Trong phòng ăn, vài người giúp việc cuối cùng cũng đi ra hết để lại trong căn phòng chỉ còn lại hai con người cũng một bầu không khí im lặng có phần ảm đạm
Trên bàn ăn hầu hết đều là các món ăn kiêng, chế độ ăn đặc biệt để giử cân riêng của Thiên Tuệ; sao Tần Thiên Hàn lại biết, thậm chí còn biết hôm nay là ngày thứ mấy trong thực đơn, các món ăn đều rất đa dạng nhưng trình bày khá ít mục đích là để người ăn thưởng thức hết các món; thậm chí các lưu ý nhỏ nhặt này cô cũng không thường nhắc đến
"Có vẻ anh rất hiểu những thói quen của tôi"
Thiên Tuệ tao nhã hớp một ngụm sữa không đường
"Không, thứ tôi hiểu là em chứ không phải thói quen của em, tôi yêu em, tôi hiểu em, thì theo tất yếu tôi sẽ hiểu những thói quen của em"
Tần Thiên Hàn buông dao và nĩa xuống kết thúc bữa ăn
Mọi cử chỉ của Tần Thiên Hàn đều toát lên vẻ đẳng cấp, tao nhã; thực sự đáng với hai từ cực phẩm
"Rốt cuộc, anh là ai?"
Thiên Tuệ có phần mất kiên nhẫn, sự bình tĩnh thường ngày cũng vì đó mà vơi bớt
"Tôi là người yêu em"
Tần Thiên Hàn thấy bộ dạng bị trêu đến mất kiên nhẫn của Thiên Tuệ đáy mắt hiện lên một tia thích thú
"Tôi không vui như anh được"
Thiên Tuệ đè nặng lên từng chữ không khó để thấy bây giờ thì sự bĩnh tĩnh vốn có đó cũng chẳng còn
"Tần Thiên Hàn, tuổi:, chiều cao:m, ngày sinh: //xxx, từng học tại đại học quốc gia Tokyo Nhật Bản.
Về màu sắc, tôi thích màu trung tính; về trang phục, ngoài thương hiệu RAT của em thì còn có Armani; về món ăn, tôi thích ăn gan ngỗng; về thể thao, tôi thích tenis; về xe, tôi lại có hứng thú với dòng Ferrari; về phụ nữ thì tôi thích em"
Tần Thiên Hàn tiếp tục giữ các bản mặt cà rỡn mặc cho phía đối diện, Thiên Tuệ vừa bẻ gãy nĩa khuông mặt cau có nhìn mình
Bây giờ trong lòng Thiên Tuệ chỉ ước rằng cô có thể lật tung cái bàn này lên cầm dĩa đập thẳng vào bản mặt khó ưa của cái tên kia, đập cho huỷ dung hắn luôn chắc cô cũng không tiếc, cô hứa với trời đất cả đời này cô không thể ưa nổi cái tên này nói chi là yêu.
Một tên mặt dày như hắn sao có thể tồn tại trên đời được chứ, hắn luôn dùng cách này để theo đuổi phụ nữ ư.
Có chém chết cô cũng khó lòng mà tin được có người lại thích một tên như hắn.
Tần Thiên Hàn, hắn là một tên vô sỉ
"Em xem thử đi"
Tần Thiên Hàn cố nén cười đẩy qua cho cô một xấp tài liệu
"Đây là gì?"
Thiên Tuệ không thèm nhìn tài liệu trên bàn, mà thong thả uống sữa
"Những người phụ nữ bên cạnh tôi trong năm gần đây, tổng cộng có hơn người"
Tần Thiên Hàn không nhanh không chậm nói
người phụ nữ, Thiên Tuệ nghe xong suýt chút nữa đã phun hết sữa vào mặt hắn; hắn là ngựa giống à.
Ban đầu cô cũng sẽ nghĩ hắn có rất nhiều người phụ nữ bên cạnh nhưng không dám nghĩ là con số người
"Không như em nghĩ đâu
Xung quanh tôi có vô số người
Từng bên cạnh, làm bình hoa là
Nhưng từng nằm chung giường với tôi chỉ là
Tôi chưa từng phát sinh quan hệ với ai
Nói cách khác, tôi còn TRONG TRẮNG đó"
Tần Thiên Hàn cố tình nhấn mạnh hai chữ "trong trắng" rồi xem xét biểu hiện của Thiên Tuệ.
Đúng ý hắn, cô thu lại cặp mắt khinh bỉ vừa rồi, lật nhẹ từng trang tài liệu.
Người ta thường nói, đàn ông quyến rũ nhất là khi tập trung làm việc; nhưng đâu chỉ đàn ông, phụ nữ cũng thế thôi; người đối diện hắn là một ví dụ điển hình, cô không ăn mặc quá cầu kì, phong cách trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc màu xanh rêu được buộc lên cao để khoe ra cái cổ cao và trắng ngần, không có gì là quá gợi cảm nhưng vẫn tạo cho ta một cảm giác khó tả.
Cộng thêm khuông mặt mang nét sắc sảo pha thêm một chút quyết rũ của phương Tây thật là khiến cho người khác lưu luyến khó rời
Bất chợt, cô dừng lại ở vài trang cuối; khoé môi khẽ nhếch lên, đôi mắt hổ phách hiện lên vài tia thích thú
Doãn Bối Ưu, tuổi, con gái của Doãn Tư Đình và vợ Tố Ái Nhi.
Người kế thừa duy nhất của Doãn gia cũng có mặt trong danh sách này, quả thật cô có chút bất ngờ.
Trước đây, Doãn Bối Ưu không chút liêm sỉ trèo lên giường Từ Tuấn Hào nhưng bị hắn không tiếc đá xuống, rêu rao khắp nơi mình là người tình của Từ Tuấn Hào, cũng vì chuyện này Từ Tuấn Hào và Lôi Giai Kỳ bị một phen lục đục.
Lúc đó Lôi Giai Kỳ còn nhu nhược không dám làm gì cô ta, còn bây giờ thì khác rồi, thử dây vào Tần Thiên Hàn động vào Thiên Tuệ cô xem, cô không ngại cho ả đi vào nhưng lết ra
Trên đời này, Thiên Tuệ hận nhất là kẻ bạc tình bạc nghĩa, hay cho câu “con gái của Doãn Tư Đình và Doãn phu nhân Tố Ái Nhi” sau này có trách thì trách cha ả bạc tình, mẹ ả bạc nghĩa
Nụ cười trên môi Thiên Tuệ ngày càng thâm độc, Tần Thiên Hàn bất giác rùng mình..