Vậy là vòn thi số hai đã qua, cô còn nhớ rõ nó chỉ mới diễn ra trong ngày hôm qua, tuy chỉ tiêu không đạt đủ hai mươi người và vòn trong nhưng đối với cô điều đó không quan trọng nữa rồi. Điều cô quan tâm nhất ở đây chính hắn và anh. Cả hai người, là anh em thân thiệt của nhau không biết vì cớ gì cùng nhau tham gia cuộc thi này. Điều này khiến cô rất phiền lòng.
Một bên là bạn thân cô coi trọng nhất Kỳ Mạc, một bên là người cô yêu. Nhưng cô lại không hy vọng cô sẽ yêu hắn, cô hy vọng mình sẽ không bao giờ yêu hắn... Trước nay chưa bao gờ nghĩ giờ này mình sẽ thích một người không yêu mình. Cô không muốn làm hỏng tình cảm giữa cô và Tử Y cô nương, Tử Y cô nương rất đáng thương, cô không muốn tàn nhẫn với Tử Y, cô không muốn cướp đi người Tử Y yêu...bởi có lẽ Tử Y cô nương chỉ còn lại hắn là người quan tâm cô ấy trong cuộc đời của cô ấy.
- Công chúa, công chúa, không xong rồi, dự cảm của người đã đúng, Thập Ngũ Hoàng Tử và Thái Tử Bắc Hán đã vào vong cuối cùn để cho người chọn rồi ạ - Nhũ Văn hớt hải chạy vào nói
Cô nắm chặt lấy vạt áo. Quả nhiên Mẫu Hậu, Phụ Hoàng, Tứ Ca đang làm khó cô mà...cô nên làm thế nào đây...Cả hai người đều là người cô coi trọng, đều là người mà cô không muốn tổn thương, đều là người cô rất quan tâm tới. Đối với Kỳ Mạc, cô không hề có cảm giác quá phận, chỉ là bằn hữu với nhau, chưa hề có cảm giác vượt quá mức bạn bè. Còn Tử Khiên...hắn tham gia cuộc thi này...có lẽ là vì ngai vàng của hắn...vì thiên hạ của hắn....hắn chắc chẳng hề có tình cảm gì với cô đầu nhỉ....
- Đi chúng ta vào cung...hôm nay kết thúc luôn cái cuộc thi ngớ ngẩn này đi - cô đứng phắt dậy nói
- Vâng Công Chúa, để em đi chuẩn bị xe ngựa - Nhũ Văn cúi đầu nói
- Không cần chung ta cưỡi ngựa - cô nói rồi quay phắt người bước ra ngoài đi tới chỗ giam ngựa
Cô leo lên ngựa, sau đó liền kéo tay Nhũ Văn lôi lên ngựa. Nhũ Văn sợ sệt ôm chặt lấy cô. Kéo dây cương...Cô quất roi vào mông ngựa, con ngựa vì đau mà hí lên chạy như điên vào hoàng cung, phi ngựa một lúc cổng thành liền ở ngay trước mặt, thị vệ thấy cô liền đứng tại chỗ cúi đầu xuống, cô liền gật đầu tỏ ý miễn lễ rồi phi thẳng ngựa vào lôi đài nơi đó có hai người đang chờ cô.
Một thân y phục màu đỏ rực làm tôn lên vả đẹp hoa lệ của cô, cô bước vào trong, hành lễ với Mẫu Hậu và Phụ Hoàng xong, cô đi tới chỗ hắn và anh đang đứng, cả hai người liền nhìn thấy cô thì đi tới. Cô dừng chân lại, hai người bọn họ cũng dừng lại, cả ba người cùng nhìn nhau. Cô hết nhìn hắn lại nhìn anh, vẻ mặt bất đắc dĩ. Dù trong lòng cô đã quyết định nhưng cô cũng có vài phần do dự
- Ta chỉ muốn nói vài lời như này, phu quân của ta, chỉ có một, cả hai người đều rất rất xứng đáng làm phu quân của ta, nhưng ta chỉ có một trái tim, cũng chỉ muốn có một phu quân yêu thương ta cả đời này, cho nên dù ta có chọn ai, ta vẫn hy vọng người còn lại sẽ vẫn vui vẻ, chúng ta sẽ vẫn là bằn hữu được chứ - Cô dõng dạc nói, giọng có một chút chua xót
- Được - cả hai người cùng gật đầu nói
- Vậy được, cả hai người hãy nhắm mắt lại đi - cô nói
Cả hai người cùng nhau nhắm chặt mắt lại, không hề ty hí chút nào. Cô đứng một lúc rất rất lâu, trong đầu hiện lại những kỷ niệm trong những ngày tháng trước đây cùng vui chơi với cả hai người này. Ngước đầu lên nhìn Mẫu Hậu, Phụ Hoàng và chín người Ca Ca của mình đang mang ánh mắt trờ mong. Cô quay đầu lại, hốc mắt liền đỏ hoe. Cô giơ tay lên không trung một lúc lâu...Sau đó liền dứt khoát ôm lấy...Tử Khiến....những giọt nước mắt theo đó mà thâm vào áo của hắn
- Thái Tử Bắc Hán Tử Khiên được chọn làm phu quân của Thập Công Chúa Vương Sở - thái giám đứng gần đó hô tô lên cho cả hội trường nghe
Hắn như không tin vào tai mình, hắn theo bản năng mà vòng tay qua eo cô ôm chặt lấy cô. Cảm thấy áo mình ươn ướt...hắn liền cười lạnh một tiếng...Cô khóc ư? Tại sao cô lại khóc...Vì quyết định sai lầm ư? Vì phu quân của cô không phải người cô yêu ư? Chua xót trong lòng một hồi, hắn liền muốn đưa tay ra kéo cô khỏi người mình, nhưng lại không giơ nổi, hắn muốn được cô ôm như này thêm chút nữa...để cảm nhận hơi ấm từ người cô thêm chút nữa.
Cô thấy mình đã bình tĩnh hẳn liền ngẩng mặt đẩy hắn ra, cô quay sang liền nhìn thấy một tia đau lòng xẹt qua ánh mắt của Kỳ Mạc, trong lòng không khỏi áy náy. Kỳ Mạc ơi là Kỳ Mạc...xin lỗi rất nhiều. Ta cũng muốn chọn ngươi lắm nhưng ta không thể nào làm theo lý trí mình được...Cả cuộc đời này ta không có cách này để thích người cả....Vậy nên ta chọn cách tàn nhẫn này để ngươi quên đi ta...Để ngươi không phải đau khổ vì ngày tháng sau này phải nhìn thấy sự ảm đạm lạnh nhạt của ta đối với ngươi....Cho tới tận giờ phút này...ta vẫn không hối hận với quyết định của mình...vĩnh viễn không hối hận....Ta làm theo trái tim ta, ta làm thế này chỉ vì một chữ "Yêu"
Từ bao giờ cô đã yêu người đàn ông tính khí cao ngạo, giảo hoạt, cổ quái hay toan tính này. Tất thảy mọi điều đều là tự nhiên mà thích, tự nhiên mà yêu...Cô yêu từng ánh mắt, từng lời nói, từng cử chỉ của hắn. Tuy vậy... trái tim cô lại đau khi người hắn yêu lại là một người khác...Có lẽ đây là quả báo vì cô đã đối xử độc ác với Kỳ Mạc chăng...đâu có lẽ là ông trời cho cô chịu phạt chẳng...?