Ở trong một căn nhà nhỏ,hình ảnh một cô gái có nét đẹp sắc sảo,bị mấy tên vệ sĩ giữ lại.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa,khắp người tản ra sự nguy hiểm.Hắn híp mắt lại,nhìn cô gái không chớp mắt.
-"Là ai sai cô làm việc này?"-ngữ khí không cao,không thấp vang lên.
-"Hừ!Anh nghĩ là tôi sẽ nói sao?Dù có chết tôi cũng giữ bí mật!"-cô gái nói,ánh mắt vô cùng kiên định.
-"Nếu cô không nói,e là hậu quả sẽ vô cùng khôn lường!"-hắn không những không tức giận,khoé môi còn cong lên.
-"Sao?Ngoài giết tôi,anh còn có thể làm gì được?"-cô gái mỉm cười chế giễu.
-"Duy Kỷ,lục soát căn nhà này.Tìm bằng được người nhà của cô ta!"-hắn vắt hai chân lên,không hề rời mắt khỏi cô.
Cô gái sắc mặt bỗng biến sắc,nhưng lại điều chỉnh ngay tức khắc.
-"Lãnh Bắc Thần,cho dù anh tìm được người nhà của tôi,điều đó không có nghĩa là tôi sẽ nói!"-
Trong lòng cô rõ ràng đang rất sợ hãi,không có một chút biểu lộ ra ngoài.Cô chết thì không có sao,nhưng cô vẫn còn em gái,nó chỉ mới tuổi.
Không lâu sau,Trác Duy Kỷ-thuộc hạ trung thành của Lãnh Bắc Thần từ trên cầu thang xuống.Vẻ lạnh lùng của anh ta so với Lãnh Bắc Thần cũng không kém.
-"Lãnh tiên sinh,chúng tôi thấy một cô bé chừng tuổi đang ngủ ở trên lầu,ngoài ra không còn ai!"-anh ta nói,vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Lãnh Bắc Thần nhếch môi,gật đầu một cái.Ánh mắt vẫn nhìn cô gái trước mắt,xem khuôn mặt tái nhợt của cô ta.
-"Thế nào,không muốn em mình bị giết chết chứ?"-hắn chỉnh lại cavart,không tỏ ra chút sắc thái nào.
Cô gái kia im lặng một hồi,trong lòng vô cùng lo lắng cho em gái.
Bỗng nhiên cô lên tiếng.
-"Đừng làm hại em ấy,tôi sẽ nói!"-cô bất lực nhắm mắt,thầm xin lỗi tổ chức của mình.
-"Nói!"-thanh âm của hắn cao lên.
-"Là tổ chức Nostra!"-cô gái nói nhỏ.
-"Hừ!Tôi tạm thời sẽ tha cho em của cô.Nhưng cô thì..giết không tha!"
Vừa nói dứt câu,hắn giựt khẩu súng trong tay vệ sĩ rồi bắn vào đầu cô gái.
Cô trợn tròn mắt,thét lên một tiếng, ngay lập tức tắt thở.
Lãnh Bắc Thần bề ngoài lạnh lùng,nhưng không ai biết trong lòng hắn đau tới mức nào.Hắn đã yêu cô gái này,nhưng cô ta đã làm gì chứ?Giết hắn sao?
Cố nén đau thương trong lòng,hắn khôi phục lại vẻ nguy hiểm.Đi lên lầu.
Vừa mở cửa phòng ra,đã thấy một bé gái xinh đẹp đang hoảng sợ,rúc vào góc tường.
Vì cô còn bé nhưng không thể không thừa nhận,rất xinh đẹp.So với chị của cô thì chỉ hơn chứ không kém.
Lãnh Bắc Thần tiến gần đến cô bé.
-"Đừng sợ,tôi chính là đến cứu em!"-hắn mỉm cười,không hiểu sao khi nhìn cô bé,hắn chỉ muốn giữ cô lại bên mình.Yêu thương và chăm sóc cô.
Cô bé ngây thơ nghĩ hắn là muốn cứu mình thật,ban nãy khi nghe thấy tiếng súng và tiếng hét của chị.Cô rất sợ!
Cô chìa bàn tay ra,hắn bế cô lên,đi xuống dưới.Thấy được chị cô máu me đầm đìa,đang nằm đấy,cô hoảng sợ nắm chặt vạt áo của hắn.
-"Không sao!Có tôi ở đây!"-vừa nói xong hắn bước ra khỏi căn nhà bé nhỏ.
_____________
Đến khi ngồi trong xe,hắn vẫn giữ chặt cô bé bên mình.
-"Từ nay em tên là Lãnh Ý Nhi!Thích cái tên này không?"-hắn xoa đầu cô bé.
Cô thấy trong lòng bỗng ấm áp,từ lúc sinh ra,cha mẹ đã mất.Ngoài chị cô ra thì không ai đối xử với cô tốt như vậy.Bỗng nhiên nước mắt rơi xuống.
Lãnh Bắc Thần khi thấy cô bé khóc,trong lòng rất hoảng loạn.Khi cô bình thường,đôi mắt cũng đã rất buồn.Nhưng khi cô khóc,chỉ muốn lại gần dỗ dành,làm người ta cảm thấy đau lòng.
-"Nếu em không thích,tôi liền nghĩ cái tên khác!"-hắn rối rít ôm cô vào lòng.
Cô bé rúc vào trong lòng hắn,liên tục lắc đầu.
-"Vậy em thích nó?"-hắn hỏi
Cô gật đầu.
-"Từ nay đi theo tôi!Không ai có thể làm hại em!"-hắn dịu dàng nhìn cô.
Cô bé không nói gì,chỉ lẳng lặng nằm im trong lòng hắn.Có thể ngầm hiểu,đó chính là sự đồng ý.