“Nó phá xe anh à”
Thiên Tuệ cười trừ
Quả thật, hai chị em nhà cô có ‘hơi’ phá của một tí
Chỉ là một tí thôi
“Chiếc thứ trong tháng rồi, nên tính sao đây”
Từ Tuấn Hào trưng ra vẻ mặt rất khó xử
“Anh hai họ nhà em lo hết”
Thiên Tuệ cũng tuỳ hứng tỏ vẻ hiển nhiên
Cô còn nhớ, tháng trước Thiên Kỳ-em gái yêu dấu nhà cô mượn xế cưng của Từ Tuấn Hào và một tiếng sau quay lại thì chiếc xe đã không còn khả năng phục hồi chỉ còn như một đống sắt vụn.
Từ Tuấn Hào bất lực nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn, vì giao xe cho chị em nhà cô là phải lường trước hậu quả
Hơi ngang ngược nhưng sự thật là thế
Ba người nói thêm dăm ba câu nữa, thì Thiên Tuệ cũng Tần Thiên Hàn quyết định ở lại khách sạn, một phần vì cả hai cũng đã mệt, một phần vì an toàn của cả hai
tanthienhan-thientue
“Còn chỗ nào nữa không”
Thiên Tuệ tay cầm kéo kẹp bông tầm cồn rửa vài vết thương trên người Tần Thiên Hàn
Tuy là hắn có thân thủ khá tốt nhưng đánh tay không với một đám như thế thì không tránh khỏi việc bị thương.
Cũng may là không có gì nghiêm trọng, chỉ là vết thương ngoài da nhưng cũng nên rửa sạch
“Còn, trong tim này”
Tần Thiên Hàn gian manh nhìn Thiên Tuệ, nắm lấy tay cô đặt lên ngực trái
“Lưu manh”
Thiên Tuệ không vội rút tay lại mà đánh thẳng vào người hắn
Tuy Thiên Tuệ là phụ nữ nhưng không phải thuộc dạng chân yêu tay mềm, hơn nữa cô còn trải qua huấn luyện nên lực đạo không hề nhẹ.
Tần Thiên Hàn không khỏi thở hắt một tiếng
“Lưu manh? Trong khi tôi vừa về phòng thì bị em đè xuống lột đồ.
Vậy thì tôi hỏi em: ai mới là lưu manh đây?, hửm”
Không sai, bây giờ mà có tên ất ơ nào đó xuất hiện ở đây thì y như rằng cô bị gắn cái mác lưu manh chứ không phải hắn
Tần Thiên Hàn bán khoả thân nằm trên giường còn Thiên Tuệ ngồi trên người hắn
Cảnh này mà bị người ta thấy thì cô có nhảy sông Hoàng Hà cũng không hết nhục
Ánh mắt Thiên Tuệ vô hình dung rơi lên vết sẹo bên ngực trái hắn
Hình như là vết dao đâm nhưng đã được khâu lại, đồng ý là không có vết khâu vết thương nào là đẹp nhưng cho dù là bác sĩ thực tập thì cũng chẳng thể khâu xấu đến mức như thế này được, thậm chí còn có sai kĩ thuật một người ngoài ngành như Thiên Tuệ nhìn qua vẫn biết
“Bất cứ khi nào em muốn, tôi đều có khả năng phục vụ, chỉ cần em nói có nhu cầu”
Tần Thiên Hàn không e dè mà chống tay ngồi dậy
Làm cho hai thân thể gần nhau hơn, tưởng chừng như có thể cảm nhận được nhịp thở của cả hai.
Từng hơi thở nóng rẫy phả vào vành tai cô; ấm, nóng và phảng một mùi gỗ tuyết.
Tần Thiên Hàn liếm nhẹ vành tai, bất giác làm lông măng trên người Thiên Tuệ dựng ngược.
Thực sự là quá ám muội
Thiên Tuệ không chịu đựng nổi không khí trong phòng lúc này nên mượn cớ hóng gió rồi chuồn ra ngoài ban công
Khách sạn này của thuộc một công ty con của Từ thị khai thác và phát triển, tuy là kho vũ khí quân sự núp bóng khách sạn cao cấp nhưng bình thường vẫn đón khách đến
Tuy chỉ toạ lạc tại ngoại ô phía nam thành phố K nhưng nới đây vẫn là một trong những khách sạn có giá đắt đỏ nhất tại Trung Hoa Đại Lục
Bây giờ đã vào cuối hạ đầu thu, gió cũng lạnh hơn, tiếng ve cũng thưa dần, không còn cái tiết trời oi ả sáng tối như giữa hè.
Từ vị trí ban công tầng của khách sạn,
Thiên Tuệ có thể nhìn bao quát nơi này trong bán kính khoảng km, thấy cả vị trí chiếc xe kia phát nổ, thấy cả những cái xác đang được thuộc hạ của Từ Tuấn Hào dọn dẹp.
Thiên Tuệ cô vốn cũng chẳng xa lạ với cảnh tượng này, nơi mà nhân tính không hề tồn tại, chỉ còn mạng sống, tiền tài và danh lợi chiếm đóng tất cả
Ngán ngẫm thì có đấy, nhưng không thể từ bỏ vì cô cần việc quan trọng hơn...
Đòi lại những gì thuộc về cô
Thuộc về mẹ cô
Những gì mà Doãn Tư Đình cùng Tố Ái Nhi đã làm với ba mẹ con cô
Từng chút, từng chút một, cho họ biết được những gì mà mẹ con cô đã phải trải qua
Cho dù Tần Thiên Hàn có dây mơ rễ má với Doãn gia hay không thì bản thân cô cũng sẽ phá nát Doãn gia, không chừa một ai
Thiên Tuệ vẫn còn nhớ
Năm đó, mẹ cô nằm trên nền đất
Bị bọn người mang danh lương y rạch bụng lấy con như thế nào, họ thậm chí không dùng thuốc gây mê hay gây tê, đến cả khử trùng dụng cụ họ vẫn không làm
Mổ bụng, lấy thai nhi tám tháng, bóp chết nó
Nhớ rõ lúc đó mẹ cô gào thét ra sao, van xin ra sao
Nhớ rõ khuôn mặt từng con người, sự hả dạ của Tố Ái Nhi, sự bình thản của Doãn Tư Đình
Nhớ rõ đó là vào một ngày trời mưa giông
Em trai cô còn chưa kịp khóc, đã bị bóp chết
Đêm đó...Cô chứng kiến tất cả...Một đứa trẻ lên bốn tuổi chứng kiến tất cả...không sót một giây
Vẫn là năm đó
Cô không thể quên
Không thể quên, Doãn Bối Ưu mới chỉ lên ba, ngang nhiên dùng nĩa ăn huỷ nhan mẹ cô
Không thể quên, Tố Ái Nhi khen con mình như thế nào
Không thể quên, lúc đó cô bị đánh đập ra sao
Không thể quên, Thiên Kỳ bị ném xuống hồ khi trời độ như thế nào
Tất cả cũng được nhìn dưới sự chứng kiến của một đứa trẻ bốn tuổi
Cũng là năm đó
Cô vẫn chưa quên
Chưa quên, hình ảnh chiếc xe cùng mẹ mình lao thẳng xuống vực
Chưa quên, lúc bị bà ném xuống xe, đầu bị đập vào mặt đường...đau đến mức nào
Chưa quên, lúc đó bà ấy đã dùng hết sức để thoát ra ngoài nhưng không kịp, để rồi cuối cũng chỉ nhìn hai chị em cô và...cười
Chưa quên, câu nói cuối cùng của bà
“Mẹ yêu các con...!Yukiko...!Aiko của mẹ...!hẹn gặp lại”
Vẫn là đứa trẻ bốn tuổi đó, nó thấy được tất cả rồi
Những kí ức này
Cô không thể quên và cũng không cho phép bản thân mình được quên
Tất cả, phải trả lại đầy đủ, không thiếu lấy một sợi tơ cho Doãn gia.