Phòng , khách sạn Heaven; ánh đèn chùn vàng nhạt trên trần tạo một cảm giác sang trọng nhưng rất nhẹ nhàng
Trong không gian ấy, Tần Thiên Hàn thoải mái ngồi trên sofa trên người độc nhất một cái khăn tắm; từng đường nét hoàn mĩ trên cơ thể Tần Thiên Hàn đều được phô diễn triệt để; thân hình không quá đồ sộ như những vận động viên thể hình nhưng từng múi cơ bụng rõ nét vẫn đủ khiến người ta không kìm được mà muốn sờ sờ chọt chọt
"Em hỏi đi, tôi trả lời không thiếu một câu"
Khuôn mặt yêu nghiệt của Tần Thiên Hàn loé lên một tin khiêu khích đặt lên người Thiên Tuệ
"có phải những thông tin đó! "
Thiên Tuệ cố tình bỏ dở câu
"Không sai, là tôi đã đột nhập vào hệ thống thông tin của Natusmi làm rò rỉ thông tin của các hậu duệ đời "
Tần Thiên Hàn khẽ đặt một ly nóng lên trước mặt Thiên Tuệ
"Lí do?"
Thiên Tuệ hớp một ngụm sữa lạnh nhạt buông thêm chữ
"Xin hãy đối xử với tôi như một kẻ ngốc, vì tôi thích em"
Tần Thiên Hàn nhà nhã tựa người vào ghế
"Rất tiếc, tôi không có hứng với anh"
Thiên Tuệ đang tính đứng lên ra về thì một cơn buồn ngủ ập đến cách vô lí; tay chân không còn sức, hình ảnh trước mắt cứ nhoè đi
"Cô bé của tôi ơi, em rất thông minh đó vừa là điểm mạnh nhưng cũng vừa là điểm yếu chí mạng của em, những kẻ ngốc sẽ không suy nghĩ thấu đáo được như em đâu; cây kim trên chuông cửa hay trên dép đi trong phòng hoàn toàn không có tác dụng gì, mà thứ quan trọng là sữa"
Hắn vừa cười vừa xem cô vật lộn với cơn buồn ngủ
"Dơ bẩn"
Tần Thiên Hàn đứng dậy nhẹ ôm lấy Thiên Tuệ, nhưng bị đẩy ra không thương tiếc
"cô bé của tôi ơi, em tính về nhà trong tình trạng như thế này sao, hửm? Loại thuốc này chỉ có khả năng cho em ngủ trong thời gian ngắn nhưng rất nhanh thấy kết quả; nói cách khác em không còn cách nào ngoài việc ở lại đây! VỚI TÔI"
Tần Thiên Hàn vẫn rất kiên nhẫn đợi thuốc thấm hoàn toàn; hắn biết cô chỉ có thể chịu được phút là nhiều
"Em vẫn như thế, năm không thay đổi; có khi thông minh đến đáng sợ, có khi lại ngốc nghếch đáng yêu; người em yêu không thể lo cho em thì hãy để anh lo cho em, cô bé của tôi"
Tần Thiên Hàn bế nhẹ Thiên Tuệ đặt lên chiếc giường lớn bên cạnh, đặt lên trán cô một nụ hôn thâm tình
tanthienhan-thientue
"Ưmmm~~"
Trên giường, đôi mắt màu hổ phách hé mở
"Cô bé của tôi ơi, người ta bảo: buổi sáng là lúc mà đàn ông có tinh lực dồi dào nhất; nên tốt hơn hết em đừng kêu như thế!.
nghe KÍCH THÍCH lắm đó; nhu cầu sinh lí của tôi vẫn! bình thường; tôi không phải Liễu Hạ Huệ đâu mà người đẹp không tay trong lòng không có dục vọng"
Tần Thiên Hàn quay sang nhìn Thiên Tuệ; trong mắt hắn lúc này mơ hồ như có tầng sương mỏng
Thiên Tuệ vô tình lướt mắt nhẹ qua TV cỡ lớn trong phòng; đôi mắt loé lên sự kinh ngạc rồi đến tức giận; không lưu tình cô thẳng chân đá hắn xuống giường
"Bỉ ổi"
Thiên Tuệ với lấy bình hoa bên cạnh tính ném thẳng đầu Tần Thiên Hàn; nhưng ai ngờ được, hắn lại nhanh hơn cô một nhịp, nhanh chóng né cái bình hoa đang rơi nắm lấy tay cô đè thẳng xuống giường
Trên màn hình TV chính là hình chụp Thiên Tuệ và Tần Thiên Hàn đêm qua, góc chụp hai người vô cùng mờ ám, thậm chí ảnh còn bị chỉnh sửa cho giống như hai người vừa làm tình
"Thứ nhất, trong USB không phải là nơi duy nhất chứa ảnh; thứ , em chưa đủ tuổi để nhận được sự giúp đỡ và quyền lợi của hậu duệ Natusmi; thứ , cho dù Natusmi nhúng tay vào chuyện này thì tôi vẫn có khả năng làm cho lịch sử lặp lại.
Nên em chỉ còn cách nghe lời, làm người phụ nữ của tôi trong tháng, tôi sẽ trả lại toàn bộ ảnh, không những thế còn trả lại thông tin của hậu duệ Natusmi đời "
"Trong thời gian tháng; tôi vẫn sẽ đảm bảo công việc, lịch trình của em; và tất nhiên cũng đảm bảo sẽ không làm gì em; đồng thời đúng ngày đúng giờ thoả thuận hết hiệu lực tôi sẽ tự giác trả tự do cho em; với điều kiện, khi tôi cần-em có, ngoan ngoãn hợp tác, nói trắng ra là em làm Tần thiếu phu nhân trong vòng tháng; nếu thấy ổn, chúng ta có thể lập thêm thoả thuận tương tự thơi gian là cả đời chẳng hạn"
Tần Thiên Hàn cười nhạt và coi như đây là điều hiển nhiên
"Nếu không?"
Thiên Tuệ dùng đôi mắt quật cường đối đầu trực tiếp với Tần Thiên Hàn
"Cô bé của tôi ơi, em phải hiểu chứ"
Tần Thiên Hàn nhướng mày cao giọng, đưa tay quấn vài lọng tóc màu xanh rêu của cô
"Tôi để em tiếng để suy nghĩ và sắp xếp đồ đạc, trưa nay tôi đưa em về Tần Bắc Viên; bây giờ thì em có thể đi, nếu thích em vẫn có thể ở lại"
Tần Thiên Hàn thản nhiên hướng mắt ra cửa chính.