Sau sự kiện dữ dội đó, Nam Cung Uyển thấy mình chẳng khác gì cừu béo được dâng vào miệng hổ, cả người như muốn rã rời.
Thế là sau khi về nhà nàng liền nằm lì trên giường đến tối ngày hôm sau.
Tô Huệ có đến để thăm nàng, mang theo rất nhiều đồ ăn bồi bổ, chỉ riêng Tuyết Y là không tròn vành vạnh, Tô An ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh trăng đang dịu dàng tỏa sắc.
Mặt trăng như đang rải xuống mặt đất những vệt dài ánh kim, sáng lấp lánh, lấp lánh.
Nàng đóng sổ sách lại, chắp tay sau lưng thong thả trúc này Huân Nhi rất thích, nàng vẫn nhớ Huân Nhi ngốc kia hay trốn sau vườn đàn lên khúc nhạc buồn thảm.
Nhắc đến Huân Nhi, lòng nàng vẫn đau đáu không yên.
Giờ đây muội ấy đang yên ổn bên phu quân? Có bị ức hiếp không? Có bị người nhà đằng ấy khi dễ không?.
Nàng điều tra mãi mà không tròn vành vạnh, Huân Nhi ngồi trên bệ cửa sổ nhìn ra, nơi này vẫn là thành Trường An nhưng lại không thể gặp Tô An, vẫn có thể thấy nhưng không thể nói, vẫn có thể đi lại, nhưng nàng lại bị phong bế võ công.
Nàng nhớ Tô An rất nhiều, rất mắt Huân Nhi rớt xuống nơi gò má nhợt nhạt, nàng đôi lúc chỉ muốn tự vẫn cho xong kiếp người.
Kim ốc tàng kiều, nô tì ở đây đã nói với nàng bằng giọng mỉa mai khinh khỉnh như vậy.
Nàng lại khóc, khóc đến thương Ngươi khóc cái gì? Tối ngày khóc, định làm ma trù à?!Minh Lỗi bước vào trong phòng, chợt thân thể Huân Nhi lay động, nàng vội đứng lên bước xuống khỏi bệ cửa sổ nhưng không giữ thăng bằng được nên té ngã.
Sàn đất lạnh giá như tâm hồn của nàng lúc bấy vóc trên người nàng lại bị vứt bỏ, nàng la hét cũng không thể.
Nước mắt căm hận lăn dài, Tô An, nàng nhớ Tô An An, Tô An, từng tế bào trên người nàng đều réo rọi tên Tô An.
Nàng nhắm chặt mắt, để mặc tên cầm thú đó giày vò thân xác nàng.
Nàng nhắm chặt mắt, khóc và khóc, nàng muốn chết nhưng cũng chẳng xong.
Hận bản thân mình, Huân Nhi mỉm cười trong làn nước mắt, có thể đây là tất cả nàng có thể làm được cho Tô An, vì Tô An...!Tô Huệ tỷ an hảo là được, nàng cười còn man rợ hơn...Trăng thì vẫn tròn vành vạnh, lòng Huân Nhi thì khiếm thì vẫn tròn vành vạnh, Tô An ngồi thụp xuống nền đất, cơn đau nhói ở tim cứ chậc kéo đến khiến nàng khó thở.
Choáng váng, nàng ngất Tô An tỉnh lại, nàng thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Tô Huệ đầu tiên.
Nàng mỉm cười, vươn tay lau nước mắt trên mặt Tô Huệ, nàng ấy liên tục nói gì đó lẩm bẩm trong miệng, Tuyết Y cũng Thiếp xin lỗi, thiếp xin lỗi...Tô An thấy có vẻ không thực, có gì đó không ổn.
Nàng thấy một nha hoàn vừa quay lưng bỏ đi, dáng lưng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Nàng đứng lên, lật đật xỏ chân vào đôi hài dưới sàn đất đuổi theo thân ảnh Huân Nhi! Huân Nhi!Nàng đuổi theo, y phục Huân Nhi tả tơi, khi nàng đi những vệt rách cũng lay động theo bước chân nàng.
Những vằn vện xanh đỏ trên da, tim nàng đau nhói không Huân Nhi! Ngươi có dừng lại không?!- Huân Nhi...Nàng gục người xuống, tỉnh ra chỉ là mơ, lần này trước mặt nàng là vị đại phu già, đây là người được Nam Cung Uyển mời tới.
Sau khi xác định được Tô An không việc gì bèn kê một đơn thuốc rồi cáo lui.
Tô An nhìn dọc phòng mình, rồi nàng bảo:- Uyển Nhi, nàng về phòng nghỉ ngơi đi.
Ta có chuyện muốn nói với đại tỷ và nhị tỷ một Tuyết Y run lên, mồ rôi rịn ở lòng bàn tay, nàng khẽ nép vào người Tô Huệ.
Dáng vẻ này của hai nàng càng làm Tô An tin điều nàng suy nghĩ là Thiếp về phòng Cung Uyển mặc dù không cam tâm nhưng cũng đành để nha hoàn của mình dìu về, dù sao nàng cũng được học lễ nghi nhiều năm, những nghi thức này với nàng chẳng là gì cả.
Chỉ có điều, chuyện gì mà lại để nàng ra khỏi, có phải nàng vẫn chưa được xem là thành viên trong nhà không?Tô An ngồi dựa vào thành giường, ho khù khụ hai tiếng khàn đặc phá tan không khí tĩnh lặng lúc này.
Nàng mỉm Hai nàng muốn tự kể ra những điều mình giấu, hay là để ta tra hỏi?Tô An không vì một nha hoàn mà tức giận với hai nữ nhân của mình, với Tô An, Huân Nhi chính là bạn đồng hành.
Là muội muội, là tri kỉ, nàng đã biết có gì khuất tất rồi, Huân Nhi lấy chồng, tại sao nàng lại ngu ngốc tin chuyện Huệ quỳ xuống, nàng cúi đầu, nói:- Ta sai rồi, muội muốn trách muốn mắng gì cũng tiếng pháo nổ ra trên đầu Tô An, nàng thở vội hơn, điều chỉnh lại nhịp thở của mình nhưng không thành.
Nàng lại ngất đi một lần là vị đại phu già đó, nhưng chén thuốc lần này Nam Cung Uyển đã sắc xong, nàng mang vào cho Tô An uống cho lại sức.
Trên ai khác, nàng biết đó là tác dụng phụ của việc uống quá nhiều thuốc, vì chính nàng cũng đang bị ảnh An định cho Nam Cung Uyển lui, nàng nhìn thấy Tô Huệ và Tuyết Y, rốt cuộc là lại cho Uyển Nói ta nghe, việc gì đã xảy ra?Giọng nàng khàn đục, Tô Huệ tỷ bị bắt cóc, người đó nói chỉ thả ra với điều kiện là Huân Nhi gả cho hắn...!Thiếp xúi giục tỷ ấy im lặng, muốn trách muốn mắng cứ mắng thiếp là Y cúi đầu, giọng nàng nho nhỏ lên Thế là hai nàng giao Huân Nhi ra...!khụ khụ...!- Tô An ho, đau phổi, đau cả tâm can vì hai nữ nhân của nàng lại hợp sức dối Không có, Huân Nhi đã gửi thư cho nàng nhưng bặt vô âm tính - Tuyết Y giải thích, nàng cố bào chữa cho mình, cho Tô Huệ tỷ.
Nhưng ánh mắt của Tô An làm nàng thật Ai làm điều đó? Nói ta nghe!- Minh Lỗi, là Minh Lỗi thối tha đó.
Tô An, ta chỉ là hết cách rồi, Tô Huệ tỷ bị bắt, chúng ta thân nữ nhi không biết phải cứu thế nào...!- Tuyết Y khóc, nàng thật sự uất An lắc đầu, nàng hiểu chứ, hiểu rõ.
Dù là ai trong số họ bị thương tổn nàng đều sẽ phát điên lên, Tô Huệ là người nàng yêu đầu tiên, cũng là bằng hữu, là tỷ tỷ, là nương tử của nàng.
Nàng biết là không thể trách các nàng ấy hoàn toàn, nhưng nàng vẫn nói:- Hai nàng vào từ đường chép cho xong hai trăm lần Nữ giới kinh, khi nào xong mới được ra ngoài.
Đây không phải là vì hai nàng hành động như vậy, đây là phạt bởi vì hai nàng nói dối phu quân của mình.
Thay vì nói cho ta để ta giải quyết...!Khụ khụ...- Thiếp xin lỗi...Tô Huệ không trách không oán, dẫn theo Tuyết Y vào từ đường ngồi dưới mẹ Quan thế âm chép hai trăm lần Nữ giới Nhi ngồi thêu hoa chau cả mày mặt lại, rốt cuộc có chuyện gì mà ngay cả đại tỷ cũng bị bắt đi chép kinh? Thật tò mò..