Hyun Woo đã cho người tìm khắp Seoul nhưng mà kết quả vẫn là zero, hôm nay đã là ngày hẹn giao tiền chuộc.Nhưng mà anh vẫn không biết rốt cuộc hắn là ai?Tại sao lại bắt cô còn rất hận anh?
Anh ngồi trên giường trong phòng của cô, mùi hương đó vẫn còn đọng lại trong phòng vậy mà người đã không còn. Suốt ngày qua anh đã rất lo lắng cho cô, anh sợ cô sẽ bị tổn thương, cô gặp nguy hiểm, tất cả là do anh, anh đã mất trí nhớ vậy mà còn làm cô gặp nguy hiểm, anh đúng là đáng chết mà.
Bàn tay anh cầm lấy khung ảnh có hình cô, nụ cười cô thật rạng rỡ, anh ước gì cô luôn tươi cười không lo âu gì cả.
-Hyun Woo, tới giờ rồi.-Yoo Bo từ ngoài đi vào khẽ thở dài nói
-Được, cậu ra xuống trước đi, tớ sẽ xuống ngay.-Hyun Woo đặt khung ảnh về vị trí ban đầu, thanh âm sắc lạnh nói
...
-Ừ, lát nữa hắn gọi cho cậu nói địa điểm, mình và cảnh sát sẽ theo sau.-Yoo Bo nói sau đó ra ngoài
-Je Jae bằng mọi giá anh sẽ không làm em bị tổn thương.
Anh hạ quyết tâm nói, nhất định anh sẽ đưa cô trở về bình an. Anh sẽ bảo vệ cô, không làm cho cô chịu tổn hại nào cả.
Hyun Woo chậm rãi đứng dậy đi xuống dưới nhà, bây giờ xung quanh người anh chỉ là hàn khí, sự lạnh lùng đến tột độ.
Huyn Woo lên chiếc Lexus đen, mọi thứ anh đã chuẩn bị đâu vào đó, chỉ còn đợi hắn ta điện thoại thôi.
Huyn Woo lên chiếc Lexus đen, mọi thứ anh đã chuẩn bị đâu vào đó, chỉ còn đợi hắn ta điện thoại thôi.
Điện thoại anh đổ chuông dài, anh biết rõ là ai, chầm chậm bắt máy
[...Cắt đuôi bọn cảnh sát, bằng không đừng tìm thấy con bạn gái mày...]-hắn chỉ nói câu
-Được
Anh đấm vào vô lăng cái, anh đã bày trí như vậy mà còn bị phát hiện, nếu hắn đã biết rõ đường đi của anh thì chắn chắc hắn đang theo dõi anh, được thôi, cắt đuôi thì cắt đuôi. Anh tăng tốc độ, rẽ hết ngã tư hết ngã ba, nói chung là cứ gặp ngã rẽ là rẽ làm cho xe theo sau của Yoo Bo cũng đuổi không kịp.
[...Làm tốt lắm, bây giờ đi đến ngôi nhà hoang gần biển ở đường XX số đi...]
-Được.
Anh lên hết ga chạy theo địa chỉ hắn nói, Park Je Jae, em nhất định phải đợi anh.
Một lúc sau xe dừng trước căn nhà hoang gần biển, nơi này hẻo lánh phải qua khu rừng mới vào trong được.
Anh từ từ đi vào trong, mở cửa ra, trước mắt là chiếc Laptop.
-Mày ở đâu?
[...Mở laptop lên đi...]-hắn nói sau đó cúp máy
[...Mở laptop lên đi...]-hắn nói sau đó cúp máy
Anh nghe theo lời hắn, chậm rãi mở laptop lên, nhanh chóng màn hình xuất hiện là cô đang bị trói trên ghế, miệng cũng bị bịt lại.
-Je Jae, em có sao không?-anh kích động chạy tới cầm laptop
Ưhm...ưm-cô không trả lời được, chỉ có thể ưm ưm vài tiếng
Thế nào tôi đối xử nó không tệ chứ?-Gim Suk đi ra, đứng ngay cạnh cô
-Mày mau thả cô ấy ra, tao có đem theo tiền như lời mày cần.-Hyun Woo lãnh đạm ra lệnh
Mày nghĩ dễ dàng như vậy sao?Tao còn chưa chơi xong
-Mày muốn gì?
Giải quyết hết đám sau lưng mày thì mày qua ải , nên nhớ lầu tao đang ở là lầu , mày muốn lên đây phải qua lầu, mà lầu đều có người chào đón mày đó, haha...
Phụt cái màn hình đã là màu đen. Anh xoay lưng lại là đám người, nhìn cũng biết là du côn, chỉ có cách anh giải quyết hết.
Truyện convert hay : Đô Thị Tiểu Bảo An