Tình Yêu Tiramisu

chương 8-1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[Quá khứ]

Từ lần nửa đêm tới cửa hàng đồ ngọt cửa Lưu Phi Long trước, Thái Quân Thành bắt đầu thường xuyên tới vào nửa đêm. Đầu tiên là dễ dàng tránh thoát phóng viên. Thứ hai cũng không muốn Lưu Phi Long vì mình bị gián đoạn chuyện buôn bán vào ban ngày, huống chi buổi tối chỉ có hai người bọn họ, ngay cả sinh viên làm thêm cũng không ở đó, y thích hưởng thụ thời gian ở cùng một chỗ với người đàn ông.

Thời gian y ở trong cửa hàng đồ ngọt dần dần nhiều hơn thời gian ở nhà, phần lớn thời gian bọn họ cũng không nói chuyện với nhau. Y chỉ lẳng lặng ăn Tiramisu, nghiên cứu kịch bản, còn Lưu Phi Long chìm đắm trong việc nghiên cứu ra đồ ngọt mới. Nhưng y lại yêu phần yên tĩnh này, yêu nụ cười và ánh mắt dịu dàng của người đàn ông khi anh nhìn y từ phòng làm việc, cảm giác ấm áp này giống như khăn quàng cổ mềm mại.

"Phi Long." Đi vào phòng làm việc, y thốt lên, chẳng biết từ lúc nào, y cũng bắt đầu chỉ gọi tên anh, điều này khiến y có cảm giác mình và anh càng ngày càng gần nhau. Y luôn bồi hồi đứng cạnh cửa thế giới, y thật sự muốn bước vào thế giới của anh nhưng lại sợ hãi không dám vượt qua giới hạn.

Lưu Phi Long khẽ mỉm cười, ngừng công việc trong tay lại, chờ y nói tiếp theo.

"Ngày mai tôi phải ra nước ngoài."

"Ừ." Lưu Phi Long dịu dàng gật đầu.

"Chỗ tôi phải đi rất xa, còn phải đi cả nửa năm." Y cố ý nhấn mạnh ở chỗ nửa năm, hi vọng lôi kéo được sự chú ý của anh.

Nhìn thấy mong đợi trong mắt y, nhưng Lưu Phi Long không biết y đang đợi mình nói gì, nên chỉ có thể thật lòng nói: "Vậy cậu phải tự mình bảo trọng."

Ánh mắt vốn mong đợi chợt ảm đạm xuống, tâm trạng của Thái Quân Thành rơi xuống đáy cốc, cố gắng trả lời một cách bình tĩnh: "Tôi sẽ, cảm ơn." Y biết rõ người đàn ông tuyệt đối sẽ không mở miệng giữ mình lại, hơn nữa cho dù người đàn ông mở miệng giữ mình lại thật thì mình cũng vẫn phải đi, đây là công việc. Vậy tại sao y còn phải làm hành động dò xét ngây thơ như vậy? Nhàm chán! Ngây thơ!

Không hiểu vì sao ánh sáng trong mắt Thái Quân Thành lại tối đi, Lưu Phi Long khẽ giật mình, hoang mang quan sát y: "Quân Thành..."

"Cái đó..." Cảm thấy không khí lúng túng, Thái Quân Thành ép mình nâng khóe môi, giống như vô cùng vui vẻ: "Tôi sẽ nhớ mang đặc sản ở nơi đó về cho anh. Bạn chí cốt."

Lưu Phi Long chăm chú nhìn nụ cười càng cười càng giống như khóc, im lặng một lát, sau đó lại từ từ nở nụ cười, thấp giọng trả lời: "Được, tôi chờ cậu trở lại."

Làm xong phần bánh ngọt cuối cùng phải làm để bán trong ngày hôm nay, ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức treo trên tường trong phòng làm việc, tám giờ sáng, hôm nay Thái Quân Thành phải ngồi máy bay ra khỏi đất liền, có lẽ mình nên đi tiễn cậu ấy. Suy nghĩ xong, Lưu Phi Long rửa sạch tay, nắm chìa khóa lên chuẩn bị ra cửa thì lại giật mình, mình không biết Quân Thành bay lúc mấy giờ.

Có lẽ cậu ấy cũng không muốn mình đưa đi. Dù sao bọn họ chỉ giống như bạn bè, cậu ấy có thể nói với mình một câu cũng là tốt rồi. Lưu Phi Long khẽ mỉm cười, xoay người mở cửa hàng lần nữa, chuẩn bị một ngày buôn bán mới.

"Oa! Nhìn xem, thật là đẹp."

"Đúng vậy, đúng vậy. Rất hiếm thấy có một đạo diễn đẹp trai như vậy. Thật sự làm cho người có YY rung động."

"Đi! Nói không chừng người ta là hoa thơm có chủ, cô nhìn xem phía trên này có viết, dường như cô gái kia là diễn viên trong bộ phim này!"

"Vậy sao? Nhưng người ta vẫn còn muốn YY mà. Nếu là người đàn ông phù hợp thì thật tốt!"

Lưu Phi Long bưng bánh ngọt tới trước bàn của khách thì nghe thấy hai cô bé hào hứng bàn luận, ánh mắt kia tràn đầy mơ mộng.

"Bánh ngọt của hai em, mời dùng." Lưu Phi Long đặt bánh xuống, trong lúc lơ đãng liếc trang bìa của tạp chí đặt trên bàn là bức ảnh Thái Quân Thành đang thân mật với một cô gái nào đó, nét mặt ôn hòa trong giây lát ngây ngẩn, trong lòng hơi có cảm giác khác thường: "Tôi có thể mượn quyển tạp chí này một chút không?" Lưu Phi Long khẽ mỉm cười nhìn về phía hai cô bé kia, thấp giọng hỏi.

"Có thể ạ. Anh cứ cầm đi đi." Dù sao cô bé đó cũng đã xem xong rồi nên trả lời rất hào phóng.

"Cảm ơn."

Lưu Phi Long cầm tạp chí trở lại phòng làm việc, tìm được trang có nhắc đến Thái Quân Thành, đọc từ từ. Trong đó miêu tả tình huống quay phim của Thái Quân Thành rất ít, phần lớn nội dung là về scandal giả mà như thật của y cùng với một cô gái nào đó, có điều vẫn có mấy tấm ảnh lúc Thái Quân Thành đang quay phim.

Cậu ấy gầy, đen...nhẹ nhàng đặt tờ tạp chí trong tay xuống, Lưu Phi Long có chút run sợ, nhưng chỉ trong chớp mắt nên anh không phát hiện ra, thì ra Quân Thành đã rời khỏi đây được mấy tháng. Trong đầu anh đột nhiên hiện lên khuôn mặt cười như khóc vào đêm trước khi đi của Thái Quân Thành, tim Lưu Phi Long như bị nhéo lại, anh đặt nhẹ tay lên lồng ngực của mình, không hiểu đây là cảm giác gì, có chút đau.

Những đêm Quân Thành không có ở đây, anh thiếu đi một người để làm bạn lúc mình làm đồ ngọt, thường xuyên xuất hiện cảm giác cô độc khó hiểu, rất kỳ lạ. Anh thường xuyên nhìn về vị trí cửa sổ theo bản năng, rồi cho rằng sẽ nhìn thấy nụ cười rực rỡ hoặc là khuôn mặt yên tĩnh lúc ngủ như trẻ con, nhưng tất cả những gì anh nhìn thấy chỉ là ánh trắng màu bạc. Mỗi ngày anh luôn theo bản năng làm xong một đĩa Tiramisu cho Quân Thành trước, bỏ vào tủ lạnh, nhưng lại không có ai thưởng thức, chỉ có thể nhìn thấy từng đĩa từng đĩa Tiramisu chất đống trong đó, cho đến lúc hỏng, thế anh lại thà vứt bỏ cũng không muốn để người khác ăn.

"Tại sao vậy chứ?" Anh thấp giọng tự hỏi.

Đúng vậy, tại sao lại vậy chứ? Tại sao thỉnh thoảng anh lại nhớ tới Quân Thành? Tại sao nhìn thấy hình ôm nhau trên tạp chí anh lại cảm thấy lòng không thoải mái, giống như đồ ngọt bị chua?

Muốn thông cũng không thông được...nếu không nghĩ ra thì coi như xong. Lưu Phi Long khẽ mỉm cười, tiện tay đặt tạp chí qua một bên, sau đó xoay người ra khỏi phòng làm việc, cùng chào hỏi khách vào cửa hàng với sinh viên làm thêm, nhưng nghi vấn kỳ lạ hờt hợt trong đầu Lưu Phi Long cũng tự nhiên mà phai đi.

Nửa năm nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không quá ngắn, rất nhanh liền trôi qua.

Truyện Chữ Hay