Dĩ nhiên, người xưa có câu “người tính không bằng trời tính”. Trần Lãng và Bao Huân đều không thể ngờ rằng, khi mà họ đang nằm ì trên giường ngủ bù thì Trần Tụng và mẹ mình là Vu Nhã Cầm đã đón chuyến bay sớm nhất buổi sáng, hăng hái tiến về Thượng Hải.
Thực ra Trần Tụng không trực tiếp bán đứng chị mình mà chỉ nói với Vu Nhã Cầm: “Chị bảo muốn ở bên bạn trai thêm mấy ngày nữa, ngày kia sẽ về Bắc Kinh.”
Tin giật gân này khiến bà vô cùng kích động đến mức la toáng lên: “Thật hả? Vậy con mau gọi điện thoại kêu chị về ngay đi!”
Trần Tụng lắc đầu, “Chị con cứng đầu thế, sao mà gọi được chứ?”
Vu Nhã Cầm cũng gật đầu, “Cũng đúng, tính nó giống hệt bố đẻ nó vậy.”
Trần Tụng lại có một kế hoạch khác: “Mẹ ơi, chị không về thì chúng ta có thể qua đó thăm chị mà. Mẹ muốn đi không?”
Mắt Vu Nhã Cầm sáng lên, hai người nhanh chóng thống nhất với nhau. Dưới sự khinh bỉ tột độ của ông Trần Lập Hải, sáng sớm hôm sau, họ đã ngồi máy bay đến Thượng Hải.
Vì thế, khi mà Trần Lãng còn đang buồn ngủ lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức và nhận được “tin xấu” này, Vu Nhã Cầm và Trần Tụng đã đi đến cổng khu nhà, gọi điện hỏi Trần Lãng sống ở khu nào, tầng nào, nhà số bao nhiêu?
Trần Lãng hoảng hốt nhảy vội xuống giường, gọi Bao Huân vẫn còn đang say giấc, “Dậy mau, dậy mau. Mẹ tôi và Trần Tụng đến!”
Bao Huân cơ bản còn đang chìm trong giấc mộng, hỏi một câu cực kỳ ngây thơ, “Không thể như vậy được. Họ còn đang ở Bắc Kinh cơ mà?”
Trần Lãng quýnh quáng cả lên: “Đó là ngày hôm qua. Hôm nay họ đã đến Thượng Hải rồi, đi chuyến bay sáng sớm, bây giờ đã đến cổng rồi kìa!”
Giờ Bao Huân mới nhận ra tình hình gấp gáp đến mức nào liền vội vàng chui ra khỏi ổ chăn, mặc áo khoác, miệng còn than vãn: “Đến thì đến chứ sao. Chúng ta có làm gì đâu!” Sau khi bị Trần Lãng lườm, anh không còn dám lên tiếng nữa.
Bây giờ việc khẩn cấp là phải dọn tấm nệm này. Một người gập tấm nệm lại, một người thì vội vã cuộn hết đồ trên nệm thành một mớ bòng bong rồi nhét vào tủ. Nhưng càng gấp càng không được việc, Trần Lãng không may làm đổ cốc nước trên tủ đầu giường làm nó trút hết vào túi tài liệu màu xanh lam. Bao Huân vội vàng cầm túi tài liệu lên, lấy giấy tờ bên trong ra lau, mới được vài lần động tác của anh đã chậm lại rồi hoàn toàn ngừng hẳn.
Trong túi tài liệu đều là thông tin của Du Thiên Dã được cắt ra từ báo chí. Thấy hành động kỳ lạ của Bao Huân, Trần Lãng mới bừng tỉnh, cô cảm thấy khó chịu như bị ai đó vạch trần liền giằng ngay lấy: “Anh làm gì thế? Đây là đồ của tôi, đừng có đụng vào!”
Bao Huân không nói gì, hồi lâu sau mới nói khẽ đến mức như tiếng lẩm bẩm: “Cô thích Du Thiên Dã đến thế sao? Tại sao lại không để ý đến người lúc nào cũng ở bên cô là tôi đây?”
Trong không khí gần như đông cứng này Trần Lãng quả thực không thể lên tiếng. Nhưng Bao Huân đứng đối diện lại chậm rãi ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Trần Lãng: “Trần Lãng, có phải cô cảm thấy tôi là người cực kỳ không biết lượng sức mình?”
Trần Lãng hoàn toàn mơ hồ khi nghe câu nói này của Bao Huân, trong lòng cô rất muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói từ đâu. Hai người đang lặng im như thế thì chuông cửa vang lên, qua mắt mèo nhìn thấy Trần Tụng đang nhe răng làm mặt xấu.
Sự im lặng của Trần Lãng khiến nét mặt Bao Huân khó chịu đến tột cùng. Anh cất giọng xa cách: “Tôi lên trên đây, còn lại cô tự xử lý nhé.” Nói xong liền nhặt mấy thứ đồ của mình, khập khiễng ôm laptop đi lên.
Đầu óc Trần Lãng bối rối vô cùng nhưng giờ phút này chỉ có thể mặc kệ nói cứ bối rối như vậy. Cô hít một hơi thật sâu rồi mở cửa chào đón hai vị khách không mời.
Cửa vừa mở, Trần Tụng và Vu Nhã Cầm mà cô đã mấy tháng không gặp hò hét đi vào, nhất thời căn phòng trở nên ồn ào ngay lập tức.
Sau khi được cho vào nhà, Trần Tụng lập tức đoán vị trí phòng ngủ của Trần Lãng rồi lao vào trong. Trần Lãng cũng xách hành lý đi theo, thấy Trần Tụng đang đi vòng quanh giường mình kiểm tra thì chau mày hỏi: “Làm gì thế?”
Trần Tụng không thu hoạch được gì bèn ngẩng lên cười nhe răng với Trần Lãng, rồi chạy ra ngoài nhanh như cơn gió.
Trần Lãng đành rời khỏi phòng ngủ. Không thấy Trần Tụng trong phòng khách mà chỉ thấy Vu Nhã Cầm một mình đang hào hứng nhìn hai con rùa tai đỏ. Trần Lãng thắc mắc: “Trần Tụng đâu rồi?”
Lúc này, trong nhà vệ sinh có tiếng la thất thanh: “Chị mau qua đây!”bg-ssp-{height:px}
Trần Lãng cười ngại ngùng với Vu Nhã Cầm, “Mẹ cứ ngồi tạm một lúc đã.” Rồi đi vào nhà vệ sinh thì thấy Trần Tụng nở nụ cười ma mãnh với mình, trong tay con bé là dao cạo râu của đàn ông, “Chị, em thật bất ngờ về chị đấy. Đây là gì? Người đàn ông đêm qua đâu rồi? À đúng, phải nói thế này: Nhà họ Trần có con gái lớn rồi, một bông hồng hạnh vượt tường.”
Trần Lãng bí quá bèn giật lấy rồi vội vàng nhét vào ngăn kéo tỷ. Trần Tụng tiếp tục đánh giá hai cốc nước đánh răng và hai chiếc bàn chải, cô nàng chuẩn xác chọn ra một cốc nước và một bàn chải của Bao Huân, nói tiếp: “Chậc chậc, hoa sen mới nở nụ, một bông hồng hạnh vượt tường.”
Trần Lãng vội giật lấy rồi ném vào ngăn kéo tủ. Trần Tụng càng nói càng hăng, chỉ vào hai chiếc khăn mặt kiểu nam hết sức khả nghi trên giá, cô nàng đảo mắt lia lịa, nói: “Đây là gì? Tình yêu giấu kín, một bông hồng hạnh vượt tường.”
Trần Lãng không có thời gian trả lời Trần Tụng mà bình thản kéo hai chiếc khăn xuống ném vào ngăn kéo. Cô chợt nhớ ra hình như quần áo của Bao Huân vẫn treo ngoài ban công liền vội vàng đi ra nhà vệ sinh, chạy tới ban công, bên tai nghe thấy tiếng Vu Nhã Cầm gọi: “Lãng Lãng, ai ở tầng trên thế?”
Trần Lãng suy nghĩ rồi trả lời đối phó: “Một nhân viên văn phòng.”
“Nam hay nữ? Có an toàn không con?”
Trần Lãng dừng bước, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, đó là một người bạn của con, chắc là không sao ạ.” Nói xong chạy vội ra ban công, ở đó vẫn còn quần áo của Bao Huân mà cô chưa kịp xử lý.
Trần Tụng tất nhiên sẽ chạy theo Trần Lãng. Sau khi đi theo ra ban công, cô nàng hít một hơi thật sâu. Quần áo nam đang bay phấp phới trước mắt thực sự khiến Trần Tụng kích động đến nỗi không nói lên lời, cô chỉ vào từng chiếc, nói:
“Đình viện sâu thẳm, một bông hồng hạnh vượt tường!”
“Sơn cùng thủy tận chẳng còn đường lui, một bông hồng hạnh vượt tường!”
“Hoa nở thật đẹp đến khi bị hái, một bông hồng hạnh vượt tường!”
…
Khi chỉ đến cái cuối cùng, Trần Tụng dài giọng nói: “Gió xuân thổi bên bờ Giang Nam, một bông hồng hạnh vượt tường!”
Trần Lãng bực mình quát: “Trần Tụng, em có im đi được không?”
Trần Tụng lắc đầu vẻ vô tội rồi hạ giọng nói: “Chuyện lớn vậy mà nhân huynh không báo cho tại hạ biết, tất nhiên tại hạ không để yên!”
Cầm đống quần áo này Trần Lãng có cảm giác như bị bỏng tay, giận dữ nói: “Em bảo chị phải báo cáo gì đây? Không phải như em nghĩ đâu.”
Trần Tụng chậc lưỡi cảm thán: “Chị không phải giải thích. Thực ra là chuyện tốt mà, thân là em gái, chị làm gì em cũng ủng hộ hết. Thấy chị thế này em vui còn không hết, em chỉ sợ chị cứ cô đơn mãi rồi bùng nổ trong cô đơn, trở nên biến thái thì chết!”
“Hồng hạnh” không hứng thú nghe lời biện bạch của Trần Tụng, cô chỉ đáp bốn chữ: “Nói năng vớ vẩn!” rồi sai bảo Trần Tụng: “Đi xem mẹ còn ngồi ở sofa không, mau lên!”
Trần Tụng ngó ra ngoài thì thấy phòng khách không một bóng người mà cửa thì mở toang, nối thẳng ra sân thượng bèn ngoái lại nói: “Không có trong phòng, đi ra ngoài rồi thì phải!”
Trần Lãng vội ôm quần áo bỏ vào phòng ngủ rồi nhét thẳng vào tủ. Trần Tụng vẫn bám lấy cô, thì thầm: “Chị giấu người ta đi đâu rồi? Không biết anh rể tương lai trông như thế nào thì đáng tiếc quá!”
Trần Lãng giận dữ phản bác: “Anh rể gì mà anh rể! Nhưng em có quen người này đấy.”
Trần Tụng đảo mắt nhanh như chớp. Đang suy nghĩ xem người này là ai thì giọng nói oang oang của Vu Nhã Cầm lọt vào trong: “Tiểu Bao, vậy cháu đi làm đi, tối nay nhớ sang nhà dì ăn cơm nhé!”
Cả Trần Lãng lẫn Trần Tụng đều rất đỗi ngạc nhiên vội lao ra cửa. Trần Lãng thấy Vu Nhã Cầm đang mỉm cười với chiếc thang máy đang đi xuống còn Trần Tụng thì nhìn với ánh mắt ngỡ ngàng, trong chiếc thang máy đang chuẩn bị khép cửa kia là Bao Huân với nụ cười e dè.