Tình Yêu Tiramisu

chương 8-3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau một khoảng thời gian, vì số lượng phim tăng nhiều, vì phim trường cũng thường xuyên thay đổi, dường như Thái Quân Thành trở về quãng thời gian lưu lạc lúc còn trẻ, luôn là đi vội về vàng, cho dù ở trong nước cũng chỉ ở nhiều nhất chừng hai buổi tối. Nhưng mỗi lần trở lại, y đều nhớ mang quà về cho Lưu Phi Long. Đầu tiên chỉ là một chút sản phẩm thủ công mỹ nghệ hoặc đặc sản của dân gian, càng về sau phần lớn lại biến thành cách làm điểm tâm đặc sắc của các nước.

Từng tờ từng tờ giấy mỏng chằng chịt bút tích không tính là xinh đẹp của Thái Quân Thành. Nhìn lễ vật không đáng bao nhiêu tiền,nhưng Lưu Phi Long lại biết giá trị của nó, anh bị hành động của Thái Quân Thành làm cho vô cùng cảm động, anh có thể tưởng tượng được trong lúc công việc vô cùng bận rộn phải tìm cách làm điểm tâm của dân gian, rồi ghi chép từng chữ từng chữ một khổ cực và không dễ dàng đến mức nào. Mỗi lần anh cũng muốn làm chút gì đó để tỏ lòng cảm ơn của mình. Nhưng do miệng lưỡi kém cỏi, ngoại trừ làm cho cậu ấy một chút đồ ngọt cậu ấy yêu thích thì anh cũng không biết nói hoặc làm gì khác.

"Nhớ bảo trọng. Tôi chờ cậu trở lại." Anh luôn nói câu này, nhưng chẳng biết tại sao, mỗi lần anh nói xong câu đó thì đều nhìn thấy vẻ mâu thuẫn trong mắt của Thái Quân Thành, dù có mong đợi, có vui vẻ, nhưng vẫn có thêm vẻ mất mát, nhưng anh thật sự không biết Quân Thành đang đợi mình nói gì. Mỗi lần anh đều muốn mở miệng hỏi thăm, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống. Anh mơ hồ cảm giác mình giống như chiếc hộp Pandora, không biết cái gì sẽ xuất hiện sau khi mở ra.

Anh đột nhiên phát hiện mình không hiểu người bạn quen biết năm này, ngoại trừ anh biết cậu ấy thích Tiramisu ra thì hoàn toàn không biết gì khác.

Cho đến một lần, Quân Thành lại gục xuống bàn ngủ thiếp đi, trong mơ cậu ấy đau khổ mê sảng: "Không muốn lưu lạc nữa, không muốn rời đi nữa, không muốn đi." Ngay lúc đó anh ngây ngẩn cả người, anh không biết phần công việc này lại khiến cậu ấy đau khổ như vậy. Đột nhiên anh hiểu ánh mắt mong đợi mỗi lần kia của Quân Thành là gì. Chỉ anh lại không hiểu, nếu khổ sở như vậy tại sao còn phải làm. Nếu không thích cuộc sống trôi nổi như vậy thì không cần tiếp tục đi nữa.

Nhưng, sau khi Quân Thành tỉnh lại, lại phải đi xa thì anh lại ngây ngẩn một chỗ, cũng không nói gì. Anh không biết nên mở miệng khuyên Quân Thành như thế nào.

Những thứ kia chẳng qua là Quân Thành nói mơ, cuộc sống trôi nổi này cũng là do Quân Thành tự mình quyết định, cho dù khổ sở cũng là do bản thân Quân Thành quyết định. Anh cũng không muốn cố gắng thay đổi quyết định của người khác, anh cảm thấy miễn cưỡng người khác, dù là ý tốt thì đối với bản thân cũng là một loại đau khổ. Huống chi chỉ là bạn bè, anh không có lập trường hoặc tư cách nói gì.

Cho nên anh chỉ có thể nhìn cậu ấy đi đi về về, chỉ có thể nhìn biểu tình mong đợi trước khi đi của cậu ấy, nhìn nhiều lần, sự bình thản trong lòng từ từ dâng lên cảm giác nóng nảy cùng vô lực, từng tầng từng tầng giấy kia càng ngày càng dày lên khiến anh cảm thấy cô đơn cùng vắng lặng.Đưa Tử Ninh đi, Lưu Phi Long lặng lẽ tới trước giường, người trên giường ngủ thiếp đi, anh tự tay nhẹ nhàng che kín chiếc chăn vừa bị y kéo xuống. Sau đó kéo một chiếc ghế qua, yên lặng ngồi ở đầu giường.

Tròng mắt dịu dàng hơi co lại, tầm mắt rơi vào khuôn mặt mang theo vẻ thống khổ của người đang ngủ say kia.

Đây là bạn bè anh quen cùng nhau trải qua năm. năm, suy cho cùng thì đây cũng không phải là quãng thời gian ngắn, anh khẽ nâng khóe môi, có lẽ là duyên phận được chỉ định kiếp trước, trong cuộc sống vô cùng đơn giản của anh, cái tên Quân Thành xuất hiện trong năm đó không hề gián đoạn.

Tâm Lưu Phi Long bỗng tun lên, chẳng biết từ lúc nào, mình bắt đầu hình thành thói quen có cậu ấy làm bạn trong ban đêm cô độc, thói quen lẳng lặng ở một chỗ chờ cậu ấy trở về, cũng chẳng biết từ lúc nào, mình có thói quen mong đợi nụ cười tán dương rực rỡ mỗi lần mình làm ra sản phẩm mới. Bắu đầu chờ đợi vẻ mặt mệt mỏi cùng những trang giấy thật mỏng mang về từ phương xa.

Không biết từ lúc nào ba chữ "Thái Quân Thành" chân thật và khắc sâu vào lòng anh như vậy. Anh không thể xác định được phần tình cảm này bắt đầu từ bao giờ, phần tình cảm này rất nông, tích lũy từng chút một theo thời gian, nếu như không phải lần này Tử Ninh trở về, có thể mình sẽ vĩnh viễn không ý thức được sự tồn tại của nó.

Anh khẽ cười khổ, trong khoảnh khắc Tử Ninh ôm lấy anh, cuối cùng anh cũng hiểu rõ tâm tình của mình. Hiểu, tại sao anh lại giao chìa khóa cho Quân Thành. Hiểu, tại sao anh lại cố ý giữ đồ ngọt mà Quân Thành thích nhất cho cậu ấy. Hiểu, tại sao lúc mình nhìn thấy tấm hình trên tạp chí lại có cảm giác ê ẩm không vui. Hiểu, trong những năm qua những hành động dường như vô ý kia thật ra còn biết sớm hơn tim của anh.

"Phi Long...Không cần rời đi...Không cần..." Trong giấc mơ con người sẽ không tự chủ được ý thức, sẽ không cẩn thận tiết lộ tâm tình của mình.

Lưu Phi Long thể hiện vẻ mặt dịu dàng, khẽ mỉm cười, khẽ lau giọt nước nơi khóe mắt của Thái Quân Thành.

"Anh sẽ không rời đi nữa, lần này em cũng không được rời đi nữa." Giọng nói trầm ấm, xa xa mà êm ái.

Không cần đi! Không cần đi! Người đàn ông trong mơ đưa lưng về phía y, bên người anh là một cô gái ngọt ngào xinh đẹp, bọn họ cùng nở nụ cười ngọt ngào, hoàn toàn không nghe được tiếng thét tê tâm liệt phế của y, dường như y bị một bức tường thủy tinh vô hình ngăn cách với cặp đôi ngọt ngào kia, y dùng sức đánh, lại không hề có tiếng vang, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái mang vẻ mặt hạnh phúc kéo cổ tay của người đàn ông càng đi càng xa...Cho đến lúc ngay cả bóng lưng cũng biến mất...Loại cảm giác đó quá mức lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến y phải tỉnh lại từ trong mơ.

Từ từ mở mắt ra, thần trí đã thanh tĩnh, nhưng lại không muốn đứng dậy, nhìn chằm chằm trần nhà quen thuộc trước mắt, từ từ tích lũy dũng khí. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi qua cửa sổ, hắt lên người, nhưng không có cách nào làm ấm áp cơ thể đang lạnh lẽo của y. Cả không gian đều yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ, giống như đang biểu thị cái gì.

Một lúc sau, dùng sức nhắm mắt lại, sau đó sẽ mở ra, y biết mình không có cách nào trốn tránh, gom tất cả dũng khí, ngồi dậy từ trên giường, trong giây lát nhìn thấy người đàn ông mình cho đã sớm rời đi năm úp sấp ngủ trên mép giường. Thái Quân Thành kinh ngạc đến mức đầu óc trống rỗng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngủ say của người đàn ông, cảm giác hô hấp ngừng lại. Y vươn tay, run rẩy muốn đưa lại gần khuôn mặt của người đàn ông, lại sợ sẽ phá hủy mộng đẹp này. Y hy vọng thời gian sẽ dừng lại, đọng lại toàn bộ vào thời khắc này, y có thể buông tha toàn bộ chỉ để có thể lặng lẽ nhìn người đàn ông ngủ.

Trong giấc mơ của người đàn ông này sẽ có gì? Có y không? Hay là người vợ mà anh yêu thương? Nhìn gương mặt có vẻ ngọt ngào trước mặt, ánh mắt y tối sầm, người đàn ông trong mơ đi xa y, và trên thực tế cũng như vậy. Là y quá ngây thơ, quá hèn yếu, chỉ có chính y hiểu, mỗi lần trở về y sợ đến mức nào, sợ trong khoảng thời gian y rời đi bên cạnh anh sẽ có bóng dáng xa lạ. Lỗi sợ này khiến y sợ hãi đến mức muốn nói toàn bộ cho người đàn ông, nhưng y hèn yếu lừa mình dối người, cho rằng người đàn ông sẽ vẫn ở trong cửa hàng đồ ngọt này, lừa mình dối người rằng người đàn ông sẽ vĩnh viễn chờ anh trở lại, cho nên y tự nói với mình rằng mình vẫn còn thời gian.

Lần sau, lần sau sẽ nói, lần sau sẽ nói. Có lẽ lần sau y sẽ có dũng cảm giống như yêu nam kia nói.

Lần sau...lần sau nữa...vô số lần sau...

Thời gian càng kéo càng dài, địa vị người đàn ông trong lòng y càng lúc càng nặng, y càng lúc càng hèn yếu đến mức không dám mở miệng. Y cứ như vậy đưa mình vào ngõ cụt từng bước từng bước một, kết quả ngay cả cơ hội cuối cùng cũng bỏ lỡ!

Không có lần sau nữa!

Giống như yêu nam từng mắng, y là người hèn nhát! Hoàn toàn hèn nhát!

Hèn nhát đến mức thà làm đà điểu rút đầu cũng không dám nghĩ tới cuộc sống của người đàn ông sẽ thay đổi!

Hèn nhát đến mức thà đứng đó nhớ kỷ niệm cũng không dám tiến lên một bước!

Hiện tại toàn bộ đều sắp kết thúc, tấm màn của vở kịch này cuối cùng cũng rơi xuống, diễn viên duy nhất trong đây là y, y có thể chịu được gương mặt tươi cười vô cùng thân thiết của người đàn ông và vợ sao? Y có thể giả trang vẻ mặt của bạn bè xuất hiện trước mặt hai người họ sao? Y có thể làm được đến bao giờ?

Tâm lạnh, tỉnh mộng...

Cho mình thời gian cuối cùng, liếc mắt nhìn người đàn ông lần nữa, tầm mắt của y chặt chẽ quấn quít người đàn ông đang trong mộng, tham lam thu hết ngũ quan của anh vào mắt, lần lượt khắc khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn vào lòng.

Đây là lần cuối cùng.....

Truyện Chữ Hay