Có lời đồn thổi cho rằng Lim Dae-han là con trai của một gã đồ tể ở chợ Jaicheon-dong.
Tại khu chợ đầu mối Jaicheon-dong, nơi mà thị trường buôn bán gia súc chăn nuôi diễn ra hết sức sôi động.
Người ta bàn tán với nhau về chuyện Lim Dae-han đã sống ở cái nơi mà những con gia súc bị mổ xẻ phanh thây, xương xảu bị chặt thành phân khúc, máu me chảy lênh láng, và ruột phèo bị moi ra để được bày bán cho người tiêu dùng.
Lần nào cũng vậy, khi có một ai đó ngang qua nhìn thấy cha của Lim Dae-han, họ bắt đầu xầm xì về gã đồ tể, và loan tin mấy điều chẳng hay về gã. Thực nực cười khi mấy người đó chả đoái hoài gì đến thịt thà mà lại tỏ ra khinh thường gã - đơn giản vì gã là một tên bán thịt thấp hèn. Thậm chí còn lố bịch hơn là cả bọn chỉ dám nói xấu sau lưng chứ không hề dám hó hé điều gì trước mặt Lim Dae-han.
Ai cũng hãi trước dáng người bự quá khổ của Lim Dae-han. Cậu cao một thước chín, cao hơn hết thảy các thành viên đội bóng rổ trong trường.
Đứng trước Lim Dae-han, họ co dúm mình như con tôm luộc, nhưng sau đó lại trở thành bọn giả nai cười
khúc kha khúc khích sau lưng cậu ta, thật là muốn bẹo gan khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Sau khi quan sát kỹ những con người đó, tôi không tài nào hiểu nổi sao họ có thể đặt điều sau lưng cậu ta như thế. Song, thú thật thì, tôi cũng chả khác họ là bao.
Tôi cũng chả thấy dễ chịu gì với sự hách dịch và hung bạo của Lim Dae-han, nhưng ở một khía cạnh khác, tôi cảm thấy khiếp sợ cậu ta vô cùng.
***
Mùa hè năm thứ hai trung học của tôi diễn ra vô cùng tẻ nhạt. Trường học thì nhạt nhẽo, và cũng là thời khắc lí tưởng để lười chảy thây. So với năm ba không có chốn dung thân cho sự biếng nhác nầy, vì kì thi trung học quốc gia sắp tới và thêm một năm khởi đầu bận bịu tối mặt tối mày. Dù cho thích nghi với cuộc sống học đường hay khắc khoải cho việc học đại học, năm hai… mãi mãi vẫn là năm hai. Chả có gì hấp dẫn cả.
Là một sinh viên bình thường, tôi cũng thường dành thời gian cho việc học tập và để ý đến những thứ gì có mới mẻ hay không. Cơ mà bữa nay đã khác hẳn.
Tôi thực sự muốn về nhà ngay giờ liền. Chiếc máy lạnh trong lớp thì hư mất rồi. Giờ chỉ có cái quạt tản gió, song có nó thì cũng như không, chả mát được một tí tẹo nào. Tôi thậm chí muốn bật cửa sổ cho thông thoáng căn phòng lúc này, ngặt một nỗi là mấy đứa bạn cùng lớp nhất mực đòi đóng lại. Mùi hôi thối của rác rứa và bụi bặm cứ thế xồng xộc vào mũi tôi mãi. Tôi đành dựa dẫm vào cái quạt to bè mắc lửng lờ gần như sắp long ra khỏi vách trần, nhưng thành thật mà nói chắc tôi chết vì sốc nhiệt mất.
So với các bạn cùng trang lứa tôi là đứa chịu nực dở nhất. Vì trời nắng nóng như đổ lửa làm người tôi đổ mồ hôi nhễ nhại cả người, và gương mặt dần đỏ bưng lên. Đến nỗi môi tôi trở nên lợt lạt và khô rốc khô ráo chả khác gì mấy thằng bệnh, và đành bất lực trăn trở mình qua lại trên chiếc bàn học.
"Này, báo với giáo viên xin về nhà nghỉ đi. Dù gì đây cũng là tiết tự học mà."
Một người bạn trong lớp vừa nói vừa vỗ nhẹ lên vai tôi. Tôi mở mắt rồi mơ hồ trả lời.
"À, ừm. Mình sẽ lên phòng giáo vụ sau đó…" tôi thử nói sao cho thật rõ ràng, song lại không thể. "Chà, thôi được rồi mình đi đến văn phòng vậy… mình sẽ quay lại sau."
Tóm lại mà nói, giọng nói phát ra từ miệng tôi lúc này tràn ngập hơi thở ì ạch khó chịu.
Sau khi đến phòng giáo vụ và được giáo viên cho phép về nhà; đơn giản là do mặt tôi lúc này đã đỏ như quả gấc và nhịp thở gần thấy khó thở hơn. Song, thú thật tôi cũng chả phải là cái ngữ có thể đổ gục bất cứ lúc nào đâu.
Thấy tôi quay trở về lớp học, mấy đứa trong lớp bắt đầu xì xà xì xầm.
"Giời, tao cũng muốn đến phòng giáo vụ quá đi mất. Cơ mà, tao không thể giống nào như Ki Young-hyun được. Bọn bay nhìn vào gương mặt của thằng ngốc đó đi." Một giọng nói ghen tị, sang sảng vang lên.
Tôi lặng thinh thu gom đồ đạc của mình trong khi vẫn lắng nghe mấy lời lẽ tạp phí lù đó. Thậm chí tôi cũng chả thèm giả nhời, vì còn sức đâu đáp lại. Những gì tôi cần làm bây giờ là về nhà và nghỉ ngơi mà thôi.
Chìm đắm êm tơi trong không gian riêng của chính mình.
***
Tôi lội bội từ trường về nhà cũng không mất quá nhiều thời gian, thường thì hai mươi phút là cùng. Mặc dù đi xe buýt cũng tiện, chỉ qua mấy trạm là tới nhà, nhưng nó lại tốn thì giờ hơn là đi bộ, vì phải chạy lòng vòng từ trạm này đến trạm khác làm cho quãng đường một lúc kéo dài ra. Thôi thà tốt hơn tôi nên đi bộ về từ con hẻm ở cổng phía sau trường cho nó gần.
Con ngõ tôi đi vẫn vắng tanh như mọi ngày. Thực sự khó xử khi đi trên con đường nóng hầm hập vào thời điểm này, vì việc trở về nhà vào giữa ban ngày, ngoài trừ trong thời gian đang ôn thi là một điều lạ thường đối với học sinh như tôi đây.
Sau đó, tôi bắt gặp Lim Dae-han trong con hẻm.
Dae-han đang hút thuốc gần ngõ trong bãi đậu xe ở tầng một của căn biệt thự. Bữa nay cậu ta không đi cùng với bọn đàn em như thường ngày. Nét nổi bật ở cái con người trước mặt tôi là chiếc áo thun đen - tay ngắn bận bên dưới áo đồng phục học sinh, với một dọc các khuy đơm được cổi ra từ trên đi xuống, làm lộ ra bộ cơ thể săn chắc. Trong bãi đậu xe được đánh dấu bằng bốn vạch sơn màu, Lim Dae-han đang cầm trong tay một bao thuốc lá, và tay còn lại xài hột quẹt ga. Cậu ta nhìn chăm bẳm tôi không ngớt.
"..."
"..."
Tôi ngần ngừ một lúc khi nhìn thấy Dae-han, và giây sau tôi tiếp tục quày quả bước đi. Nhìn con đường dông dốc ngay trước mắt mình, mặt tôi liền xám ngoen ngoét lại. Lúc này, tiếng ve sầu kêu ri rỉ bên tai, mặt đường nóng như lửa đốt, và cái nắng chói chang dường như muốn tan chảy mọi thứ xung quanh. Tất cả thật là phiền toái chết đi được, nó chả dễ chịu chút nào, như thể mấy thứ đó muốn giết tôi vậy.
Nhẽ ra tôi nên đón xe buýt về mới đúng. Hãy tưởng tượng mà coi làm sao tôi có về nhà một cách bình yên đây chứ?
Giờ thì tôi hối hận cũng muộn mất rồi, tôi chẳng tài nào về đến nhà mà không đi ngang qua con ngõ nầy mà không dính lấy sự chú ý của Lim Dea-han. Không còn cách nào khác ngoài việc tôi mặc kệ cái nhìn dõi theo đó, và chỉ coi nó như một hòn đá ven đường. Nói thật, tôi cảm thấy thoải mái một chút khi suy nghĩ như vậy. Ngay từ đầu, cậu ta và tôi chả hề có lý do gì bắt chuyện với nhau cả.
Dầu vậy, tôi và Dae-han là bạn học cùng lớp đấy, nhưng từ lúc nhập học đến giờ chúng tôi còn chưa giao thiệp một lời nào.
Trong lúc tôi vẫn còn mảy may suy nghĩ trước khi diễu ngang qua Lim Dae-han, thì bỗng dưng một giọng nói trầm thấp cất lên.
"Này, cậu."
Đó là giọng của Lim Dae-han, giọng nói tuy không to nhưng thực sự rất trầm, như thể nó được vọng ra từ trong hang động sâu thẳm nhứt. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là cậu ta đang ậm ọe cho có. Người như Lim Dae-han thực sự rất kiệm lời, hoàn toàn khác so với cái bọn hay hành động bằng tay chân và miệng lúc nào cũng nhai nhải. Nếu bà con hỏi tôi sao lại biết được chuyện nầy, thì bà con đừng quên tôi là người rất hay để ấy nha.
Nhưng dù nghe thấy giọng nói đó, tôi cũng bỏ ngoài tai. Cứ tưởng Lim Dae-han chỉ có mình ên ở đây, nhưng bên cạnh cậu ta lúc nầy đã có thêm một người bên cạnh khác. Không lẽ, lúc nãy, tôi nghe nhầm chăng. Chả có cái lý do gì để Dae-han và tôi bắt chuyện với nhau cả, một lần nữa tôi lại suy nghĩ về điều đó.
Tôi vờ đi và tiếp tục cất bước như thể chưa nghe thấy gì hết.
Thậm thịch, thậm thịch, thậm thịch! Tiếng chân nặng trịch cất bước, và giọng nói trầm thấp lại vang lên một lần nữa.
"Này, Ki Young-huyn."
Lúc nầy, tôi mới nhận ra là Lim Dae-han đang gọi lấy tôi. Tôi hoàn toàn sửng sốt, day mắt lại xem có đúng là cậu ta đã kêu tên mình không. Lim Dae-han nhìn thẳng vào tôi, cậu ta rời khỏi cái bóng râm mát của bãi đậu xe gần căn biệt thự, sải bước đến gần, và đứng đối diện trước mắt tôi, rồi nói.
"Giờ nầy, cậu đi đâu vậy."
Tôi nhìn cậu ta với vẻ mặt đầy thắc mắc. Bọn mình có đủ thân nhau lắm sao để có thể hỏi câu đó thế? Tôi tránh ánh nhìn của Dae-han, tự hỏi, 'Bộ cậu ta nghĩ mình ở đây là giáo viên đã bảo mình đi tìm cậu ta hay sao?'.
Có một gì đó rất khác biệt ở Lim Dae-han, cậu ta trông không giống cái loại người có thể sợ mấy lời trách mắng của giáo viên. Nếu cậu ta thực sự sợ thì đã không tự mình hút thuốc ở đây, hoặc cả gan cúp học rồi.
Tuy vậy, tôi không hề trả lời cậu ta, phòng trường hợp cậu ta có thể thoi tôi mấy quả thì sao.
"Giáo viên không có bảo mình đi tìm cậu đâu."
Khi nghe được mấy lời như vậy, mấy nếp nhăn nằm bên hai bên chân mày của Lim Dae-han xoắn lại thành cái cau mày dữ tợn. Ôi trời! Biểu cảm hơn những gì tôi trông chờ. Trái ngược với tôi, một kẻ luôn vác cái mặt ủ rũ, uể oải khi đi về nhà
Lim Dae-han ăn nói một cách lỗ mãng.
"Tôi đâu có hỏi cậu về chuyện đó? Tôi hỏi cậu đi đâu kìa?"
Tôi không phải là một người giỏi ăn nói cho lắm, nhất là trong khoảng nói năng nhã nhạn và tế nhị, song khi bắt chuyện với Dae-han lại mang đến tôi cho cảm giác thơ thới rất lạ kỳ. Ngước nhìn cậu ta, tôi nhẹ nhàng đáp lại, với một giọng nói mệt lử cò bợ.
"Mình đang đi về nhà."
"Nhà sao?"
"Ưm... ừm."
"Sao lại về?"
"..."
Đứng trước tràng câu hỏi liên tục đặt ra từ Dae-han, tôi cũng chả có lý do lý trấu gì trả lời mấy điều đó, và chỉ đành dửng dưng đứng ngây ra thôi.
Không thấy tôi trả lời, bằng cách nào đó, Lim Dae-han bắt đầu mất nhẫn nại .
"Sao cậu lại đi về hả?"
"M... Mình cảm thấy không khỏe."
"Cậu bị ốm à? Không khỏe chỗ nào sao? Hay là đau bao tử, cậu có đau bao tử không?" Dae-han nói, nhìn xuống bụng dưới của tôi.
Khi Dae-han ngẩng đầu lên, ánh mắt chúng tôi lại chạm nhau một lần nữa. Tôi lắc đầu. Say nắng thôi... Mình muốn về... Tôi nghĩ thầm, song không dám nói ra điều đó.
"Do say nắng thôi."
"Cậu nói thật không?
"Ừm. Sau đó mình..."
Mình phải rời đi. Chưa nói hết câu, Dae-han đã nói chen vào.
"Đi nhà thương."
"Mình không muốn đi nhà thương đâu. Mình sẽ cảm thấy ổn ngay thôi sau khi nghỉ ngơi ở nhà."
"Cậu có ăn đồ giải nhiệt không?"
"Chà, mình sẽ uống thật nhiều nước, đi tắm... Nhưng giờ mình thực sự quải quá..."
Dae-han gãi tóc gáy, và cũng loay hoay với phần tóc mai của mình một cách vô thức. Lúc nầy, bao thuốc lá Dae-han cầm trên tay đã biến đi đâu mất tiêu, như thể nãy giờ nó chưa từng xuất hiện vậy.
Tôi nhận thấy đây là một tình huống vô cùng ngượng nghịu hết sức. Tôi liếc về hướng con đường hướng về nhà của tôi. Tuy nhiên, Dae-han cũng không quan tâm tôi đang làm gì. Và một lúc sau, cậu ta nắm lấy cổ tay tôi không chút do dự.
"Bọn mình làm một chầu nước ha!"
Rồi cậu ta vẫn nắm lấy tay tôi, sải bước từng bước một, dẫn tôi đi về phía trước.