Trần Phi bước từng bước nhỏ, rời khỏi phạm vi công kích từ ánh mắt Úc Dương, sau đó thật cẩn thận nhặt điện thoại lên, nhìn thoáng qua thời gian.
“Một, một tiếng hơn.” Trần Phi cười nói, “Làm sao vậy anh Dương?”
Tô Nguyên buông bút, đẩy kính, hỏi: “Anh Dương, vừa đi đâu vậy?”
Trần Phi nhanh nhảu bắt chước học bá, nói: “Đúng đúng đúng, anh Dương vừa rồi đi đâu vậy?”
Úc Dương yên lặng, dừng một chút rồi mới nói: “Hai người nói xem vừa rồi tôi đi đâu?”
“Lúc trước nói muốn đi WC.” Tô Nguyên nói trước khi Trần Phi kịp mở mồm.
Trần Phi vô tâm cười hì hì nói: “Anh Dương, có phải anh lấy cớ đi WC chuồn ra ngoài trượt ván không? Em biết ngay anh sẽ không kìm được chính mình, hai giờ không trượt ván anh liền cảm thấy khó chịu, chân của anh căn bản không cho phép anh ngồi ở chỗ này học.”
Đột nhiên nghe được từ “Chân”, hai chân Úc Dương lại có cảm giác tê dại bủn rủn.
Cậu chậm rãi ngồi vào sô pha, hít sâu một hơi hỏi: “Tôi đi ra ngoài lâu như vậy, các cậu lại không nghĩ tới việc đi tìm tôi?”
Nói đi! Tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi, tôi có thể chấp nhận được!
Trần Phi thành thật nói: “Đương nhiên có nghĩ tới.
Nghĩ tới anh vụng trộm đi ra ngoài chơi không mang theo bọn em, em sao có thể không tìm anh?”
Một đòn sát thương ngay tim tới từ người huynh đệ chí cốt.
“Sau đó?” Úc Dương ôm tim mình run rẩy hỏi nhỏ.
“Em gọi cho anh ba cuộc điện thoại, anh không thèm nghe.
Em cảm thấy anh hẳn là không nghĩ tới việc dẫn theo bọn em đi chơi.” Trần Phi nói.
Đồng thời, đôi mắt dường như đang ám chỉ “Anh Dương, hãy cảm thấy hổ thẹn vì hành vi của mình đi, xin lỗi huynh đệ chí cốt của anh đi.”
“Điện thoại của tôi ở cặp sách của Tô Nguyên, tôi muốn khống chế mình không động vào điện thoại, mang điện thoại cất đi rồi.”
“Lúc gọi điện thoại, chẳng lẽ không nghe thấy cặp sách Tô Nguyên có âm thanh sao?” Úc Dương càng nói càng cảm thấy buồn bực không cam lòng, cậu đã ở trong WC ngồi xổm một giờ!
Hơi kém tí nữa là phải cắt chân!
Mà huynh đệ chí cốt lại ở bên ngoài vui vẻ chơi game, còn hy vọng cậu về trễ một chút!
Nhưng cậu không thể nói ra chuyện này.
Bởi vì Trần Phi đầu óc không dùng được, nếu như bị cậu ta biết, cho dù là vô tình thì ở tương lai không xa, một ngày nào đó cậu ta sẽ đem chuyện “Trùm trường ở trong WC tiêu chảy ngồi xổm một giờ.” tuồn ra ngoài.
Đến lúc đó, Úc Dương chỉ có thể chuyển nhà chuyển trường sau một đêm, đổi tên.
Trần Phi kinh ngạc mà lấy cặp sách của Tô Nguyên, mở ra: “Điện thoại của anh Dương ở trong đây thật á?!”
Úc Dương: “……” Tôi đã nói là tôi bỏ vào, còn có thể là giả sao?
Trần Phi sờ sờ mũi, ý thức được sự nghi vấn của mình có chút xuẩn.
“Anh Dương, điện thoại của anh tự ngắt khi hết điện.” Trần Phi ấn nút hai lần, đưa qua cho Úc Dương.
Úc Dương lấy điện thoại lại, ấn nút, điện thoại “Ting” một tiếng, khởi động máy.
“Tôi quên mất, lúc ấy tôi tắt máy trước rồi mới bỏ vào……” Hiện tại Úc Dương muốn chết tâm rồi.
Cậu cảm thấy nếu để mẹ biết, hẳn là mẹ sẽ nói, phía dưới hoan nghênh bạn học Úc Dương lên sân khấu biểu diễn tiết mục tự đào hố chôn mình.
Vậy nên tốt nhất là giấu đi.
Ngoại trừ tên Trình Dã không thể giết người diệt khẩu, những người khác đều không được biết việc này.
Úc Dương không thể thừa nhận, không thể thừa nhận rằng bản thân cậu thật sự cảm thấy bị tổn thương.
Nhưng Trần Phi cũng không buông tha, ngược lại bối rối mà nhìn Úc Dương hỏi: “Anh Dương, trong tay anh sao lại cầm giấy vệ sinh của em?”
Ánh mắt cậu dại ra nhìn tay mình vẫn luôn cầm cuốn giấy vệ sinh kia, máy móc mà quay đầu nhìn về phía Trần Phi, môi run rẩy, não ngưng hoạt động.
Trong nháy mắt, vô số khả năng hiểu lầm đều hiện lên ở trong đầu Úc Dương.
Trần Phi buồn bực mà nói: “Vừa rồi, nhân viên ở cửa hàng dụng cụ thể thao, cái người mà lạnh lẽo như băng kia, tới chỗ này mượn giấy vệ sinh.”
“Nhưng mà…… Sao lại ở trong tay của anh?” Trần Phi một bên nghi hoặc hỏi, một bên tích cực mà phát huy trí tưởng tượng của chính mình, học được cách tự hỏi.
Úc Dương còn nỗ lực suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào, Trần Phi đột nhiên vỗ đùi, nói: “Em biết rồi, nhất định là anh Dương về lúc thấy cậu ta cầm giấy của em, biết em bị cậu ta bắt nạt, giúp em cướp về.”.
ngôn tình hài
Úc Dương thật sự không rõ mạch não Trần Phi vì cái gì mà ưu tú đến mức bay cao tận chân trời, phá tan cả vũ trụ như vậy.
Nhưng không thể không nói, cái suy nghĩ này đã cứu cậu.
_____
: am.