Qua Tết, bệnh của Hoắc Dương đã đỡ hơn nhiều. Sau buổi tối về cùng Dư Lạc, hai người không liên lạc lại, ngày ấy được Dư Lạc đưa về nhà cứ ngỡ như giấc mộng lúc đau ốm. Hoắc Dương làm việc liên tục trong ba tuần mới viết xong sách, sau đó lên tài khoản Weibo biên tập viên lập cho để đăng thêm hai phiên ngoại, đền bù cho các độc giả còn chưa đã nghiền. Giữa đêm hôm khuya khoắt, biên tập sama gửi cho hắn trang bìa cho sách sắp xuất bản.
Cuối cùng cũng xong. Hoắc Dương nằm trên sofa, ngửa mặt thưởng thức bản vẽ tay đã qua chỉnh sửa vừa được gửi tới. Hắn hài lòng thở phào một hơi rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ nặng nề. Lần này ngủ tới gần hai mươi tiếng, sau khi thức giấc và duỗi người một cách lười nhác, Hoắc Dương thấy tâm trạng mình thoải mái lên nhiều. Trên màn hình điện thoại bật ra tin báo nhiệt độ ở thành phố Y sẽ giảm xuống. Hắn nhìn cái tin ấy mãi tới khi màn hình dần tối lại. Có lẽ theo một nghĩa nào đó, thành phố Y đang đau lòng.
Hoắc Dương nhớ hồi đại học là Từ Viện theo đuổi hắn trước. Hoắc Dương học năm hai đã là Trưởng ban Văn nghệ nhiệt tình xông pha đi xin tài trợ. Từ Viện là nữ sinh có năng lực nhất trong ban nên trở thành người đứng thứ hai một cách tự nhiên. Họ dốc hết sức mới nhận được tài trợ của thương hiệu rượu lớn nhất khu vực. Cả nhóm mừng quá nên nửa đêm kéo nhau ra ngoài ăn đồ nướng uống bia, chừng hai mươi cô cậu thanh niên bắt đầu trêu đùa ầm ĩ.
Từ Viện tỏ tình với hắn ngay dịp này. Cô bạn dũng cảm và cởi mở nhìn hắn với vẻ mặt hơi căng thẳng nhưng vẫn cố mỉm cười chờ câu trả lời. Mấy người trong hội nhao nhao đứng dậy vỗ tay cho thêm phần náo nhiệt, ra sức làm mối cho hai người. Hoắc Dương đã quên lúc ấy mình nghĩ gì, có lẽ là chẳng nghĩ gì hết, chỉ đồng ý với cô ấy giữa tiếng ồn ào. Hai người ở bên nhau từ đại học đến lúc đi làm, khi ấy là một cặp đôi hiếm có trong mắt bạn bè.
Chẳng ai nói được chuyện tình cảm. Mỗi một mối tình đều buộc phải trải qua quá trình ăn khớp và thả lỏng, thậm chí khi chưa ai hay biết rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu thì vết nứt đã xuất hiện. Nhiều đêm mất ngủ, Hoắc Dương cứ nhớ mãi nụ cười lạnh lùng của Từ Viện trong tấn hài kịch cuối cùng. Cô ấy hỏi: "Anh từng yêu em chưa?"
Anh từng yêu em chưa?
Câu nói ấy làm hắn bừng tỉnh giữa mộng mà mồ hôi lạnh còn chảy ròng ròng. Đáp án đã bày ra trước mắt, nhưng chỉ cần hơi mềm yếu sẽ không có hơi sức đối diện với nó.
Sau Tiết Lập xuân, quê nhà ấm lên khá nhiều, chiều chiều bà nội thường mang mấy loại rau dưa như bắp cải, đậu nành mới mua ra ngoài sân phơi khô một nửa. Rau phơi xong cắt thành miếng, tự làm gia vị rồi ướp muối vài ngày là có đồ ăn với cơm. Bà đã hào hứng làm xong mấy lọ dưa chua.
Hoắc Dương quyết định dù thế nào cũng về thành phố Y trước, xử lý mọi chuyện xong xuôi rồi tính tiếp. Sau khi nói lại với bà nội, bà đưa mấy lọ dưa muối để Hoắc Dương lấy ra ăn với cơm, còn dặn cháu trai không thể ăn ngoài mãi, rất mất vệ sinh. Hoắc Dương đứng ở cửa phòng bếp nhìn bà tóc đã hoa râm mà tay chân còn nhanh nhẹn xếp đồ ăn cho mình, cảm giác mắt cay cay còn tim như bị tay ai bóp chặt.
Sau khi về thành phố Y, Hoắc Dương vừa đào hố mới vừa bắt đầu tìm việc trên mấy website việc làm. Ngô Hạ tốt nghiệp đại học xong cũng tới thành phố Y, sau buổi họp lớp Hoắc Dương liên lạc với cậu ta nhiều hơn chút. Nghe nói hắn đang tìm việc, Ngô Hạ nhiệt tình giúp liên hệ các công ty bản địa, nhưng mấy nơi đó nếu không phải tiền lương không phù hợp thì công việc không phù hợp.
Buổi tối Ngô Hạ hẹn hắn đi uống rượu, lúc tám giờ bảo Hoắc Dương cứ đến chỗ hẹn chờ trước, còn mình tan tầm xong sẽ qua. Quán bar theo phong cách Anh này rất yên tĩnh và thích hợp trò chuyện. Hoắc Dương gọi một ly bia Bitter () rồi gửi tin nhắn cho Ngô Hạ giục hắn tới sớm chút.
() Một loại bia thủ công thơm và đắng, có mùi hương khá trong và thanh. Loại bia này thường gọi là pale ale, nhưng pale ale theo phong cách Anh được người Anh gọi là bitter (Wikipedia, Elleman)
Lúc Ngô Hạ đến đã là chín giờ rưỡi. Cậu ta lắc lắc đầu xấu hổ: "Tự nhiên có tài liệu tới nên sếp bảo tôi tăng ca, cấp dưới thì chẳng biết làm nên để cậu đợi lâu như vậy."
Hoắc Dương vỗ vai Ngô Hạ tỏ vẻ không hề gì, cười nói: "Ít nhất cậu tăng ca còn được tiền, tôi thức đêm làm việc cũng có ai phát trợ cấp đâu."
Hai người đều đói nên gọi mì Ý rồi vừa ăn vừa nói chuyện. Lúc chủ đề chuyển sang chuyện việc làm, Hoắc Dương do dự một lát mới quyết định nói với Ngô Hạ dự định rời thành phố Y. Ngô Hạ rất khó hiểu: "Cậu ở bên này có quan hệ, cũng quen thuộc thành phố Y, chuyển đi nơi khác làm lại từ đầu không dễ đâu."
"Tôi tính một thời gian rồi, vẫn thấy chuyển đi tốt cho tôi hơn."
Ngô Hạ cũng biết sơ sơ chuyện tình cảm của hắn nên chỉ thở dài rồi nâng rượu lên cụng ly với Hoắc Dương: "Cậu định đi đâu?"
"Tôi còn chưa nghĩ xong, nhưng mà muốn tự mở công ty." Hoắc Dương nhìn cục đá trong ly rượu đang tan dần. Ánh đèn trên đó khúc xạ ra một vầng sáng kì ảo.
"Có gì cần giúp thì phải bảo tôi chứ đừng có khách sáo. Tự cậu quyết là tốt rồi, cứ mở lời thoải mái nhé!" Ngô Hạ vẫn luôn là người sống tình nghĩa.
Trong lòng Hoắc Dương rất biết ơn sự giúp đỡ của cậu trong thời gian này, hai người lại cụng ly vài lần nữa. Sau khi ăn xong còn nói chuyện một lúc, nói tới chuyện bây giờ thành phố nào thích hợp để khởi nghiệp, nói tới chuyện gần thành phố Y có một nơi còn phát triển hơn, thành phố W.
"Ôi nhắc đến cái này!" Ngô Hạ vỗ đùi: "Sao tôi lại quên mất. Dư Lạc ở ngay thành phố W đúng không? Cậu không thể không biết chứ?"
Hoắc Dương kinh ngạc nhìn hắn, Ngô Hạ nhận ra hình như mình vừa lỡ lời, nhưng đâm lao thì phải theo lao nên đành nói tiếp: "Bây giờ Dư Lạc là giáo sư ở thành phố W, hẳn là định cư rồi đấy." Ngô Hạ không rõ đôi bạn thân này gặp chuyện ra sao mà nhìn Hoắc Dương như chẳng hay biết gì.
Hoắc Dương nhớ lại dáng vẻ lặng yên của Dư Lạc suốt quãng đường về, mình không hỏi thì anh cũng chẳng nói câu nào. Hắn bỗng thấy trong lòng không thoải mái. Ngô Hạ cho Hoắc Dương số của Dư Lạc, ngập ngừng muốn nói đôi câu nhưng cũng không tiện nói gì. Sau khi hai người tạm biệt, tâm trạng của Hoắc Dương trên đường về vẫn luôn tồi tệ.
Hắn tiện tay mở radio, tiếng nhạc vang lên lại là ca khúc "Bạn tồi tốt nhất" của Trần Dịch Tấn. Lúc này xe đi vào đường hầm nên Hoắc Dương không có thời gian phân tâm để đổi kênh, chỉ đành để mặc lời ca phát ra từ loa.
"Người lạ năm sau là ai đó hôm qua còn thân biết mấy."
"Tình bạn sống chết có nhau ngày ấy nào biết là hiếm có xiết bao."
Xe dừng ở ngã tư trước đèn đỏ đang sáng, Hoắc Dương nhìn con số nơi cột đèn thay đổi liên tục tới khi xe khởi động lại. Tựa như trong lời hát, hắn và Dư Lạc đã bị dòng đời xô đẩy tới nỗi chẳng cần quay đầu nhìn nhau.
Cũng chỉ là bạn tri kỷ ngày trước, tách ra rồi thôi, không có gì để phải chịu trách nhiệm.
Hoắc Dương hạ cửa sổ cho xe bớt ngột ngạt. Nhiệt độ buổi tối ở thành phố Y vẫn khá thấp, gió lạnh ùa vào qua cửa làm Hoắc Dương giật cả mình, chỉ đành đóng cửa sổ lại. Giọng hát của Trần Dịch Tấn vẫn trầm và nặng trĩu: "Tôi đã từng vui vẻ, cậu thì sao? Có rất nhiều thứ đời này chỉ có thể cho cậu, gìn giữ tới vĩnh hằng, người khác làm sao hiểu thấu."
Trong khoảnh khắc kích động vì cơn gió lạnh, Hoắc Dương nghĩ, nếu như tôi còn bận lòng vì cậu, cậu thì sao?