Khoảng một tiếng sau thì có người đến thật, Tiểu Hạ vừa chậm rãi ăn dưa vừa thờ ơ nhìn người đàn ông đang bước tới, đột nhiên cô cảm thấy hô hấp như ngừng trệ. Mắt cô trợn tròn, miệng khô lưỡi cứng——–lời cũng không thốt lên được,còn các bạn của cô ai cũng mang theo thần sắc kỳ quái đặc thù.
Người đến trầm mặc một lúc rồi mới bước tới ngồi cạnh bạn mình, còn người họ Lý thì vui vẻ giới thiệu với mọi người: “Đây là bạn cùng chơi golf với tôi, Uông Dương, bác sĩ khoa cơ xương khớp của bệnh viện số . Mọi người có khó khăn gì thì cứ liên hệ với cậu ta,cậu ấy được mệnh danh là “Bàn tay thần sầu” của bệnh viện số đó.”
”Bác sĩ Uông lâu rồi không gặp”
Có người lên tiếng bắt chuyện với Uông Dương, Tiểu Hạ chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, chân tay bủn rủn. Cô không ngờ rằng lại gặp Uông Dương trong tình huống này bèn trừng mắt hần hận lườm Ái Diệp, còn Ái Diệp thì bày ra vẻ mặt rất đỗi ngạc nhiên. Chẳng rõ Ái Diệp có vô tội như vẻ mặt cô ta đang bày ra bây giờ không nhưng lúc này Tiểu Hạ cũng chẳng còn tâm trạng mà đi quản mấy việc đó nữa. Trần Duyệt phát giác ra Tiểu Hạ có vẻ bất ổn liền nhanh trí kéo tay cô đứng dậy: “Tiểu Hạ, không còn sớm nữa rồi, chúng ta về thôi!”
“Đúng thế! Tiểu Hạ, ngày mai cậu còn phải lên lớp mà.” Ái Diệp cũng nói chêm vào.
“Sao đã về sớm thế?” Có người vội vàng tìm cách giữ chân họ lại: Cô Phan và cô Trần hôm nay đến mà không uống rượu gì cả, cũng không để lại danh thiếp cho chúng tôi, thật không nể mặt chút nào……..”
“Xin lỗi, nhưng mà………”
“Trần Duyệt, tớ vẫn chưa muốn về” Tiểu Hạ thong thả nói: “Bánh sinh nhật của Ái Diệp vẫn còn chưa cắt, giờ mà về có phải thất lễ quá không?”
Yên ắng một lúc, mọi người lại tiếp tục vui chơi. Có người quay ra kính rượu Tiểu Hạ, cô liền bỏ thái độ cự nự lúc đầu, cầm cốc rượu lên nốc cạn khiến đối phương khen ngợi liên hồi. Bọn Trần Duyệt khuyên thế nào cũng không được nên chỉ còn cách trút hận lên đầu Ái Diệp, Ái Diệp lại bày ra bộ mặt “ngây thơ” nhìn họ. Lúc Tiểu Hạ đang định uống cốc thứ thì một bàn tay bỗng tóm chặt lấy cánh tay cô: “Đừng uống nữa”
Ánh mắt của Uông Dương sau lớp kính dày nhìn không ra một chút ưu tư còn Tiểu Hạ thì cười lạnh với anh ta. Cô nhẹ giọng nói rõ từng chữ: “Liên quan gì đến anh?”
“Anh là bác sĩ, em………không cần phải trút giận lên mình như thế.”
“Liên quan gì tới anh”
Tiểu Hạ cơ hồ chỉ biết lặp đi lặp lại câu nói đó rồi cười lạnh cố ý chọc tức hắn. Cô không thể ngờ rằng mình lại được gặp Uông Dương trong tình huống này, cô cảm thấy mình như bị người ta lột trần đem ra phơi nắng, ai ai cũng đều cười nhạo cô vậy.
Cho nên cô phải kiên cường, không cho phép bất cứ ai nhìn thấy nhược điểm của cô! Nhưng từ đầu tới cuối kẻ gạt người chỉ có mỗi một mình cô, đứa con gái ngu ngốc này mà thôi……
“Tiểu Hạ,cậu uống say rồi, chúng ta về nhà nhé?” Trần Duyệt đau lòng hỏi.
“Ừm”
Trần Duyệt cẩn thận dìu Tiểu Hạ, gạt phắt sự quan tâm của Ái Diệp, trước khi về còn trừng cho Uông Dương một cái, hận không thể đem hắn ra rút gân lột da cho bõ ghét.
Rượu vào làm Tiểu Hạ bủn rủn chân tay, chỉ muốn ngả cả người vào người khác, cho nên Trần Duyệt phải dùng tận lực bình sinh mới dìu được cô về. Nhược Phi vừa mở cửa đã nhìn thấy bộ dạng say bí tỉ của Tiểu Hạ liền tức tối quát lên: “Hai người đi uống ở đâu mà say đến mức này mới chịu mò về hả?”
“Hihi….Xin lỗi…….Xảy ra chuyện ngoài ý muốn…….” Trần Duyệt vội cười lấy lòng.
“Chuyện gì?” Nhược Phi tiếp tục sa sầm mặt lại.