Edit: Cánh Cụt
Thẩm Thứ không rõ cuộc gọi ngừng từ lúc nào, thậm chí anh còn không biết mình đã nhận cuộc gọi này.
Cơ thể có công năng tự chữa trị, khi đang phát sốt thì anh rơi vào giấc ngủ sâu, kể cả có người truyền dịch cho anh cũng không cảm nhận được, chứ chưa cần nói đến những chuyện xảy ra trong lúc này.
Cho nên sáng sớm khi Thẩm Thứ tỉnh dậy trong tiếng chim hót, lúc vừa mở mắt ra thấy mặt Úc Tùng Niên, còn giật mình hồi lâu.
Anh mở mắt rồi lại nhắm mắt, lặp đi lặp lại mấy lần, mới chắc chắn rằng mình không nằm mơ, người trước mắt là chân thật.
Người đàn ông đó ghé bên mép giường, nắm tay anh bằng một tư thế không được tự nhiên, ngủ say.
Sao Úc Tùng Niên lại ở đây? Đó là ý nghĩ đầu tiên của Thẩm Thứ, dần dần, ký ức về cuộc gọi vào đêm qua hiện lên trong đầu.
Không phải nằm mơ, anh thật sự nhận cuộc gọi từ Úc Tùng Niên, hơn nữa còn bảo nhớ đối phương!
Nếu trên đời có thuốc hối hận thì giờ phút này Thẩm Thứ nguyện ý dùng số tiền lớn để mua!
Anh thật cẩn thận định rút tay ra từ trong lòng bàn tay của Úc Tùng Niên, không ngờ cử động này đã đánh thức Úc Tùng Niên vốn không quen ngủ ở đây.
Đầu tiên là Úc Tùng Niên dùng sức nắm chặt tay, nhưng khi ý thức được điều gì đó thì bối rối buông tay ra.
Ánh mắt hắn rã rời, trong đôi mắt mang theo một chút tơ máu: “Em không đè vào kim luồn của anh chứ?”
Kim luồn là cái phần kim gắn với ống truyền dịch í
Lúc này Thẩm Thứ mới nhận ra trên mu bàn tay của mình đang gắn ống truyền dịch, còn chưa nói gì, Úc Tùng Niên đã duỗi tay tới sờ trán anh.
Chỉ là lòng bàn tay Úc Tùng Niên vốn nóng, căn bản không có cách nào để đo nhiệt độ một cách kỹ càng được. Vì thế động tác kế tiếp chỉ xuất hiện khi Thẩm Thứ còn bé, lúc lớn lên còn chưa có ai làm vậy với anh.
Úc Tùng Niên ôm mặt anh, cùng chạm lên trán anh.
Thẩm Thứ ngừng thở, chỉ cảm thấy sáng sớm hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện kích thích, cơ thể bị buồn ngủ vì thuốc mà giờ cũng có tinh thần hẳn lên.
Lúc này có người gõ cửa phòng, sau đó cửa phòng được đẩy ra, lão quản gia mở cửa đi vào: “Úc tiên sinh, cậu……”
Vừa dứt lời, chắc hẳn do thấy tư thế giữa anh với Úc Tùng Niên nên hiểu lầm điều gì đó, người quản gia cũng tầm tuổi như Thẩm Đạo Xương đã hoảng loạn mà lùi ra ngoài, đóng cửa lại.
Hồi lâu sau mới nói qua cánh cửa: “Thiếu gia à, cậu mới hết sốt thôi, đừng tốn nhiều sức lực quá để còn bảo trọng thân thể.”
Cái gì mà tốn sức lực chứ, chú Chu đang nghĩ gì thế? Thẩm Thứ dở khóc dở cười.
Anh ấn bả vai Úc Tùng Niên, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, chống xuống giường định đứng dậy.
Úc Tùng Niên thấy thế, hiểu ý để gối vào sau lưng anh xong mới nói: “Em xin lỗi, lúc ấy tình thế quá cấp bách.”
Theo lý thuyết thì hôm qua bọn họ mới hôn môi, chuyện quá mức hơn cũng đã làm rồi thì cần gì xin lỗi.
Thẩm Thứ lắc lắc đầu, cầm lấy bình nước chỗ mép giường, phần vòi vẫn còn ấm, anh không khỏi nhìn Úc Tùng Niên một cái: “Em tới từ khi nào thế?”
Úc Tùng Niên đỡ cổ rồi vặn vặn, phát ra tiếng vang thanh thúy: “Tối hôm qua em gọi điện cho anh, chú Chu nhận máy, bảo anh bị sốt nên em tới đây.”
Thẩm Thứ vừa ngại ngùng lại vừa không vui: “Sao bọn họ không đưa em tới phòng cho khách để nghỉ ngơi?”
Úc Tùng Niên giải thích nói: “Lúc em đến đây đã khoảng giờ sáng rồi, ông của anh lẫn chú Chu cũng đã lớn tuổi, bác sĩ cũng phải nghỉ ngơi, thì để em tới trông nom là đúng rồi mà.”
Người làm trong nhà cũ không nhiều lắm, ở tại nhà thì cũng chỉ có mỗi chú Chu, những người còn lại đều trở về vào buổi tối, ban ngày mới đi làm.
Thẩm Thứ xốc chăn lên, Úc Tùng Niên đè tay anh lại: “Thời gian còn sớm mà, anh ngủ tiếp đi.”
“Anh không định xuống giường.” Thẩm Thứ nói.
Rồi sau đó anh dịch sang bên cạnh, đặt một cái gối xuống, nghiêng đầu ý bảo Úc Tùng Niên đi lên.
Úc Tùng Niên chần chờ nói: “Dù sao cũng đang ở nhà ông của anh mà, chắc không ổn đâu.”
Thẩm Thứ buồn cười nói: “Chúng ta chỉ ngủ mà thôi, cũng đâu làm gì khác.”
Câu đấy vừa được thốt ra, Thẩm Thứ đã cảm thấy không ổn. Nhưng nói thì cũng đã nói, nước đổ khó hốt, giống như câu nhớ em vào tối hôm qua, Thẩm Thứ không thể ép Úc Tùng Niên quên được.
Cũng may Úc Tùng Niên không đề cập tới chuyện này, hắn coi như không có việc gì xảy ra.
Úc Tùng Niên cũng không còn rối rắm, dù hắn có tùy ý thì cũng không thể không tắm rửa mà vẫn lên giường Thẩm Thứ được.
Huống hồ theo quan sát của hắn, Thẩm Thứ là người yêu sạch sẽ.
Theo hướng dẫn của Thẩm Thứ, hắn mở tủ quần áo lấy bộ quần áo mà đối phương để tại đây, rồi vào phòng tắm.
Hắn tắm rất nhanh, không bao lâu sau đã ra ngoài.
Thẩm Thứ nhường vị trí nằm của mình, anh thì ngủ ở một bên khác, lúc đang mơ màng sắp ngủ.
Tiếng mở cửa làm anh trợn to mắt theo bản năng, sau đó chỉ nghe thấy tiếng cười của Úc Tùng Niên, cũng không biết đang cười cái gì.
Úc Tùng Niên mặc áo thun của Thẩm Thứ, trông có vẻ hơi chật. Hắn vô thức kéo quần áo xuống, quần áo bắn ngược trở về, lộ ra một đoạn eo thon.
Vòng eo đó còn đang phiếm bọt nước, cứ quơ đi quơ lại trước mắt Thẩm Thứ, khiêu gợi thật sự.
Chọc đến mức Thẩm Thứ phải niệm tâm kinh, xua tan tà niệm.
Khi Úc Tùng Niên bò lên trên giường, giường gỗ đè mạnh xuống sàn nhà xưa cũ, phát ra tiếng kẽo kẹt rõ ràng.
Dù không phải lần đầu cùng chung chăn gối, nhưng lại khiến người ta phải ngượng ngùng theo một cách khó hiểu.
Đại khái là do trước đó lão quản gia khuyên rằng phải giữ gìn sức khoẻ, cái thứ hai là dưới phòng ngủ của anh chính là phòng ông.
Thẩm Thứ nhắc nhở nói: “Em nhẹ chút, đừng đánh thức ông dưới tầng.”
Động tác dựa vào giường của Úc Tùng Niên cứng đờ, sau một lúc lâu mới cười khổ nói: “Nếu không thì em không lên nhé, em sợ ông anh đánh em.”
Nghe vậy, Thẩm Thứ định ngồi dậy theo bản năng, nhưng lỡ đụng phải miệng vết thương, kêu lên một tiếng: “Tối hôm qua ông không làm gì em chứ?”
Úc Tùng Niên liếc nhìn anh một cách sâu kín: “Ông không làm gì em hết, nhưng ông đánh anh.”
Lúc này Thẩm Thứ mới nhẹ nhàng thở ra, nằm nghiêng trên giường một lần nữa: “Không sao.”
“Không sao gì chứ, anh sốt rồi mà.” Úc Tùng Niên không tán đồng.
Giọng điệu cùng vẻ mặt đó, phảng phất như Thẩm Thứ là đứa trẻ đau khổ bị ngược đãi, hắn muốn cứu người khỏi nước lửa, lại sợ lời nói sẽ làm tổn thương cảm tình giữa ông cháu.
Thẩm Thứ bình tĩnh nói: “Ông chỉ nổi nóng thôi, do ông cũng coi trọng việc giáo dục bằng roi gậy của thế hệ trước. Tối hôm qua lúc anh sốt thì chắc chắn ông còn đau lòng hơn bất cứ ai khác.”
Úc Tùng Niên không tỏ ý kiến, xốc chăn lên rồi nằm xuống, tự nhiên mà đặt tay trên eo Thẩm Thứ.
Cảm thấy cơ thể dưới tay trở nên cứng đờ, Úc Tùng Niên giải thích nói: “Khi anh ngủ thì sẽ vô thức xoay người đè xuống miệng vết thương.”
“Sau này em nhận ra nếu kéo tay anh thì anh sẽ nằm ngoan hơn.” Úc Tùng Niên như đang cho quyền lựa chọn mà nói: “Nếu anh vẫn muốn nắm tay em, thì em vẫn sẽ ấn anh xuống như này, không cho anh nhúc nhích.”
Thẩm Thứ không được chọn, đành phải nhắm mắt lại, không biết có phải do xung quanh được bao bọc bởi mùi hương của Úc Tùng Niên làm anh an tâm, khiến anh ngày càng buồn ngủ, trước khi thiếp đi một lần nữa, anh vẫn không thể nói với Úc Tùng Niên vấn đề bị đè nén trong lòng anh.
Đó chính là, tại sao Úc Tùng Niên lại đến?
Là lo lắng cho anh, để ý tới anh, hay là…… Úc Tùng Niên cũng có hảo cảm với anh?
Một giấc ngủ dậy, Thẩm Thứ mở mắt ra, suýt nữa kêu thành tiếng.
Bởi vì ông Thẩm đã đứng trước giường với sắc mặt xanh mét, mắt mang sát khí mà nhìn Úc Tùng Niên đang nằm trong chăn của cháu trai ông.
Thẩm Thứ khẩn cầu nhìn ông, dùng ánh mắt mong ông đừng đánh thức Úc Tùng Niên.
Có thể là bởi vì Thẩm Thứ mới bị sốt, Thẩm Đạo Xương chỉ hừ một tiếng bằng mũi, không làm anh khó xử, xoay người đi ra ngoài.
Lần này khi Thẩm Thứ xuống giường, đã không khiến Úc Tùng Niên bị tỉnh giấc.
Úc Tùng Niên còn trẻ tuổi, nhưng dù sao cũng thức suốt đêm, nên lúc này ngủ rất say.
Thẩm Thứ nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ, đỡ lấy ông nội đang chờ ở ngoài cửa: “Hôm qua em ấy phải trông nom cả đêm, trông rất mỏi mệt nên con bảo em ấy lên giường con ngủ một lúc.”
Thẩm Đạo Xương châm chọc nói: “Lần đầu tiên tới ra mắt phụ huynh đã dám ngủ cùng giường với con, ông thấy là cậu ta không hiểu lễ nghĩa thì đúng hơn.”
“Ông à.” Thẩm Thứ đau đầu nói: “Lát nữa em ấy tỉnh, ông đừng nói em ấy như vậy nhé.”
“Còn chưa vào cửa mà con đã bảo vệ tới mức đấy rồi?” Thẩm Đạo Xương không vui nói.
Thẩm Thứ đành phải nói: “Dù sao hôm qua lúc con bị bệnh, em ấy tới trong đêm, cũng ở bên để ý con suốt cả đêm. Chẳng lẽ lễ nghĩa của Thẩm gia chúng ta, chính là tra tấn khách, không cho người ta ngủ ạ?”
Tuy Thẩm Đạo Xương biết anh đang nguỵ biện, nhưng trong thâm tâm vẫn rất vừa lòng với việc Úc Tùng Niên tới suốt đêm khi Thẩm Thứ sinh bệnh.
Việc coi trọng cháu trai ông, có phần hợp ý ông.
“Được rồi, ông biết là người trong lòng của con rồi.” Thẩm Đạo Xương nói.
Lúc này chú Chu cầm một hộp rượu tới đây, nói với Thẩm Đạo Xương: “Ông chủ, này rượu hẳn là để chỗ nào?”
Sắc mặt Thẩm Đạo Xương cứng đờ, Thẩm Thứ bắt lấy cánh tay của ông: “Rượu từ đâu thế ông?”
“Là Úc Tùng Niên tự mình muốn đưa, cũng đâu phải là ông bắt nó đưa.” Thẩm Đạo Xương nói.
Thẩm Thứ hỏi chú Chu: “Là vậy sao?”
Chú Chu gật đầu: “Đúng là vậy, Úc tiên sinh còn mang theo loại trà cùng nghiên mực tốt nhất. Nhưng ông chủ cũng chưa muốn nên chỉ lấy rượu thôi.”
Ngày hôm qua ông Thẩm đứng trước đống đồ ăn, dưới ánh mắt an tĩnh mà áp lực của cháu trai, không tình nguyện nói: “Lấy rượu về, ông bỏ còn không được.”
Thẩm Thứ thở dài: “Lấy rượu đi, giữ lại để mở trong hôn lễ của con.”
“Lá trà với nghiên mực cũng nhận luôn.” Dứt lời, Thẩm Thứ nhìn về phía Thẩm Đạo Xương đang trợn to mắt khi nghe thấy hai chữ hôn lễ: “Ông à, đây là lần đầu em ấy tới nhà thăm hỏi, ông có nên lì xì cho em ấy chăng.”
Nghe những gì mà Thẩm Thứ thu xếp, môi Thẩm Đạo Xương run rẩy: “Hôn lễ cái gì, hôn lễ là như nào, ông đã có đồng ý đâu?”
Dường như Thẩm Thứ không nghe thấy, vẫn nói: “Lì xì vạn đi.”
“Vừa may mắn lại vừa êm tai.”
“Ông biết chuyển khoản bằng Wechat không, nếu không thì để con dạy ông.”