Ngày nay, với nhiều thiết bị đeo trên người… như đồng hồ thông minh. Với mấy cái đó, cậu có thể thu thập được rất nhiều dữ liệu cá nhân, rồi ta có thể tìm ra vài dấu hiệu. Không chỉ những cái đó, cơ mà chung chung thì chúng được dùng để quản lý sức khỏe.”
“Hơ, đồng hồ thông minh hở?”
Tôi chưa từng nghĩ về việc đó. Nhưng khá đáng thử đấy.
Khi chúng tôi nói chuyện, trận đấu của Suika đã tới hồi kết.
Như đã dự đoán, Suika giành phần thắng. Sân đầy ắp những tiếng hoan hô, khen ngợi nỗ lực của cả hai người chơi.
“Vậy, đến lúc tôi rời đi rồi nhỉ.”
“Rời đi sao? Tớ hiểu rồi. Cảm ơn vì mọi thứ; cậu thực sự đã cứu tớ.”
“Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.”
Dù đã thấy nhiều khía cạnh khác của cô ấy, cuối cùng thì Kujo-san vẫn rời đi với thái độ lạnh lùng hàng ngày.
Hôm nay tôi nhận ra có thể tử tế hơn mình đã nghĩ.
Trên sân, Suika và các thành viên của cao trung Itozumi xếp hàng quanh lưới đối diện với các thành viên phía đối phương, cả hai đội trao đổi những cái bắt tay.
Con át chủ bài từ cao trung đối thủ, táp nhẹ vào vai Suika vài lần với nụ cười gượng.
Họ có vẻ như đang muốn nói mấy thứ như “Lần sau tôi không thua đâu.” Hay “Đấu lại lần nữa nhé”, tạo ra một bầu không khí thoải mái.
Sau khi quan sát họ một lúc, tôi cũng bắt đầu đi về nhà.