Diệp Mộc Tê liếc nhìn thời gian theo bản năng, lúc này Hạ Anh hẳn là đang xem TV mới đúng, cô không khỏi có chút tò mò Hạ Anh đang viết gì, vì vậy cô lập tức đi qua thăm dò.“Mẹ, mẹ đang viết gì vậy?”“Con về rồi sao?” Sau khi Diệp Mộc Tê đến gần, Hạ Anh đang tập trung lúc này mới chú ý tới cô: “Haiz, đây không phải là danh sách sao, tất cả đều là đồ đạc con cần mang theo để dùng.”Đếm từng ngày, trong nháy mắt kỳ nghỉ phép 10 ngày của Dung Cảnh Thần đã trôi qua được một nửa, đi đường còn phải mất thêm một ngày nữa.
Cho nên thời gian để bà thu dọn đồ đạc giúp con gái cũng chỉ còn vài ngày nghĩ đi nghĩ lại thì Diệp Mộc Tê cảm thấy cũng không có gì để thu dọn, cô vẫn có thể đặt phần lớn đồ đạc trong không gian, chỉ mang theo vài bộ quần áo tượng trưng là được Hạ Anh đã viết đầy đủ năm trang giấy.
Mặc dù chữ viết của Hạ Anh cũng rất lớn nhưng không tránh khỏi có chút khoa trương quá không?“Chỉ là như vậy cũng quá nhiều rồi.” Diệp Mộc Tê đột nhiên có cảm giác quen thuộc giống như năm đó cô vào học đại vì cô đi phương bắc nên ba mẹ cô cũng trực tiếp gói ghém cho cô hai vali hành lý lớn!“Không đâu.
Có một số thứ trong nhà không có, ngày mai mẹ phải ra ngoài mua đi.
Vì sợ mình sẽ quên mất thứ gì đó cho nên mẹ đã viết hết ra.” Hạ Anh nhìn Diệp Mộc Tê đang nhìn chằm chằm vào danh sách mà bà liệt kê, lập tức giải thích.“Vậy cũng không cần nhiều như thế đâu.
Dung Cảnh Thần nói bên đó không thiếu thứ gì cả.” Diệp Mộc Tê có chút bất lực.“Con đừng nói nữa.
Ở đó là Bắc Kinh! Con có biết mùa đông ở đó lạnh như thế nào không? Bây giờ mẹ không sợ con bị đói, chỉ sợ rằng sau khi đến đó con sẽ bị lạnh cóng thôi.
Không chuẩn bị một chút thì mẹ sẽ không thể yên tâm được.”“.....”Diệp Mộc Tê thở dài, nhìn danh sách đầy đủ trên bàn cô đã hiểu đây là tình yêu và sự lo lắng của Hạ Anh dành cho con gái mình.
Nếu có thể thì nói không chừng Hạ Anh còn muốn đi cùng cô.“Vậy được rồi.”Diệp Mộc Tê không nói thêm gì nữa.
Có lẽ chỉ có để Hạ Anh chuẩn bị những thứ này thì bà mới có thể yên tâm được?......Ngày hôm vì con gái sắp phải rời khỏi nhà nên Hạ Anh đặc biệt xin nhà máy nghỉ hai ngày, bà cầm theo danh sách đã liệt kê đi ra ngoài mua đồ.
Trong thời gian một buổi sáng, Hạ Anh đã mua được không ít đồ, xách theo bao lớn bao nhỏ đi về phía này đã là giữa trưa, các công nhân làm ca nửa ngày đã đến giờ nghỉ trưa, trên đường có rất nhiều người quen chào hỏi Hạ Anh, Hạ Anh đều mỉm cười đáp lại, nhìn qua tâm trạng trông rất xa Lâm Diễm Hồng đã nhìn thấy Hạ Anh, thấy bà mặc một bộ quần áo đẹp lại sạch sẽ, gọn gàng còn mua rất nhiều đồ đạc, cả người đều có vẻ vô cùng hăng hái..