Phải sao giờ? Phải đối mặt với Chu Cầm như thế nào đây? Tình cảm của cô bé dành cho Nhược Phi sâu sắc là vậy, còn cô trước đây luôn lấy chuyện của họ ra làm trò cười…….Chu Cầm giấu Nhược Phi hẹn cô rốt cuộc là có ý đồ gì?
Song, dù có thế nào đi chăng nữa, việc phải đến ắt sẽ đến! Tiểu Hạ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định nhân cơ hội này gỡ bỏ những gút mắc trong lòng mình và trong lòng Chu Cầm. Tuy không thể làm bạn nhưng ít nhất cũng không phải phản mặt thành thù……
Dù Chu Cầm có oán hận thế nào, cô cũng thay Nhược Phi gánh chịu, dẫu sao, cũng là Nhược Phi có lỗi với cô bé trước.
: PM
Tiểu Hạ nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn mặc chiếc áo len màu đỏ phối cùng chiếc váy ngắn màu đen. Cô trang điểm nhẹ, cột tóc đuôi gà, trông khá là trẻ trung, tươi tắn. Lúc cô đẩy cửa bước vào tiệm cà phê, ai nấy đều ngước lên nhìn cô, trong lòng cô bỗng sản sinh thứ cảm giác có tên là đắc ý. Thấy Chu Cầm ngồi một góc cạnh cửa sổ, cô liền lại bên đó, ngồi xuống, mỉm cười nói: “Đợi chị lâu chưa?”
“Chị Tiểu Hạ lúc nào cũng đúng hẹn, em đâu có phải chờ gì đâu! Chỉ là, em tưởng chị sẽ không tới….” Chu Cầm cười đáp lại.
“Sao lại không tới chứ?” Tiểu Hạ cũng cười làm lành.
“Chị biết lý do mà!”
Tiểu Hạ không ngờ một cô bé có vẻ yếu đuối như Chu Cầm lại có thể ăn nói thẳng thừng đến vậy, cô thầm ghi nhận mặt mới mẻ này. Tiểu Hạ gọi một ly cà phê, rồi đi thẳng vào vấn đề: “Chu Cầm, em hẹn chị vì chuyện của Nhược Phi phải không? Hiểu lầm quan hệ của em với Nhược Phi, chị thật sự xin lỗi. Chị biết, giờ có nói gì cũng vô ích, nhưng chị vẫn mong em thông cảm. Thành thật xin lỗi!”
“Chị Tiểu Hạ, chị không cần phải xin lỗi em đâu. Tình cảm của anh Nhược Phi đối với chị, em cũng đã sớm nhận ra rồi, chỉ là em cứ luôn giả vờ không hay, muốn dùng tình cảm của mình khiến anh ấy cảm động, muốn ở bên anh ấy. Nhưng em cuối cùng vẫn thua, thua chị, em thật sự thấy tâm phục khẩu phục.”
“Chu Cầm…..”
Chu Cầm thấu tình đạt lý thế này khiến Tiểu Hạ không biết phải nói gì cho phải, áy náy trong lòng càng tăng thêm gấp bội. Chu Cầm nhấp một ngụm cà phê rồi hỏi: “Chị Tiểu Hạ có biết anh Nhược Phi làm gì không?”
“Vẽ tranh, mở phòng triển lãm! Có chuyện gì à?”
“Vậy chị có biết “Thành Hạ” không?”
“Thành Hạ? Có phải là họa sĩ thiên tài đó không? Sao vậy em?”
“Anh Nhược Phi chính là Thành Hạ!” Chu Cầm mỉm cười, nét cười mang ý châm chọc: “Anh ấy hiện giờ là ngôi sao sáng giá nhất trong giới hội họa Mỹ, rất nhiều phòng tranh muốn mời anh ấy mở triển lãm, nhưng anh ấy lại dẹp hết mọi lời mời sang một bên, quay về Trung Quốc, làm ông chủ trong một phòng tranh vô danh. Em nghĩ, anh ấy làm như vậy đều là vì chị. Cha em ở bên Mỹ có quen một danh họa nổi tiếng, ông ấy rất có hứng thú với tranh của anh Nhược Phi, nếu như có thể học hỏi từ ông ấy thì tương lai của anh Nhược Phi sẽ ngày càng rộng mở. Hai ta đều biết, nếu ở Mỹ, anh ấy sẽ có tiền đồ sáng lạn hơn, thậm chí có thể trở thành danh họa lừng lẫy khắp thế giới, song, anh ấy lại phớt lờ những lời mời mọc đầy thịnh tình đó, em nghĩ, anh ấy thật sự rất yêu chị. Nhưng chị Tiểu Hạ, hai anh chị có thực là cùng một thế giới không? Những đối tác anh Nhược Phi bình thường giao tiếp, đàm đạo đều là người trong giới nghệ thuật, tầng lớp thượng lưu, chị có thấy cái thành phố nhỏ bé này sẽ làm thui chột tài năng của anh ấy không? Chị cũng muốn anh ấy trở thành danh họa nổi tiếng chứ không phải là tài sản của riêng mình, có đúng không?”
“Chu Cầm, em còn nhỏ mà đã rất khéo ăn khéo nói, chị rất khâm phục em.” Tuy lòng dậy sóng nhưng Tiểu Hạ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Thẩm Nhược Phi không phải là “Thành Hạ” gì cả. Chị không tin em đâu. Mà dù cho Thẩm Nhược Phi có là Thành Hạ thật đi chăng nữa thì đã sao? Lẽ nào, họa sĩ thì không có cuộc sống tình cảm riêng tư à?”
“Chị Tiểu Hạ, cái chị cần là hôn nhân, còn cái anh Nhược Phi cần là sự nghiệp. Nếu hai người kết hôn, chị nghĩ anh ấy sẽ còn dồn hết tâm trí vào hội họa không? Đời họa sĩ là kiếp cô độc, chỉ có họa sĩ cô độc mới có thể tạo ra những tác phẩm kiệt xuất! Từ hồi anh ấy về nước tới giờ, dường như không hề đụng bút vẽ lấy một lần nào, cái tên Thành Hạ sắp có nguy cơ biến mất khỏi giới hội họa rồi, chị thật sự nhẫn tâm bắt anh ấy phải từ bỏ cả mơ ước của mình sao?”
“Những lời này, em nên nói với Thẩm Nhược Phi ấy!”
“Nếu như anh ấy nghe thì em đã không tới tìm chị! Chị Tiểu Hạ, em biết bản thân em không nên nói những lời này với chị, nhưng đây là cơ hội ngàn năm có một, nếu anh Nhược Phi bỏ lỡ, e rằng cả đời sẽ…….Anh ấy là một người rất có tài, không đứng về lập trường của một kẻ luôn thích anh ấy, chỉ đứng về lập trường của một họa sĩ mà nói thì em cũng không muốn tài năng của anh ấy bị vùi dập. Cha em đã đàm phán xong với người ta rồi, nhưng anh Nhược Phi vì muốn ở cùng chị nên đã từ chối, chị có thể khuyên anh ấy không? Giờ anh ấy chị nghe mỗi lời của chị thôi!”
“Em muốn chị khuyên Nhược Phi là nên ở bên cạnh em, đồng thời có thể mở mang sự nghiệp hay sao?” Tiểu Hạ cười khổ lắc đầu: “Chu Cầm, chị quá coi thường em rồi!”
“Chị Tiểu Hạ, chị đừng nói như vậy, em làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho anh Nhược Phi thôi! Những thứ chị không thể mang lại, em đều có thể làm được cho anh ấy, sao chị cứ giữ khư khư lấy anh ấy, không chịu buông tay cơ chứ? Anh ấy yêu chị, nhưng anh ấy không thể rời bỏ em! Quãng thời gian ở bên Mỹ, là em luôn ở cạnh bầu bạn, khích lệ anh ấy, lúc đó, xin hỏi chị đang ở đâu? Mấy ngày trước anh ấy còn tìm em để qua đêm, chị có muốn xem ảnh để xác minh không?”
Dứt lời, Chu Cầm chỉ vào chiếc điện thoại đặt trên bàn. Tuy biết rõ đây có thể là kế ly gián, nhưng Tiểu Hạ vẫn không thể thoát nổi ma lực hiếu kỳ muốn mở chiếc hộp Pandora. Cô run rẩy nhấc điện thoại lên, quả nhiên trông thấy bức ảnh chụp Nhược Phi đứng quay lưng trên sân thượng……..
Thẩm Nhược Phi……..
Nhìn bức ảnh đó, Tiểu Hạ cảm thấy tim mình như đang vỡ vụn…..
“Chị Tiểu Hạ, anh Nhược Phi thích chị, nhưng đó chỉ là thứ tình cảm lưu luyến thời ấu thơ, là thứ tình cảm không thể chiếm được mà thôi. Em nghĩ, anh ấy nên có một tương lai tốt đẹp hơn, không phải sao?”
“Cô nói xong chưa?”
“Dạ?” Chu Cầm sững sờ.
“Nếu như Thẩm Nhược Phi thật sự coi trọng cô thì cô cũng không cần phải hao tâm tổn trí mà tìm tôi bịa chuyện, lý do duy nhất khiến cô làm thế này đó là: cô biết bản thân mình có địa vị thế nào trong lòng anh ấy. Mỗi người đều có khoảng không gian riêng, Nhược Phi có những việc không muốn tôi biết, tôi cũng không ép buộc anh ấy, bởi vì tôi tin Nhược Phi ắt có dự định riêng. Nếu không còn việc gì nữa, tôi xin kiếu!”
“Chị Tiểu Hạ, chị cũng không để ý em quan hệ với anh Nhược Phi chứ? Tuy rằng việc này ở bên Mỹ là rất thường thấy…..nhưng anh ấy nói sẽ chịu trách nhiệm với em!”
“Nếu đã thế thì cô nên đi tìm Nhược Phi để được chịu trách nhiệm! Cô vẫn là sinh viên, tiền cũng do bố mẹ chu cấp. Tôi nghĩ tốt nhất là cứ để tôi đãi cô!”
“Chị Tiểu Hạ quả thực rất hào phóng. Nếu như chị muốn biết tường tận quan hệ của em và anh Nhược Phi thì tối nay hãy tới phòng của khách sạn Kim Đô”
“Để làm gì? Gọi cảnh sát tới bắt gian phu dâm phụ sao? Tôi không có hứng!”
Tiểu Hạ nói xong liền đứng dậy tính tiền, phớt lờ vẻ mặt tức tối đầy vơi của Chu Cầm.