“Mày…” Lồng ngực Diệp Tuệ Tuệ phập phồng dữ dội.
Nghe thấy Diệp Mộc Tê liên mồm nói chuyện hai người bọn họ đã đăng ký kết hôn thì càng sôi máu hơn, cả trấn Bát Đạt có ai mà không biết cái giấy chứng nhận đăng ký kết hôn đó có được bằng cách nào?”“Diệp Mộc Tê, bản thân mày cũng chẳng tốt đẹp hơn tao bao nhiêu đâu nhỉ?” Diệp Tuệ Tuệ tức giận nói: “Nếu không phải mày lừa trung đoàn trưởng Dung, thì anh ấy sao có thể đi đăng ký kết hôn với mày?”“Nhưng bây giờ quả thật là đã đăng ký kết hôn rồi, chuyện giữa bọn tôi thì liên quan gì đến chị?” Diệp Mộc Tê nhún vai.
“! ”Diệp Tuệ Tuệ đau lòng, càng khó chịu hơn.
Đúng là mặc dù là thủ đoạn vô liêm sỉ của Diệp Mộc Tê, nhưng Dung Cảnh Thần cũng đã đăng ký kết hôn với cô để chịu trách nhiệm, báo cáo cũng gửi rồi, chuyện này thì không thể là giả“Mày…chẳng qua là gia đình mày có điều kiện hơn một chút, và có chút sắc đẹp mà thôi, còn những cái khác…”“Như vậy còn chưa đủ sao?” Diệp Mộc Tê nghe xong gật đầu, lúc cô ta còn chưa nói hết đã lên tiếng cắt ngang, phia sau không tốt thì không cần phải nói: “Muốn gia thế có gia thế, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn vóc dáng cũng có vóc dáng, bao nhiêu người thèm muốn còn không được.
”“Chẳng phải chị cũng thế sao?”“……”Diệp Tuệ Tuệ cắn môi, đôi mắt nhìn Diệp Mộc Tê tràn đầy phẫn nộ và ghen ghét.
Đúng vậy, Diệp Mộc Tê nhà có điều kiện, điều kiện sống tốt, được bố mẹ đối xử tốt, lại còn xinh đẹp, đến tên cũng được đặt tên hay, dù sao thì mẹ cô cũng là tri thanh, không giống như cô ta, bố mẹ đều không được học hành, bây giờ đến cả trung đoàn trưởng Dung cũng sẵn sàng có một cuộc sống tốt đẹp với cô.
Cô từng nhiều lần suy nghĩ rằng tại sao mình không phải là Diệp Mộc Tê?Diệp Mộc Tê không biết đã đi tới bờ sông từ lúc nào, Diệp Tuệ Tuệ thấy vậy, một ý nghĩ độc ác hiện ra trong đầu cô ta.
Lần trước là Diệp Mộc Tê may mắn, nhưng vừa rồi trên đường đi tới đây không có một bóng người.
Lần này…Không thể nào còn có người có thể cứu được Diệp Mộc Tê nữa đâu đúng không?Chỉ cần Diệp Mộc Tê chết đi, đừng nói là tới quân khu mà tất cả những gì cô có được đến bây giờ cũng đều tan thành mây khói.
Diệp Tuệ Tuệ nắm chặt hai tay, vẻ mặt u ám, đi chầm chầm về phía Diệp Mộc Tê.
Lần trước cô ta đẩy cô xuống một cách rất dễ dàng, lấy này cô ta cũng…“Sao chị không nói gì nữa vậy?” Diệp Mộc Tê thấy Diệp Tuệ Tuệ mãi không nói gì liền mỉm cười hỏi cô ta.
Nụ cười kia rơi vào trong đôi mắt của Diệp Tuệ Tuệ, chẳng khác nào là một sự khiêu khích.
“Tao nói là, mày chi bằng cứ chết đi có phải tốt không!” Diệp Tuệ Tuệ đứng trước mặt Diệp Mộc Tê, giọng nói lạnh lùng như một con rắn độc.
“?”Diệp Mộc Tê nhìn cô ta, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng bước chân lại di chuyển một cách vô cùng khó hiểu, khiến vị trí đứng của mình càng gần bờ sông hơn một chút.
.