Một ngày thường nhật tại chốn phồn hoa, thành đô HongKong.
Thiên Tuệ ngồi trong phòng vẫn đang loay hoay với một vài tài liệu tham khảo.
Gần đây cô không đến công ty nên cũng chẳng có thời gian để giải quyết nghi vấn về Parfum trong phòng làm việc.
Đôi mắt màu hổ phách lạnh nhạt quét là từng ngóc ngách trong phòng.
Lần trước, Thiên Kỳ đã nghĩ rằng cô vừa đổi nước hoa, do trong phòng có mùi lạ.
Có thể là đúng thật, nếu đã xuất hiện trong một khoảng thời gian dài, có lẽ mũi cô đã quen với mùi hương của loại Parfum độc hại này nên cô mới không nhận ra sự tồn tại của nó.
Còn Thiên Kỳ thì khác, không những có trí nhớ tốt mà cô em song sinh này còn có khả năng cảm nhận về mùi hương rất tốt, dù chỉ là một thay đổi nhỏ thì cô em này vẫn có thể nhận ra.
Lần đó Thiên Kỳ đến trong phòng không có ai, kể cả đèn và điều hoà cũng không bật.
Điều hoà?
Thiên Tuệ chuyển tầm mắt sáng chiếc điều hoà trên tường.
Không lẽ là nó?
Điều hoà trong phòng được bảo dưỡng hai tháng một lần và đều là một người đàn ông đến thay.
Bao nhiêu lần vẫn thế, cũng chỉ là một người, nhưng cô lại chưa một lần để tâm xem anh ta làm gì.
Khi không có người thì điều hoà trong phòng sẽ tự động tắt, khi có người vào trong mới hoạt động trở lại, điều này cũng giải thích cho lí do vì sao hôm đó Thiên Kỳ bước vào lại không người thấy mùi của Parfum.
Thiên Tuệ vội vàng đưa tay với lấy điều khiển tắt điều hoà trong phòng rồi nhanh chóng mở của thoáng khí và quạt phòng lên.
Cô cẩn thận kéo chiếc ghế xoay đến phía dưới chiếc điều hoà rồi từ từ đứng lên.
Thiên Tuệ trước giờ không sợ độ cao nhưng đối diện với cảm giác chiếc ghế có thể trượt ngã bất kì lúc nào thì lòng cô có chút hoang mang.
Cô lấy điện thoại trong người ra rồi bấm gọi một dãy số và cầu mong cho người đó trả lời.
"..."
Cuối cùng đầu dây bên kia đã chịu nhận cuộc gọi.
"Anh hai, làm sao để mở tấm lọc bụi trong điều hoà gia đình?"
Người Thiên Tuệ gọi đến không ai khác chính là người anh Hikashi vàng ngọc của cô.
"..."
Hikashi có chút ngạc nhiên vì Thiên Tuệ đề cập đến việc này, trong tâm trí của anh nghĩ rằng việc này đã có Tần Thiền Hàn giúp cô rồi.
"Trả lời đúng trọng tâm nào."
Thiên Tuệ rõ đã mất kiên nhẫn, cô dặn lòng không được nhìn xuống.
"..."
Thiên Tuệ nghe theo lời Hikashi đã dễ dàng tìm thấy miếng lọc bụi trong điều hoà.
choảng
Bỗng dưng một chiếc lọ nhỏ chứa một ít chất lỏng màu vàng nhạt không được đậy nắp rơi ra ngoài.
Nước trong lọ văng ra tung toé trên sàn.
Thiên Tuệ cẩn thận lắp lại tấm lọc bụi rồi bước xuống ghế.
Cô rút trong túi áo một chiếc khăn bông, nhẹ nhàng thấm hết thứ chất lỏng trên sàn rồi cho nó vào túi zip cất trong túi xách của mình.
"Xem ra em tìm ra được rồi nhỉ."
Thiên Tuệ giật mình quay đầy nhìn lại thấy Tần Thiên Hàn đang ung dung, thong thả ngồi trên ghế cạnh bàn làm việc của cô.
Vừa rồi cô không khoá trái cửa nên ai cũng có thể vào, và đương nhiên với danh nghĩa làm ăn hợp tác thì anh có thể vào thẳng phòng làm việc của cô.
"Anh vào lúc em đang gọi cho Hikashi, tính giúp em một tay nhưng cũng muốn em tự làm cho biết."
Tần Thiên Hàn thở hắc một tiếng rồi lại xoay cổ, có vẻ đang rất mệt.
Thiên Tuệ cũng không quá khó hiểu khi Tần Thiên Hàn có mặt ở HongKong vào lúc này, giám đốc bên phía công ty Nhất Long bị tố tham ô một khoản tiền khổng lồ từ catse của nghệ sĩ, khoản tiền bị chiếm đoạt rất lớn nên đã kinh động đến các cổ đông trong Tần Thị nên việc này đích thân Tần Thiên Hàn phải ra tay.
Sau cả việc hai người công khai là một cặp thì bên phía hội đồng quản trị cũng đã tạo cho anh một sức ép không hề nhỏ, thêm cả việc Tần Thế Hạo và phía Doãn gia cũng là một gánh nặng.
Doãn gia không muốn mất một con cá lớn như Tần Thiên Hàn nên đã đưa Doãn Bối Ưu sang "ra mắt" nhà trai, nhưng tiếc thay hôm đó Tần Thiên Hàn đang ở với cô.
Tần Thế Hạo cũng đã gọi đến nhiều lần nhưng Tần Thiên Hàn lại không đời nào chịu nghe.
Ông ấy còn đe doạ cái ghế chủ tịch Tần Thị của anh sẽ được đổi chủ.
Anh nghe xong thì cũng không nói gì ngoài câu ba thích thì được, cả con và cô ấy đều thích một cuộc sống bình thường rồi nhanh chóng ngắt máy.
"Em không chắc cái này là loại Parfum đó, cũng có thể chỉ là dầu thơm"
Thiên Tuệ bước ra sau Tần Thiên Hàn hai tay xoa nhẹ hai bên thái dương cho anh.
Thiên Tuệ hiểu rõ một chuyện rằng từ khi cô xuất hiện trở lại, anh đã chịu thêm không ít gánh nặng, cô có thể tình nguyện san sẻ nó bớt giúp anh nhưng có những chuyện khi cô càng manh động, càng muốn giúp anh bao nhiêu thì anh lại càng khó khăn hơn bấy nhiêu.
Người đàn ông này dù là mười năm trước hay mười năm sau gì thì cũng đã vì cô mà phải chịu vất vả không ít rồi, bây giờ cô cũng không muốn vì sự vô tư, hiếu thắng của mình mà bắt anh phải chịu thêm bất kỳ một chút khó khăn nào nữa.
"Đừng làm thế nữa."
Tần Thiên Hàn lên tiếng nhắc nhẹ, dù sao thì cái hành động đứng lên ghế xoay của cô cũng không an toàn gì.
"Em biết rồi."
Thiên Tuệ vòng tay qua ôm lấy cổ anh rồi dịu dàng nói.
"Hôm nay ông ấy có gọi cho anh nữa không?"
"Hiện tại thì chưa, ông ấy gọi cho em à?"
Tần Thiên Hàn nghe xong thì ngồi thẳng dậy nghiêm túc hỏi.
Thứ anh quan ngại nhất cũng chính là việc ông ấy nói chuyện với Thiên Tuệ.
Tuy cô là một người lanh lợi và hoạt ngôn nhưng lại khá nhạy cảm, dễ bị câu nói của người khác làm cho động lòng.
"Không có."
Thiên Tuệ khẽ lắc đầu, tản đá trong lòng Tần Thiên Hàn như được bỏ xuống.
"Nhưng mà em không hiểu, tại sao phải là Doãn Bối Ưu?"
Đối với vị thế của Tần Gia hiện tại thì có biết bao nhiêu người mơ ước vào vị trí Thiếu Phu nhân Tần gia, trong đó còn có cả nhưng gia đình rất đáng chữ môn đăng hộ đối với Tần Gia hơn cả Doãn Gia.
Vậy tại sao nhất thiết phải là Doãn Gia và chính xác phải là Doãn Bối Ưu như thế.
"Anh từng nghe ông ấy nói rằng, thực tế Doãn Bối Ưu không phải là con ruột của Doãn phu nhân và Doãn lão gia, Doãn lão gia có đến hai đời vợ, người thứ nhất thì sau khi sinh con tức là Doãn Bối Ưu bây giờ thì qua đời do bệnh tật, còn Tố Ái Nhi cũng lag Doãn phu nhân bây giờ thì không phải là mẹ ruột của Doãn Bối Ưu.
Người vợ đầu của Doãn lão gia lại chính là một người bạn thân của ba anh; khi bà ấy mang thai đã có đến Tần Gia chơi và lập nên hôn ước giữa hai nhà.
Sau này, ba anh cũng muốn giữ trọn lời hứa với người bạn ấy mà muốn anh lấy Doãn Bối Ưu."
Tần Thiên Hàn trầm mặc một chút rồi trả lời.
Chuyện này không đơn thuần chỉ là một hôn ước mang tính chất thương mại nữa mà đó là tình cảm bạn bè gắn bó giữa ba anh và người phụ nữ kia.
Thiên Tuệ nghe xong gương mặt xinh đẹp bỗng hoá giận dữ.
Người vợ đầu tiên của Doãn Tư Đình không phải là mẹ cô hay sao?
Doãn Bối Ưu cũng đâu phải con của mẹ cô.
Cái gì mà qua đời vì bệnh tật chứ, nếu hôm đó họ không cắt phanh xe để xe lao xuống vực thì bây giờ mẹ cô có lẽ đã có thể có một cuộc sống an nhàn hạnh phúc rồi.
Bây giờ lại bảo con đầu lòng của Doãn Tư Đình có hôn ước với Tần Thiên Hàn.
Đứa con gái đầu lòng đó không phải là cô hay sao?
Nực cười, quá nực cười, họ cướp đi tính mạng của mẹ cô, cướp đi gia đình của hai chị em cô, cướp đi vị trí của ba mẹ con cô, bây giờ đến mối hôn sự do người mẹ quá cố của cô sắp đặt cũng tính cướp luôn sao?
Tần Thiên Hàn biết được coi là ai là nhờ vào thông tin từ Natusmi nhưng trong đó hoàn toàn không đề cập đến mẹ cô mà chỉ tóm tắt quá khứ của cô từ năm mười tuổi đến hiện tại và tất nhiên, anh cũng không hề biết đến chuyện người cùng với Tần Thế Hạo lập nên hôn sự này chính là mẹ cô được.
"Em sao đó, mủi lòng rồi à."
Tần Thiên Hàn vỗ lên mu bàn tay Thiên Tuệ như đang muốn trấn an với cô.
"Anh có bao giờ đặt mối hôn sự này trong lòng không?"
Thiên Tuệ có chút dè dạt hỏi.
Dù sao cũng là hôn sự do bề trên sắp xếp, nếu anh muốn huỷ thì cũng không đơn giản.
"Chưa từng."
"Anh từng gặp người đó chưa?"
"Đã từng, nhưng đó là khi anh còn rất nhỏ, tuy là không chính xác lắm như hình như không phải là người Trung, nghe cách phát âm không chuẩn lắm."
Trong trí nhớ của anh chỉ còn lại giọng nói của người phụ nữ đó.
Một giọng nói rất ngọt ngào và êm tai, tuy là không chuẩn lắm nhưng không đến nổi là sượng trân, khó nghe.
"Bà ấy có để lại tín vật định ước không?"
Nếu như Thiên Tuệ đoán không nhầm thì đó sẽ là một quả cầu thuỷ tinh.
Lúc còn sống bà rất thích những quả cầu ấy.
"Là một hộp nhạc hình quả cầu thuỷ tinh, bên trong là hình ảnh một đứa trẻ đang nghịch tuyết và một ngôi nhà nhỏ."
Tần Thiên Hàn cho cô xem hình quả cầu trong điện thoại của mình.
Quả nhiên là nó, là quả cầu thuỷ tinh, những quả cầu này ở Natusmi có rất nhiều, trước đây là do bà sưu tập được.
Hầu hết bên trong chúng đều là hình ảnh một bé gái đang chơi hoặc đứng giữa một bầu trời đầy tuyết với một khuôn mặt rất vui vẻ, hạnh phúc.
"Bà ấy có nói gì với anh không?"
Thiên Tuệ đưa đôi mắt lấp lánh dịu dàng nhìn Tần Thiên Hàn.
"Hình như là an nguy của chúng, cậy cả vào con, chỉ như thế thôi."
Quả thật bây giờ rất khó để anh nhớ lại được, đã rất lâu rồi, lúc đó anh chỉ hơn hai tuổi thôi.
Tần Thiên Hàn nhìn thấu tâm hồn đầy căm phẫn bên trong đôi mắt màu hổ phách đó của Thiên Tuệ.
Không lẽ chuyện này có liên quan đến điểm chết là người mẹ quá cố của cô sao..