Khi Trần Lãng tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Nắng xuyên qua bức rèm bằng lụa mỏng hắt vào trong phòng, mưa gió hôm qua đã hoàn toàn biến mất.
Trần Lãng mở to mắt, bụng hình như không còn quá đau nhưng tối qua đã xảy ra chuyện gì thì cô thực sự không nhớ được, chỉ biết trong lúc mơ hồ, trong phòng không ngừng có bước chân đi đi lại lại, còn cô thì để mặc người ta bài bố đến cả sức mở mắt cũng chẳng có. Trần Lãng tập trung suy nghĩ một lúc vẫn không nhớ ra đành gắng gượng ngồi dậy thì phát hiện một tay vẫn cắm kim truyền nước, đầu giường treo bình nước truyền, nước trong bình còn non nửa.
Một giọng nam bỗng vang lên: “Đừng động đậy, còn nửa tiếng nữa cô mới được tự do.”
Trần Lãng quay đầu thật mạnh và giật mình đến đứng hình. Ôi trời, người đang tựa vào một đầu giường khác, nhìn mình bằng ánh mắt không có tinh thần kia chẳng phải Bao Huân thì là ai?
Trần Lãng có cảm giác mình đã bị hù dọa nghiêm trọng, bèn đờ đẫn hỏi: “Sao… Sao… lại… là… anh?”
Bao Huân lườm Trần Lãng một cái rồi cũng chẳng muốn nói nhiều mà oang oang chốt hạ: “Cô tỉnh rồi hử? Thế thì tự trông chai nước truyền nhé, lúc nào gần hết thì gọi tôi dậy, tôi ngủ một lát đã.” Vừa nói vừa ngả người xuống, quay lưng về phía Trần Lãng, dường như anh thực sự rất mệt nên tiếng hít thở đều đặn nhanh chóng truyền tới.
Dù có rất nhiều nghi vấn nhưng Trần Lãng chỉ biết kiềm chế để trong lòng. May mà một lúc không lâu sau thì Đường Uyển và Đinh Hoa đến thăm cô, đúng lúc truyền nước xong, Đinh Hoa giúp cô rút kim ra, Trần Lãng thở phào nhẹ nhõm. Đinh Hoa rất ái ngại: “Xin lỗi, không ngờ sau khi ăn hải sản ở chỗ anh, em lại phản ứng mạnh đến thế.”
Trần Lãng nào dám nhận. Hai người này đều ăn giống cô mà chẳng hề hấn gì, cô bèn nói: “Chắc vì hôm qua em bị gió lạnh với ngấm nước mưa, cộng thêm dạ dày không khỏe nên mới gây thêm phiền toái cho mọi người.”
Đường Uyển quay lại liếc Bao Huân một cái rồi nói với Trần Lãng: “Thực ra chúng tôi không giúp được gì, anh Đinh Hoa đến bệnh viện gọi đồng nghiệp đến truyền nước cho cô, cho cô ít kháng sinh và chất điện giải thôi. Nhưng tối qua chắc Bao Huân mệt lắm.”
Trần Lãng không muốn để ý đến Đường Uyển nhưng cô biết tối qua mình đã được cô gái này chăm sóc nên ngại ngùng ho khan hai tiếng rồi khẽ hỏi: “Tôi đang định hỏi cô là tại sao Bao Huân lại đến đây?”
Đường Uyển liền giải thích rõ ngọn nguồn, bấy giờ Trần Lãng mới hiểu. Thì ra cô vừa ngất đi thì Bao Huân gọi điện tới, lúc ấy Đường Uyển vẫn còn mơ hồ lắm bèn cầm điện thoại của Trần Lãng lên và nói: “Cô ấy đang bệnh, không nghe điện thoại được, anh gọi lại sau.”
Bao Huân ở đầu dây bên kia sốt ruột hỏi tình hình rồi lập tức bảo: “Cô hãy kể rõ mọi chuyện cho tôi biết, giữ liên lạc.” Sau đó, nghe nói vị nhân huynh này quá xúc động đã ngồi taxi đến đây suốt , tiếng trong đêm giao thừa với tiết trời mưa gió bão bùng này.
Nghe xong đến cả Trần Lãng cũng phải chậc lưỡi, Đường Uyển tiếp tục kể lại. Sau khi đến nơi, thấy chỉ có một mình Đường Uyển ở trong phòng chăm sóc Trần Lãng, Bao Huân lập tức đuổi Đường Uyển về nghỉ. Đường Uyển nói tôi là con gái, anh là con trai, anh ở lại đây mới là không tiện, tại sao lại đuổi tôi về? Bao Huân nói thẳng tuột: “Nói thật nhé. Vì cô ở đây nên tôi mới lo.”
Đinh Hoa không biết uẩn khúc của ba người họ, chỉ tập trung lắng nghe rồi gật đầu nói: “Người anh em này thú vị thật đấy.”
Trần Lãng thực sự thấy xấu hổ bèn giải thích ngay với Đường Uyển: “Anh ta nói chuyện không biết nghĩ, cô đừng để bụng.”
Đường Uyển nhìn Trần Lãng bằng ánh mắt ngạc nhiên: “Sao tôi phải để bụng? Tôi chỉ thấy cô quá may mắn, trước đây là Du Thiên Dã, bây giờ là Bao Huân. Hơn nữa tôi thấy Bao Huân còn quan tâm cô hơn cả người kia.”
Trần Lãng rất muốn bác lại nhưng cảm thấy mình nói gì cũng không đúng. Hành động hôm qua của Bao Huân hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, thật sự khiến cô bất ngờ, tuy có cảm động nhưng Trần Lãng lại cảm thấy giống hệt như tình tiết cẩu huyết trong phim vậy, cô chẳng có cách nào chối cãi đành cười trừ.bg-ssp-{height:px}
Sau khi Đường Uyển và Đinh Hoa cùng ra về, trong phòng chỉ còn lại Trần Lãng và Bao Huân vẫn đang nằm nguyên tư thế cũ. Trần Lãng ngẩn ra một lúc rồi vào nhà vệ sinh rửa ráy qua loa. Rửa mặt xong đi ra, thấy tư thế nằm của Bao Huân vẫn không thay đổi, cô bèn bắt tay vào thu dọn đồ đạc. Thu dọn xong Bao Huân vẫn nằm im không nhúc nhích.
Trần Lãng suy nghĩ rồi đến giường, khẽ gọi: “Bao Huân, dậy đi.” Nhưng Bao Huân vẫn không nhúc nhích.
Trần Lãng quay người định đi nhưng nghĩ lại đành cúi xuống, lay nhẹ người anh: “Bao Huân, không còn sớm nữa, tôi phải đến bến tàu ngay đây. Nếu mệt anh nghỉ lại đây một ngày đi, tôi sẽ bắt chuyến ca-nô trở lại đây lúc chiều muộn rồi chúng ta cùng trở về Thượng Hải.”
Bao Huân chậm rãi quay người lại, dụi mắt, thì thào: “Mấy giờ rồi?”
Trần Lãng nhìn đồng hồ: “Hơn tám giờ, gần chín giờ rồi.”
Bao Huân ngồi dậy, giọng vẫn khàn khàn: “Tôi đi cùng cô luôn, nhưng phải ăn sáng cái đã.”
Trần Lãng không phản đối. Hai người trả phòng rồi cùng đi trên đường, tìm một quán ăn có vẻ sạch sẽ để giải quyết bữa sáng. Trần Lãng đang cầm thực đơn nghiên cứu vài món điểm tâm thì bị Bao Huân cướp lấy, xem qua rồi nói với phục vụ: “Cho tôi một bát mì hải sản đặc sản ở đây, cho cô ấy một bát cháo trắng là được.”
Phục vụ liếc nhìn Trần Lãng đang chau mày rồi hỏi dò: “Thực ra cơm nắm và tàu hũ ở chỗ chúng tôi cũng rất ngon, cô có muốn nếm thử không ạ?”
Trần Lãng chưa kịp trả lời thì Bao Huân đã nói: “Thật hả? Vậy cho tôi thêm một suất cơm nắm, cô ấy thì thôi, chỉ một bát cháo trắng là được.”
Phục vụ nhìn Trần Lãng bằng ánh mắt hết sức cảm thông rồi không nói gì nữa, đi về phía nhà bếp.
Điểm tâm được bưng lên, Bao Huân không hề khách sáo kéo luôn cơm nắm và mì hải sản về phía mình. Trần Lãng đành bấm bụng ăn bát cháo trắng mùi vị nhạt thếch còn lại đến nỗi miệng cô cũng nhạt vô cùng. Sầu não, cô vừa ăn vừa nhìn trộm Bao Huân, tên này vừa ăn vừa khen mùi vị thơm ngon, còn ợ lên rất vang dội nữa.
Đúng lúc này Bao Huân vô tình liếc Trần Lãng một cái, suy nghĩ rồi hỏi: “Sao thế? Không ăn được à?”
Trần Lãng không nói gì, mắt nhìn chằm chằm suất cơm nắm mà Bao Huân vẫn chưa kịp động đũa.
Bao Huân hiểu ra liền chia cho cô một nửa suất cơm, xụ mặt nói: “Cô vẫn chưa khỏi hẳn, chỉ được ăn nhiêu đó thôi.”
Trần Lãng thấy thế đã là đủ lắm rồi, cô vui vẻ nhận lấy rồi gật đầu như giã tỏi.