Tình Yêu Xuyên Không

chương 45: tương tư

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Biên giới Phía Bắc

Tại doanh trại của quân lính Bắc Hán, Đại Tướng Quân Kỳ Mạc đang ngồi trong lều, bếp củi đang được đốt, làm nhiệt độ trong lều ấm hẳn lên, những đốm đỏ li ty từ bếp củi bay lên giữa không trung nhìn thật đẹp mắt. Anh ngồi trên ghế lông thú dày cộp ấm áp nghiên cứu binh pháp cùng xem những sách lược mà những trợ thân dâng lên. Trong mấy năm nay, anh đều rất bề bộn, nhiều lúc còn không kịp ăn nổi hạt cơm đã phải dẫn quân đi đánh quân phản loạn rồi.

- Đại tướng quân, nô tài nhận được tin báo từ kinh thành là Hoàng Hậu cùng Hoàng Thượng đi săn bắn ở cánh rừng phía ở biên giới phía Nam - một tên nô tài đi vào bẩm báo

- Bây giờ là mùa săn bắn, nàng ấy được đi chơi chắc thích lắm - anh khẽ nở một nụ cười ôn nhu khi hình ảnh cô đang cầm cây cung miệng nở nụ cười rạng rỡ

- Tướng... tướng quân... ngài đang cười - tên nô tài run rẩy bật thốt lên

Từ ngày nhận chức làm người đưa thông từ kinh thành tới doanh trại, hắn chưa một lần nào thấy tướng quân cười cả. Tướng quân trước nay trong mắt binh lính chính là một người lạnh lùng, nghiêm khắc và rất có tính trách nhiệm cao, một vị tướng quân oai hùng, ngạo khí ngất trời lại không ngờ có lúc lại cười một cách ấm áp ôn nhu động lòng người như vậy. Phải chăng trong lòng đang có chuyển vui?

- Đại tướng quân, nô tỳ mang cơm vào cho người - Bình Bình ở bên ngoài bẩm báo làm thức tỉnh tên nô tài đang trong những suy nghĩ kia

Giật mình bừng tỉnh, tên nô tài cười gượng sau đó lui ra ngoài. Bình Bình đem cơm vào cho anh, nhìn thấy anh đang cười vẩn vơ liền hiểu anh đang nghĩ tới ai. Bao năm qua ở biên giới Bắc Hán này, anh là do một tay cô chăm sóc, những lần anh bị thương trận trở về, những lần anh bị bệnh, những lần do cái lạnh ở phía bắc này, anh đã đem hết chăn ấm cung cấp cho binh lính mà bị nhiễm phong hàn. Cũng có vô vàn lần cô nhìn thấy anh thổi sáo, ánh mắt lúc nào cũng tràn ngập vẻ nhớ nhung, những đêm anh mất ngủ, cô luôn biết rằng anh sẽ ngồi kế bên cửa sổ mà nhìn ngắm một chiếc trâm cài bằn vàng rất đẹp mắt.

Bao năm qua vẫn vậy, bên người anh chưa có bất kì một người phụ nữ, bởi trong thâm tâm anh, hình ảnh của một người con gái đẹp đẽ, thiện lương, đáng yêu đã in sâu vào trong xương tuỷ không thể nào gỡ bỏ ra. Anh yêu người con gái đó tới toàn thân bất lực, anh yêu người con gái đó tới thống khổ bi thương. Trong mấy năm nay, cô luôn quan sát nhưng điều đó, trong lòng cô dấy lên một tia đau lòng. Bình Bình cô luôn hy vọng, phải chăng là anh gặp người con gái đó sớm hơn một chút thì mọi chuyện tới bây giờ đều không tới nước không thể cứu vãn được gì nữa. Cả một đời có lẽ anh chỉ có thể tương tư về người con gái đó

- Bình Bình, sao người cứ nhìn ta vậy, đói lắm à - anh đang ăn cơm bỗng cảm nhẫn được ánh mặt của Bình Bình nhìn mình liền lên tiếng nhắc nhở

- Đại tướng quân, chắc người cũng đã nghe tin Hoàng Hậu có long thai - Bình Bình giọng chua xót nói

Anh khi nghe vậy, trái tim lại hung hăng mà run rẩy. Bề ngoài anh cố tỏ ra vô cảm tới đâu, lạnh lùng tới đâu thì cũng không thể che giấu được sự mất mát, sự xúc động lúc nghe Bình Bình nói vậy. Phải, đúng thế, anh đã nghe tin rồi. Lúc đó anh cảm thấy như là tất cả mọi thứ đều sụp đổ, ngày hôm đó anh đã ôm cây trâm kia mà rơi nước mắt. Nhớ lại lúc đó trái tim anh quặn đau từng hồi. Từng hồi giống như là những cú chí mạng muốn giết chết anh

- Ta đã nghe - an ổn lại giọng nói anh trả lời

- Nô tỳ nghĩ, người cũng nên tìm một thê tử đi, tương tư chính là đau khổ, không nên quá thương tâm để rồi mắc bệnh - Bình Bình nhìn anh sống mũi cay cay

- Cảm ơn ngươi đã nghĩ cho ta, nhưng ngoại trừ nàng ấy, ta vĩnh viễn cũng không thể yêu ai được nữa, ta đã học cách chấp nhận mọi thứ của nàng ấy, dù nàng ấy đã thuộc về người khác, đã có hài nhi đi chăng nữa.... ta vẫn sẽ yêu nàng ấy - anh ngẩng mặt nhìn Bình Bình dõng dạc nói

- Đại tướng quân, nô tỳ chăm sóc Tướng Quân từ nhỏ, nô tỳ hiểu người đã muốn như nào thì chắc chắn không một ai có thể lay chuyển, nhưng nể mặt Bình Bình theo người từ nhỏ, người nên sớm buông tay thì hơn, giữ ở trong lòng sẽ càng ngày càng đau hơn - Bình Bình lo lắng lên tiếng nói

- Cảm ơn ngươi đã quan tâm, ta biết ta nên làm gì, ngươi lui đi - Anh mệt mỏi rũ mặt xua tay

- Dạ - Bình Bình vâng lời lui ra

Trong túp lêu chỉ còn lại một mình anh, cơm canh đã sớm ngội lạnh, bụng đói nhưng miệng chẳng muốn ăn. Anh một lần nữa lại chìm vào trong những hồi ức tươi đẹp đó, vào cái lần mua đồng lúc cô và anh đi tơi một phiên chợ, cô nói muốn mua nhiên liệu để tự tay làm sủi cảo cho anh. Lần đó cả hai đã mất rất nhiều thời gian mua nhiên liệu, rồi đem về phủ Công Chúa để làm những chiếc bánh sủi cáo bé bé xinh xinh.

Trong bếp chỉ có anh và cô, cả hai người nô đùa bôi bột mì lên mặt nhau, rồi cùng nhau nếm thử những cái bánh sủi cảo đầu tiên. Cho tới tận bây giờ anh vẫn còn nhớ cái hương vị đó, cái hương vị ngọt ngào đó, mùi thơm của thịt cùng với một chút nấm hương, có mùi hương nồng của hạt tiêu và các nguyên liệu khác nữa. Những chiếc bánh nóng hổi vào những ngày mùa đông lạn giá làm ấm bụng của cả hai. Cả anh và cô đều ăn hết nguyên một nồi cháo cùng một nồi bánh. Thực sự nghĩ lại sẽ rất nhớ, sẽ rất muốn ăn lại món ăn đó chỉ do chính tay cô làm.

Một nỗi nhớ man mác, một nỗi buồn vô tận chiếm đóng lấy trái tim của anh. Anh nhớ có lần anh cùng cô làm thơ, cả hai đối đáp nhau rất vui vẻ, một thời gian đó anh đã trân trọng biết nhường nào, đã nhớ nhung biết bao nhiêu... Còn cô thì sao? Nhiều đêm mất ngủ, nằm trằn trọc, anh suy nghĩ nếu một mai này gặp lại cô đã là nhiều năm sau, anh tự hỏi cả cô và anh sẽ như thế nào? Sẽ cười nhẹ chào hỏi nhau như những người huynh để tỷ muội, hay sẽ là những người xa lạ của nhau. Muốn nghĩ tới nhưng lại không muốn nghĩ, anh sợ cái kết cục kia... rất sợ...

- Báo, đại tướng quân, quân phản loạn ùa ấp đánh vào phía Tây doanh trại, binh lính bị thương rất nhiều - một người binh lính chạy vào bẩm báo

- Được, chuẩn bị đội hình, trước hết hãy bảo vệ an toàn cổng Tây đã! - anh lớn giọng nói

- Vâng, tướng quân - người binh lính đó nói rồi chạy đi

Anh cất những suy nghĩ kia đi, ổn định lại tinh thần cũng như tâm trạng. Anh lấy bộ áo giáp cùng cây trượng dài đi ra khỏi lều, leo lên con chiến mã của mình thúc ngựa chạy đi đánh quân phản loạn.

Truyện Chữ Hay