Chương 01: Thế giới không dễ dàng bị hủy diệt như vậy
Thiếu niên thở dài thườn thượt, nhìn ánh trắng sáng ngời ở đằng xa và trên mặt lộ ra vẻ cô đơn.
Cậu ta có bộ lông mày rậm, nước da màu đồng, vai rộng và thân hình cường tráng.
Đánh giá theo mắt thẩm mỹ phổ biến hiện nay, cậu ta không phải là một anh chàng đẹp trai, cùng lắm được coi như là kiểu cởi mở và thậm chí còn trông rất đáng sợ khi không cười. Đó chính là tiêu chuẩn của 'mặt kẻ xấu'.
Tên của thiếu niên này là Mục Lý Hải, học sinh của trường cao trung Thiên Minh, quận Đông, thành phố Húc Dương. Hôm nay là ngày mà cậu chính thức bước vào năm 2.
Đáng lẽ cậu phải đón học kỳ mới và tiết trời mới, nhưng cậu lại đứng một mình trên cây cầu sắt cách mặt sông hơn chục mét và trông giống như sắp nhảy xuống.
"Bắt đầu từ hôm nay, mình đã mất tất cả..." Cậu ta thở dài thườn thượt.
"Mình vốn mong đợi có thể giành được quán quân quốc gia và tặng chiếc cúp cho ông nội."
Cậu cảm thấy bất lực và không cô đơn không phải là không có lý do. Trước ngày hôm qua, cậu là thành viên chủ chốt của đội tuyển bơi quốc gia, nhưng cậu phải nghỉ tập vì vướng vào một vụ đánh nhau trên đường phố cách đây một tuần và mất tư cách tham gia giải quốc gia.
Lý do đánh nhau là cậu đã nhìn thấy một đám thiếu niên xấu đang bắt nạt một chú chó hoang trên đường về sau khi kết thúc buổi tập luyện. Cậu không chịu nổi cảnh tượng đó và ra tay ngăn cản, nhưng cậu lại phát sinh xung đột kịch liệt với họ.
Loại chuyện 'không to không nhỏ' này vốn dĩ không đến mức ảnh hưởng đến tương lai, nhưng tình huống lần này thực sự quá nghiêm trọng. Bởi vì một trên trong đám người bị cậu đánh lại là con trai của ủy viên cấp cao thuộc ủy ban đào tạo bơi lội và cuối cùng cậu bị khai trừ tư cách tuyển thủ bởi vì áp lực.
Nhìn ra xa mặt nước dưới cây cầu sắt, làn gió đêm mát rượi thổi phe phẩy vào người và không hiểu tại sao cậu thật sự có cảm giác muốn 'đầu xuôi đuôi lọt'.
"Học kỳ mới, lớp học mới, ai cũng coi mình là thiếu niên xấu, ai cũng sợ mình. Ở lại trường cũng không có ý nghĩa gì nữa."
Tâm trạng của thiếu niên suy sụp đến cực điểm và dưới tình huống 'mọi ý niệm đều đã thành tro' , cậu nhảy xuống ──
Không ngờ tới vào khoảnh khắc này, một vòng sáng màu tím đột nhiên xuất hiện trên không trung, một cánh tay cường tráng bao phủ lông đen dày vươn ra từ bên trong, nắm chặt chân cậu và treo ngược cậu lên giống như xách một con gà.
"Ôi trời! Cái gì thế này! Thật kinh tởm!"
Lòng bàn tay to trơn trượt nhớp nháp giống như xuất hiện từ thế giới khác, mắt cá chân truyền tới xúc cảm vô cùng khó chịu và khiến cho Mục Lý Hải nổi hết cả da gà lên.
Cậu tưởng rằng mình đang nằm mơ, nhưng cảm giác áp lực do cường lực của bàn tay lạ gây ra khiến cho cậu hiểu ra rằng mình thật thật sự sự đang ở thực tại.
Trong thực tế, cậu đã gặp phải những sự kiện phi thực tế.
Mục Lý Hải bị bàn tay quái dị ném trở lại cây cầu sắt, đập mạnh vào cầu và bất tỉnh một lúc.
Sau vài phút, một người đàn ông mặc trang phục vừa giống áo trench coat vừa giống lễ phục quý tộc châu Âu, bước đến cây cầu sắt và nhếch đôi môi nhợt nhạt lên thật cao.
Người đàn ông kỳ quái lấy khăn tay ra lau mồ hôi, nhìn Mục Lý Hải đang bất tỉnh và phát ra tiếng cười hài lòng khiến cho người ta sợ hãi...
Sau khi yếu ớt tỉnh lại, Mục Lý Hải cảm thấy toàn thân đau nhức và 'toàn thân' như muốn rụng rời cả ra.
[tứ chi bách hài (四肢百骸): tứ chi và trăm xương; các bộ phận thân thể | chỉ: toàn thân ]
Cậu nhận ra mình đang ở trong một căn phòng với những bức tường đỏ rực, đầy những cây nến trắng đã tan chảy trên bàn ghế, dao kéo rỉ sét và vô số bộ xương người nằm rải rác trên mặt đất giống như trường quay của một bộ phim kinh dị vậy.
Ngoài bộ xương người, dưới mặt đất còn có một vòng tròn màu đỏ như máu, bên trong viết đầy những từ ngữ kỳ quái mà cậu đọc không hiểu, vài hộp sọ người đặt ngay bên cạnh, nửa đầu dê và một thanh đoản đao dính máu.
Cửa sổ mở toang thổi vào từng cơn từng cơn gió lạnh, bóng ma rừng cây bên ngoài đung đưa khiến cho cậu sởn cả tóc gáy trong lòng.
Cậu chợt nhớ đến bàn tay kỳ quái đã túm lấy mình trước khi hôn mê, lại nhìn căn phòng kỳ dị khiến cho người ta khó chịu và cậu tự nhận là lá gan rất lớn cũng không khỏi cảm thấy lạnh cả sống lưng.
"Máy quay, máy quay ở đâu? Đây chắc hẳn là chương trình thực tế... Tôi đã bị đưa vào nhà ma trong công viên giải trí rồi, đúng không?"
Cậu vội vàng tìm xem trong phòng có lắp máy quay giấu kín không, chợt nhìn thấy một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào minh từ trên giá sách cổ xưa đầy bụi bặm một cách hung dữ.
"Ế a a a a a ──!" Mục Lý Hải sợ hãi hét lớn và sau khi bình tĩnh lại mới nhận ra đó là mẫu hộp sọ của một con vượn. Nó được làm rất tinh xảo và hai nhãn cầu trông rất sống động như thể chúng vẫn còn sống vậy.
"Nơi này thật kinh tởm, tất cả đều là xương với mẫu vật, còn những quyển sách này là sao vậy ... Địa Ngục, Ác Ma?"
Giá sách chất đầy những quyển sách cổ phủ đầy bụi và phần lớn viết bằng tiếng Anh với những từ ngữ mà Mục Lý Hải đọc không hiểu. Cậu miễn cưỡng đọc được vài chữ, Devil, Hell.
Nội thất của căn phòng này rất giống với của những bộ phim ma kinh dị mà cậu từng xem. Nếu như bàn tay kỳ lạ nắm lấy cậu trước khi hôn mê không phải là ảo giác, vậy thì nó chắc chắn không phải là sản phẩm của thế giới này.
"Thuật Triệu Hồi... Thứ gì đó sao? Điều này làm sao có thể, nó chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã là thời đại nào rồi, làm sao có thể tồn tại loại chuyện này chứ..." Mục Lý Hải lẩm bẩm, nhưng chất nhờn sót lại trên người đã nói cho cậu biết rằng bàn tay kỳ lạ đó chắc chắn không phải là ảo giác.
"Mình không chơi thuốc hay phát điên, làm sao mình có thể gặp ảo giác được? Bất kể như thế nào, cứ rời khỏi nơi này trước rồi tính."
Cậu đi về phía cửa phòng và thử xoay tay nắm cửa. Với sức lực đã trải qua rèn luyện, cậu không thể xoay nổi tay nắm cửa, trong lòng sốt ruột cả lên, thuận tiện dùng sức toàn thân húc vào cửa và cánh cửa bị bật ra ngay giây sau.
Một vòng tròn ma pháp trận màu xanh biếc hiện lên trên cánh cửa gỗ và biến mất sau khi nhấp nháy vài lần.
Đồng thời, cửa phòng từ từ mở ra, phát ra tiếng ồn chói tai và 'tiếng cười chế nhạo khiến người ta ớn lạnh' vang lên sau cánh cửa.
[âm trắc trắc (阴恻恻) nụ cười chế nhạo khiến người ta ớn lạnh ]
"Ô hô hô, không ngờ tới ngươi tỉnh lại sớm như vậy, cơ thể mạnh mẽ hơn ta dự đoán."
Người đàn ông mặc lễ phục quân đội kỳ dị xuất hiện sau cửa, ánh sáng đỏ sẫm phản chiếu trên khuôn mặt nhợt nhạt của hắn và trông rất kỳ quái khó tả. Nửa khuôn mặt hắn đeo mặt nạ màu trắng bằng gỗ và nửa còn lại có con ngươi màu xanh biếc đang lấp lánh ánh sáng u ám đáng sợ.
Mục Lý Hải vô thức lùi một bước và lấy hết can đảm hét lên: "Ngươi là ai? Đây là nơi nào, tại sao ta lại ở đây?"
Cậu chợt phát hiện người đàn ông này tỏa ra khí tức quái dị từ trong ra ngoài, tay cầm một con dao dính máu và đột nhiên há hốc mồm.
"Ngươi muốn giết ta sao?"
"Thiếu niên, cậu có tin vào Địa Ngục không?"
Người đàn ông mỉm cười đi vài bước về phía trước và Mục Lý Hải ý thức được tính mạng đang bị đe dọa trong một sớm một chiều, nhưng cậu không phải là người sẽ ngồi yên chờ chết và muốn phản kích ngay lập tức.
Cậu xoay người lại, cầm lấy thanh đoản đao gần đó và hét lên rồi lao về phía người đàn ông kia. Chỉ cần bàn tay lạ không xuất hiện nữa, cậu chắc chắn mình có thể đánh bại tên gia hỏa kỳ quái này trong vòng 5 giây.
Trong quá trình lao về phía người đàn ông, cậu vô tình làm đổ bàn bày nến trắng và đồ dùng cho nghi lễ ở trên đó rơi vào vòng tròn ma pháp trận màu đỏ như máu dưới mặt đất.
Người đàn ông thấy Mục Lý Hải đột nhiên lao đến như một con chó điên, mở to hai mắt và vung mạnh hai tay.
"Ngươi đang làm gì thế? Tạm dừng! Tạm dừng!"
Sau ba giây ──
Mục Lý Hải đè đối phương xuống đất, cậu hơi kinh ngạc, sự chống trả của người này yếu hơn rất nhiều so với dự đoán và không tốn nhiều sức lắm để khống chế.
Người đàn ông giơ cao hai tay và hét lớn: "Đầu hàng! Ta đầu hàng, phản đối bạo lực! Tên gia hỏa nhà ngươi bị làm sao vậy, ta cứu ngươi một mạng, ngươi lại đến nhà ta phá nhà đánh người là sao?"
"Cứu ta một mạng? Chẳng phải ngươi muốn dùng dao giết ta sao?" Mục Lý Hải bối rối.
"Ngươi định nhảy sông tự tử, ta tình cờ đi ngang qua nhìn thấy. Nếu không phải là ta vẽ ma pháp trận khá nhanh, thế giới này sẽ mất đi một sinh mạng trẻ tuổi rồi..."
"Ngươi muốn lừa ta bằng lời nói dối, đúng không?"
"Thật, là thật đó!"
Người đàn ông đầy thành khẩn gật đầu trong khi Mục Lý Hải bán tín bán nghi, bỏ qua một bên chuyện này là hiểu lầm hay không và đối phương đã thực sự ngăn cản mình nhảy sông.
"Thiếu niên, tự sát thật sự là một hành động không tốt và cậu sẽ xuống Địa Ngục đó." Người đàn ông gục mặt xuống sàn nhà và lại cười hả hể: "Nếu như cậu thật sự có thể đến Địa Ngục du lịch một chuyến dường như cũng không tệ đâu, nhưng thật đáng tiếc vì đó là nơi một đi vĩnh viễn không về được."
Hắn cười khiến cho Mục Lý Hải sở cả tóc gáy và cậu tin chắc rằng mình đã gặp một tên điên.
"Đồ thần kinh! Đồ điên!"
Mục Lý Hải hừ lạnh một tiếng, thả lỏng sự áp chế đối với người đàn ông này và sau đó tiện tay ném đoản đao đi.
Người đàn ông 'lúng túng như thợ vụng mất kim' đứng dậy, nhìn căn phòng lộn xộn và thở dài thườn thượt: "Thật bừa bộn, nhưng mọi thứ phải được dọn dẹp. Cách bố trí những dụng cụ cho nghi lễ này đều có quy định nghiêm ngặt. Xem ra tối nay ta khỏi cần ngủ rồi."
"Bàn tay kỳ lạ đen kịt đó là do ngươi triệu hồi sao?"
Người đàn ông phủi sạch bụi bám trên người và cúi chào với Mục Lý Hải như một quý ông. Dáng vẻ cao ráo, khuôn mặt sắc cạnh và thoạt nhìn giống người phương Tây, nhưng hắn lại ăn nói vô cùng lưu loát tiếng Trung.
[Ngũ quan lập thể (五官立体): ám chỉ dáng vẻ cao ráo, khuôn mặt sắc cạnh ]
"Cho phép tôi tự giới thiệu bản thân trước. Tôi là Recar, người đứng đầu của Hiệp Hội Triệu Hồi Ác Ma."
"Hiệp Hội Triệu Hồi Ác Ma? Đó là nơi không đứng đắn gì vậy, chẳng lẽ các người rao bán trực tiếp hàng hóa hay bài thuốc bí truyền như thuốc trường sinh bất lão với người ta ở khắp nơi?"
Recar phát ra tiếng cười đinh tai nhức óc, giơ ngang hai tay lên, gió đêm hơi thoang thoảng bên ngoài cửa sổ đột nhiên trở nên cuồng bạo ồn ào và áo khoác sau lưng hắn cũng bay lên sau đó.
Trong căn phòng khủng khiếp này xếp đầy dụng cụ cho nghi lễ, xương người với động vật và nhiều mẫu đầu lâu khác nhau. Thân hình Recar lơ lửng trên không và tim Mục Lý Hải cũng đập nhanh hơn.
"Mong ước được ấp ủ từ lâu của tôi là triệu hồi Ác Ma mạnh mẽ nhất và mong muốn một ngày nào đó sẽ hủy diệt thế giới này"
Mục Lý Hải trợn tròn mắt.
"Ồ, thế à."
"Chỉ thế à? Trước mặt cậu là tên đại khốn nạn muốn hủy diệt thế giới, phản ứng của cậu chỉ mỗi thế thôi sao?"
"Mong đợi ông có thể hủy diệt thế giới thối nát này càng sớm càng tốt, nói không chừng tôi sẽ dễ chịu hơn một chút. Cố gắng lên ha, Relka."
"Là Recar! Ngay cả tên ân nhân cứu mạng mình cũng nhớ nhầm, cho nên giới trẻ ngày nay thật là... Haiz..."
Recar phàn nàn đến mức bản thân mệt mỏi.
"Tôi giải thích trước, không phải là ông cứu tôi một mạng, tôi đứng ở trên cầu là muốn nhảy xuống sông bơi mà thôi."
"Tất cả những ai đứng trên cầu và chuẩn bị nhảy xuống sông tự tử đều nói như vậy. Tôi biết cậu rất khó chịu vì không tự tử được, nhưng cậu vẫn còn trẻ và bất kể gặp phải khó khăn gì đều có thể nghĩ ra cách giải quyết, không cần thiết phải tìm đến cái chết."
"Tâm trạng tôi thật sự rất tồi tệ, nhưng tôi không muốn chết chút nào, cám ơn ý tốt của ông. Mặc kệ ông là ai, đây là đâu, tôi chẳng muốn dính dáng đến ông chút nào. Tôi đi đây, tạm biệt!"
Mục Lý Hải không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa và chỉ muốn nhanh chóng về nhà ngủ.
Ai ngờ Recar lại ngăn cậu lại và cười hì hì: "Đừng đi nhanh thế chứ, hiệp hội hiếm khi có khách, chẳng lẽ cậu không muốn tìm hiểu thêm về ma thuật đen huyền bí và nghi lễ triệu hồi sao? Chúng ta hãy cùng nhau chứng kiến những bí ẩn của thế giới này."
"Có phải là ông không có bạn và rất cô đơn, cho nên ông muốn tìm ai đó để nói chuyện cùng, đúng không?"
Sau khi Mục Lý Hải nhìn chằm chằm vào hắn ta một lúc lâu, Recar hét lớn: "Đúng vậy, tôi quá nhàm chán. Ngoại trừ triệu hồi Ác Ma ra, tôi chẳng có việc gì khác để làm và muốn quen những người bạn mới, cho nên cậu có thể trò chuyện một chút tôi với không?"
"Tôi nghĩ hiệp hội mấy người đang tiếp thị sản phẩm, phải không?"
Mục Lý Hải từ chối 'như đinh đóng cột'.
"Hơn nữa, ông luôn miệng nói địa ngục, địa ngục, bộ ông đã từng đến địa ngục rồi sao?"
Recar mù mờ lắc đầu.
"Làm sao ông biết địa ngục thật sự tồn tại nếu chưa từng đế đó? Tôi không biết ông dùng cách gì triệu hồi bàn tay kỳ quái màu đen kia. Nói tóm lại, nó không liên quan đến tôi, tôi phải đi ngay bây giờ, xin ông đừng cản đường."
"Thế nhưng tâm trạng của cậu vẫn rất buồn bã, bộ tâm hồn không thể được giải phóng sao? Cho dù cậu không thích chỗ này, cậu vẫn có thể nói cho tôi biết lý do tại sao tâm trạng không tốt và tự tử thực sự là một việc rất tồi tệ. Nếu như cậu
tôi cũng có thể gọi Đường dây nóng Phòng chống Tự tử giúp cậu."
Trước lòng tốt của người đàn ông kỳ quái, Mục Lý Hải đột nhiên im lặng.
Bây giờ cậu thực sự cần một lối thoát để dốc bầu tâm sự và bất kể đối phương là ai cũng được cả.
"Ông thật sự muốn lắng nghe sao?"
"Không chỉ sẵ sàng lắng nghe, tôi còn sẵn sàng uống một tách trà với cậu."
Recar mời cậu vào phòng khách, pha một ấm hồng trà và rót vào một cốc sứ cổ điển."
"Hôm nay là ngày khai giảng, tôi thật sự xui xẻo đến tận cùng ──"
Mục Lý Hải bắt đầu kể về một ngày đen đủi của mình.
Sau một đêm mất ngủ trước ngày khai giảng, cậu thức dậy rửa mặt chải đầu ngay khi trời vừa sáng, mặc xong đồng phục và chạy đến trường học cách đó 5 km.
Hầu hết học sinh đều mang tâm lý mong chờ và sợ bị tổn thương với ngày khai giảng, bởi vì kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng và trong vòng hai tháng này bọn họ sẽ có những thay đổi cực lớn khi bước vào tuổi dậy thì. Một số người đã có bạn trai bạn gái trong kỳ nghỉ hè, một số người đi du lịch nước ngoài một phen, một số người thay đổi từ thiếu niên trắng nõn mập mạp thành gầy gò ngăm đen.
Sự thay đổi của các cô gái lại là 'một trời một vực' luôn. Cô gái trông mộc mạc giản dị vào lớp 1, có thể 'biến hóa nhanh chóng' trở thành một tiểu mỹ nhân biết làm dáng sau một kỳ nghỉ hè. Tóc nhuộm màu thịnh hành và váy càng ngày càng ngắn hơn.
Tuy nhiên, điều khiến cho họ mong đợi là các mối quan hệ giữa người với người mới được xây dựng sau khi chia lớp lại lần nữa. Nói không chừng họ có thể được xếp vào cùng một lớp với đối tượng mà mình thầm thích ở một lớp khác hồi năm 1.
Ở lớp mới, không chỉ là sự thay đổi về nội dung giảng dạy, mà còn là cơ hội tuyệt vời để tạm biệt một năm thất bại lẫn không vui và bắt đầu lại một cuộc sống học đường.
Mục Lý Hải đang chuẩn bị bước vào cổng trường, thì cậu đột nhiên cảm thấy tầm mắt của mọi người cùng đổ dồn về phía mình và một số cô gái dường như đang xì xào bàn tán.
Chuyện mình đánh nhau thực sự lan rộng khắp trường rồi..."
Chuyện mà cậu lo lắng nhất, nó đã xảy ra vào ngày đầu tiên đến trường.
"Thật đáng sợ, một mình hắn đã quét sạch toàn bộ đám côn đồ hung ác của trường cao trung Nghĩa Thành. Loại phần tử bạo lực này lại là bạn học của chúng ta, chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy đáng sợ rồi."
"Đúng vậy, hắn ta trông hung ác như thế và thoạt nhìn là kiểu rất thích đánh nhau. Tốt nhất là tránh xa hắn ta một chút."
Dĩ nhiên, Mục Lý Hải không nghe rõ nội dung lời nói thì thầm của bọn họ, nhưng hai cô gái thỉnh thoảng liếc trộm khiến cậu cực kỳ sợ hãi.
"Hôm nay là một ngày quan trọng đối với việc làm mới mối quan hệ giữa người với người trong trường một lần nữa. Có thể nói rằng việc mình có thể kết bạn được hay không trong suốt năm 2 này phụ thuộc hết vào ngày hôm nay. Không ngờ tới sự kiện kia thật sự lan đến tận trường, cuộc sống học đường của tôi..."
Mới ngày đầu tiên của học kỳ mới, cậu chán nản cúi đầu bước vào sân trường, xem kỹ vị trí phòng học ở bảng thông báo phía trước. Dĩ nhiên, vụ các bạn học đều chú ý đến cậu trên đường đi là không thể thiếu được rồi và cái gọi là 'Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm' chính là đạo lý này.
[Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm (好事不出门, 坏事传千里) ]
"Tôi học lớp 5 năm 2, không biết các bạn học trong lớp là người như thế nào, cầu Ông Trời phù hộ đừng quá nhiều người biết sự kiện kia!"
Mục Lý Hải chắp hai tay và cầu nguyện với Ông Trời mà cậu chưa bao giờ tôn kính.
Tâm tình của cậu tồi tệ đến mức không thể tồi tệ hơn nữa, ánh mắt tò mò của các bạn học sắc bén hơn cả kim và không ngừng đâm vào trái tim cậu.
Vào lúc này, một hương thơm ưu nhã và dịu nhẹ thoang thoảng bay đến. Cậu ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cô gái với mai tóc dài ngang lưng đó, cô ấy giống như tên của mình và mang theo mùi hương nhàn nhạt.
Từ Bạc Hương, bạn nữ lớp bên cạnh là người cậu thầm thương trộm nhớ hồi năm 1.
Đối phương cũng không phải là thiếu nữ xinh đẹp xuất sắc và nổi bật với mọi người. Cô ấy luôn phải đeo kính bởi vì cận rất nặng và cậu luôn có thể nhìn thấy cô ấy đọc sách bên cửa sổ mỗi khi đi ngang qua lớp cổ.
Cô ấy có mái tóc rất dài và đôi mắt đen sâu thẳm đầy sự khôn ngoan. Thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt cô ấy qua cửa sổ luôn khiến cho Mục Lý Hải cảm thấy như muốn ngừng thở.
Thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt cô qua cửa sổ luôn khiến cho Mục Lý Hải cảm thấy như muốn ngừng thở
Từ Bạc Hương rất ít nói ở trong lớp, là kiểu người không giỏi bày tỏ ý kiến của mình, cho nên cả người cô ấy từ trên xuống dưới đều toát ra khí tức thần bí 'khó có thể diễn tả bằng lời' . Có lẽ chính cảm giác này đã thu hút Mục Lý Hải.
Cô ấy cũng đứng trước bảng thông báo, dùng ngón tay mảnh khảnh vén tóc ra sau tai, hơi lộ ra cái gáy trắng như tuyết và xem kỹ thông báo phân lớp với vẻ mặt chăm chú.
"Lớp 5 năm 2... Ở tầng 3 tòa nhà Vĩnh Thừa."
Từ Bạc Hương lẩm bẩm và Mục Lý Hải cũng không biết mình đã không được nghe giọng nói của cô ấy bao lâu rồi. Cô ấy trầm ổn hơn so với người bình thường và cộng thêm trước kia không hề có cơ hội nói chuyện với nhau. Lần nữa được nghe thấy giọng nói của cô ấy giống như nghe thấy âm thanh thiên nhiên vậy.
Hơn nữa, cậu không ngờ tới cô ấy lại cùng lớp với mình,
điều này khiến cho Mục Lý Hải quét sạch tâm trạng chán nản mới vừa rồi và trong lòng lại tràn đầy mong đợi với học kỳ mới.
Yêu thầm là đau khổ, nếu như Ông Trời ban cho cơ hội tốt như vậy, cậu lập tức hạ quyết tâm rằng mình nhất định phải đi bước đầu tiên trong học kỳ mới, cho nên cậu lấy hết can đảm đến bắt chuyện.
"Từ Bạc Hương, mình là Mục Lý Hải lớp bên cạnh hồi năm 1, năm nay chúng ta cùng lớp với nhau rồi, xin cậu hãy chỉ giáo mình nhiều hơn trong năm học tới." Cậu miễn cưỡng kiềm chế cơ mặt không ngừng co giật bởi vì căng thẳng và nặn ra một nụ cười khó coi.
Cậu cảm thấy khó thở và cho dù là ngày phá kỷ lục quốc gia về bơi tự do đó, thì tim cũng không đập nhanh như vậy.
Từ Bạc Hương ngẩng đầu lên nhìn cậu và Mục Lý Hải phát hiện vẻ nghi ngờ trong mắt đối phương. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên hai người nói chuyện và đối phương không nhận ra cậu cũng là chuyện bình thường.
Không ngờ tới vẻ mặt của Từ Bạc Hương lập tức chuyển từ nghi ngờ sang sợ hãi, cô ấy ôm chặt cuốn sách trong tay vào ngực, cúi thấp đầu và vội vàng rời đi.
Đầu óc Mục Lý Hải đột nhiên trở nên trống rỗng ──
"Xong rồi, ngay cả cô ấy cũng biết sự kiện kia, mối tình đầu của mình đã kết thúc trong nháy mắt rồi."
Cậu không hề Từ Bạc Hương tình cờ là nhân chứng nhìn thấy tận mặt vào ngày diễn ra sự kiện đánh nhau đó, cho nên cô ấy mới cho rằng cậu là thiếu niên xấu xa bạo lực và cảm thấy sợ hãi trong lòng.
"Này, huynh đệ, mặt ủ mày ê vào học kỳ mới thì may mắn sẽ không đến với cậu đâu."
Đặt tay lên vai, Mục Lý Hải khỏi cần nhìn cũng biết đối phương là người bạn duy nhất của mình trong trường và học kỳ này bị phân vào lớp 6, Lý Tư Đặc.
Tên của cậu ta vô cùng dễ nhớ, bởi vì tên của cậu ta giống hệt với tên dịch bằng tiếng Trung của nhà soạn nhạc người Hungary thế kỷ 19, Liszt. Nghe nói cha cậu ta là người hâm mộ cuồng nhiệt của nhạc cổ điển, cho nên ông mới lấy cái tên này cho cậu ta.
Lý Tư Đặc cũng là thành viên đội bơi của trường, không cao bằng Mục Lý Hải và dáng người hơi gầy. Chịu ảnh hưởng bởi nhạc cổ điển từ khi còn nhỏ, cộng thêm khí chất tao nhã và tướng mạo tuấn tú khiến cho cậu ta trở thành đối tượng được nhiều người theo đuổi ở trong trường. Trong mắt của Mục Lý Hải, cậu ta giống như một nhân vật Bạch Mã Hoàng Tử (Hoàng Tử Charming) khiến người ta phải ghen tị vậy.
"Tư Đặc, chuyện tôi đánh nhau với đám trường Nghĩa Thành dường như đã lan rộng rồi. Sáng sớm hôm nay, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ."
"Nó lan nhanh đến thế sao? Không phải là ông động thủ với đám trường Nghĩa Thành kia vì bảo vệ chú chó hoang bị bắt nạt sao? Chỉ cần giải thích rõ ràng với mọi người là được rồi mà."
"Tôi có tướng mặt hung ác, ai sẽ tin lời tôi nói chứ?" Mục Lý Hải lắc đầu.
"Cái này được gọi là nam tính, ông không biết tôi ghen tị với ông đến mức nào đâu. Ông không những bơi nhanh, mà còn có dũng khí bảo vệ động vật nhỏ. Nếu như tôi không dám khiêu khích đám người của cao trung Nghĩa Thành đó, bọn họ đã nổi tiếng vì đánh nhau gây rối ở quận Tây rồi."
"Cám ơn ông đã an ủi tôi."
Lúc này, ngoài nụ cười khổ ra, cậu còn có thể lộ ra biểu cảm gì nữa?
"Tôi ở lớp bên cạnh, nếu hết giờ học mà buồn chán thì hãy đến tìm tôi."
Lý Tư Đặc đấm nhẹ vào ngực mình một quyền và mỉm cười bước vào lớp.
Như thường lệ, tiết học đầu tiên là phần tự giới thiệu bản thân mà Mục Lý Hải sợ nhất. Đặc biệt là sau khi biết Từ Bạc Hương sợ mình, cậu chẳng có cả dũng khí nhìn trộm đối phương luôn.
Sau khi các bạn cùng lớp giới thiệu xong từng người một, Mục Lý Hải hít một hơi thật sâu và nhanh chóng đứng dậy khi đến lượt mình.
"Mình tên là Mục Lý Hải, cao 1m78, nặng 75 kg. Sở thích là bơi lội, hết!"
Sau khi tôi tự giới thiệu bản thân xong, cả lớp im lặng và ngay cả chủ nhiệm lớp cũng sững sờ một lúc mới nhớ ra nên vỗ tay. Ngoại trừ thầy ấy ra, không ai vỗ tay và bầu không khí vô cùng lúng túng.
Từ Bạc Hương vẫn luôn cúi thấp đầu từ đầu đến cuối và không ngẩng đầu lên nhìn cậu một lần nào. Mục Lý Hải xấu hổ đến mức suýt chút nữa muốn mở cửa sổ nhảy xuống lầu và nhanh chóng quay về chỗ ngồi của mình.
"Ano... Bạn học Mục Lý Hải, lát nữa lên văn phòng gặp giáo viên, tôi có chuyện muốn nói với em."
Khi tiếng chuông kết thúc tiết học đầu tiên vang lên, giáo viên chủ nhiệm rời khỏi lớp sau khi để lại những lời này.
Hết giờ học, không ai dám nhúc nhích và Mục Lý Hải vò đầu bứt tai đi ra khỏi lớp. Vào khoảnh khắc cậu bước ra khỏi lớp, bên trong đột nhiên ồn ào, tiếng nói chuyện vang lên và yếu ớt truyền đến qua cánh cửa.
"Mọi người có cảm thấy khí thể của hắn ta thật sự đáng sợ hay không? Bị hắn nhìn chằm chằm vào thôi dường như đã sợ tè ra quần luôn rồi."
"Tôi nghe nói trường Nghĩa Thành cầm đầu vài trường ở quận Tây, đang liên hợp lại và định tìm hắn báo thù. Xem ra lần này hắn đã làm cho toàn bộ quận Tây loạn cả lên. Ngay từ đầu, thế lực quận Tây đã mạnh hơn quận Đông chúng ta rất nhiều, nói không chừng lần này sẽ là một vụ náo loạn lớn."
"Thế nhưng, hắn chỉ có một mình, chẳng phải trách nhiệm này quá nặng hay sao?"
"Đừng quên đại tỷ Nhạc Linh năm 3 chứ, cô ấy là đại nhân vật dám khiêu khích cả xã hội đen chân chính. Nếu như hai người họ liên thủ với nhau, cả thành phố này sẽ là vật trong túi bọn họ."
"Oa, mấy người càng nói càng phóng đại quá rồi. Chẳng phải là đánh nhau với một vài tên xấu thôi sao, khắp nơi trên đường quận Tây có thể thấy được mà? Tôi cảm thấy lời đồn thổi quá phóng đại và trên thực tế hắn không hề lợi hại như vậy."
Một nam sinh vốn không tham gia vào cuộc thảo luận đột nhiên nói xen vào.
Ba người đang thảo luận sôi nổi cùng quay đầu lại.
"Ông chưa nghe nói gì về nó sao? Ngày đó hắn ── 1vs30 đó!"
Nghe vậy, Mục Lý Hải vô cùng bất lực. Nhưng việc cậu động thủ đánh nhau với đám thiếu niên xấu của trường cao trung Nghĩa Thành đúng là sự thật, không cần biết có lý do gì, đây là xã hội 'thượng tôn pháp luật'.
Cậu đi về phía văn phòng giáo viên, trong lòng biết rõ điều mà chủ nhiệm lớp muốn nói cũng liên quan đến vụ đánh nhau.
Mục Lý Hải đứng dưới tấm biển 'văn phòng giáo viên viên chức' , gõ nhẹ cửa hai lần và sau đó mở cửa đi vào.
Giáo viên chủ nhiệm kéo ghế, yêu cầu cậu ngồi xuống và nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Tôi rất hối hận vì ngày hôm đó mình không thể đến hiện trường giải quyết mâu thuẫn giữa em với mấy bạn của trường cao trung Nghĩa Thành. Nếu như tôi không ở nước ngoài, tôi chắc chắn sẽ qua đó."
"Thưa thầy, không sao đâu, mọi thứ đã là quá khứ rồi."
"Nhưng em bị đuổi khỏi đội tuyển bơi lội quốc gia vì điều đó, bộ em không cảm thấy đáng tiếc sao? Chỉ vì cứu một chú chó hoang, nó đã phá hủy tương lai tốt đẹp của em."
"Em không hối hận, đó cũng là một sinh mệnh quý giá. Nếu như lúc ấy em không can thiệp, chú chó hoang đó chắc chắn sẽ bị hành hạ đến chết. Hơn nữa, nguyên nhân bị đuổi cũng không hoàn toàn là do vướng vào vụ đánh nhau, mà là một tên trong đám người của trường cao trung Nghĩa Thành đó có bố là ủy viên trong ủy ban đào tạo bơi lội."
Giáo viên chủ nhiệm khẽ thở dài và vỗ vai cậu.
"Thầy rất xin lỗi vì không giúp gì được cho em. Nếu như tâm trạng không tốt, em được hoan nghênh đến nói chuyện với giáo viên bất cứ lúc nào."
"Em sẽ đến, cám ơn thầy."
"Đúng rồi, sự kiện lan truyền trong trường đó dường như càng ngày càng cường điệu, thậm chí có tin đồn nói một mình em đánh bại 30 người?"
Mục Lý Hải lộ vẻ mặt đầy thẫn thờ và không đáp lại. Khi thấy như vậy, giáo viên chủ nhiệm kinh ngạc truy hỏi.
"Chẳng lẽ đó là sự thật sao?"
"Hình thế của đứa trẻ sinh ra lớn lên ở bờ biển khá cường tráng và cái đó không có gì to tát cả."
Mục Lý Hải lắc đầu cười và sau đó xoay người rời đi.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn bóng lưng rời đi của cậu ta với vẻ không thể tin nổi và thở dài một hơi: "Cái gì mà hình thể của đứa trẻ sinh ra lớn lên ở bở biển khá cường tráng chứ, đối thủ là 30 người đó! Đây cũng không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được, nhưng cậu ta lại nói nó đơn giản giống như ăn cơm uống nước vậy."
Vất vả lắm mới vượt qua được buổi sáng khó xử, vào giờ nghỉ trưa, Mục Lý Hải chạy ra khỏi lớp ngay khi tiếng chuông vang lên và trốn vào một góc vắng vẻ của khuôn viên trường thưởng thức bữa trưa của mình ── Bánh mì nướng và sữa.
Cậu cầm lên bánh mì nướng nguyên chiếc chưa cắt thành từng lát, vừa há miệng định cắn, thì giọng nói của Lý Tư Đặc đột nhiên vang lên ở bên tai.
"Ông chạy nhanh thật đấy. Cho dù không tham gia đội bơi, thì ông cũng có thể tham gia đội điền kinh được đấy?"
"Ở trong lớp lúng túng, tôi không thể làm gì khác ngoài trốn ra đây ăn."
Mục Lý Hải cười khổ và nói rõ tình hình trong lớp cho hắn ta. Mặc dù lúc này đang là giờ ăn trưa, nhưng không ai dám ra khỏi lớp đến nhà ăn hay mở hộp cơm của mình ra cả. Dường như mọi người đều chú ý đến phản ứng của Mục Lý Hải và rất sợ mình sẽ bị đưa vào trong bệnh viện do vô tình chọc giận cậu ta.
Lý Tư Đặc ôm bùng cười lớn, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, những tin đồn thổn quá mức đã miêu tả Mục Lý Hải thành một tên đại khốn nạn tội ác tày trời.
"Chẳng phải thế này rất tuyệt sao? Từ nay về sau, ông có thể đi hiên ngang trong trường và không ai dám chọc ông nữa."
"Cái này cũng coi như là chút an ủi."
"Tại sao ông phải quan tâm đến suy nghĩ của người khác như vậy? Chẳng phải bọn họ thích và nghĩ như thế nào đều không liên quan đến ông sao?"
"Nếu như tôi có thể nổi tiếng giống như ông, nói không chừng tôi chẳng thèm quan tâm đến suy nghĩ của người khác luôn."
"Đừng quên rằng nhân vật nổi tiếng nhất trong trường hôm nay là ông đó."
Lý Tư Đặc cười vài cái, đột nhiên dừng lại và hóa ra là một vài vị khách không mời mà đến.
Năm người trước mặt cậu có chiều cao khác nhau, có người nhuộm tóc vàng chóe, có người đeo khuyên tai và dây chuyền kim loại, có người xăm hình trên cánh tay và nhìn một cái là biết họ đều là thành phần gây rối trong trường.
"Mày chính là Mục Lý Hải?" Tên con trai tóc vàng tiến lên một bước và hỏi với vẻ mặt hung dữ.
"Tôi không quen các người, tìm tôi có việc gì?"
"Nghe nói một mình mày cân 30 người của trường Nghĩa Thành, điều đó là thật hay giả?"
Mục Lý Hải nhún vai và tỏ ra sao cũng được.
"Nếu như các người không tin, cứ coi đó là tin đồn đi, nó chẳng quan trọng chút nào."
Lý Tư Đặc ghé sát tai cậu và nói: "Đứa tóc vàng là Đông Sơn năm 3, cũng là người khá nổi tiếng gần đây và thường xuyên ra vào đồn cảnh sát."
"Có vẻ như tôi bị dính dáng đến nhân vật rắc rối rồi."
Có thể tưởng tượng ra được năm người ở đây với Đông Sơn đứng đầu đã nghe được truyền thuyết một mình cậu đánh bại 30 người của trường Nghĩa Thành và đến gây rắc rối cho cậu. Loại thiếu niên xấu với sức lực dồi dào như Đông Sơn chắc chắn sẽ không cho phép ai đó mạnh hơn mình tồn tại trong trường.
"Ông đi trước đi, tôi ở đây ngăn cản giúp ông, nếu như dính dáng đến những người này, tin đồn sẽ càng ngày càng khó dẹp yên hơn."
"Cám ơn ý tốt của ông, nhưng bọn họ đến tìm tôi." Mục Lý Hải đặt bữa trưa xuống và đứng dậy đối mặt với đám người Đông Sơn.
Khi cậu đứng lên, khí thế không chút sợ hãi lập tức áp đảo Đông Sơn và khiến cho hắn vô thức lùi về phía sau một bước.
"Được rồi, tìm tôi có việc gì cứ nói thẳng ra, nhưng tôi sẽ không tiếp vụ đánh nhau."
Không ngờ tới đám Đông Sơn đột nhiên cúi đầu với Mục Lý Hải và điều này khiến cho cậu cảm thấy vô cùng bất ngờ.
"Xin anh hãy đánh bại đám gia hỏa của trường cao trung Dương Hoa giúp bọn em. Gần đây bọn họ rất kiêu căng phách lối và biết đại tỷ không có ở đây, cho nên chúng nó sẽ đến đập địa bàn của chúng ta trong 2-3 ngày tới. Trong kỳ nghỉ hẻ, bọn chúng đã đánh bị thương 6 người của bọn em rồi."
Trường cao trung Dương Hoa với trường cao trung Thiên Minh cách nhau không xa, thiếu niên xấu của hai trường thường xuyên đánh lộn và tranh giành địa bản của nhau.
"Hmm... Chẳng phải các người đến tìm tôi gây rắc rối sao?"
Đông Sơn lộ ra vẻ mặt hoảng hốt và vội vàng thanh minh: "Ai cũng biết đám người của trường Nghĩa Thành có thủ đoạn hung ác tàn nhẫn đến mức nào và chúng còn chơi với cả dân xã hội đen nữa. Bọn em ngu đến mấy cũng không dám 1v30 người của Nghĩa Thành đâu."
"Thì ra là như vậy, tôi hiểu rồi."
"Vậy thì anh nguyện ý giúp bọn em sao?"
"Đồ ngốc mới chơi trò tranh giành địa bàn với mấy người. Tôi cũng không phải là học sinh tiểu học, bộ mấy người nghĩ tôi rảnh rối lắm sao?"
Mặc dù Mục Lý Hải kiên quyết từ chối với vẻ mặt đầy chán ghét, nhưng thực lực hai phe quá chênh lệch, đám người Đông Sơn không dám tức giận và chỉ có thể 'vâng vâng dạ dạ' đáp lại mà thôi.
[vâng vâng dạ dạ (唯唯诺诺): bảo sao nghe vậy (thái độ chỉ biết phục tùng) ]
"Haiz, xui xẻo quá đi, giờ ăn trưa vui vẻ đã không còn nữa." Mục Lý Hải lẩm bẩm và đi về phía lớp học trong khi Lý Tư Đặc nhịn cười và đi theo phía sau cậu ta.
Mới đi được vài bước, Mục Lý Hải đằng trước đột nhiên dừng lại, Lý Tư Đặc phanh xe không kịp và va ngay vào tấm lưng rộng lớn của cậu ta.
"Đau chết tôi rồi, chuyện gì xảy ra thế?" Lý Tư Đặc ló đầu ra nhìn và một cô gái ôm sách đang nhìn về phía bên này. Vào khoảnh khắc ánh mắt hai bên giao nhau, cô ấy bước đi nhanh chóng với sắc mặt tái mét.
Lý Tư Đặc quay đầu lại nhìn, đám Đông Sơn vẫn đứng ở phía sau vẫy tay với bọn họ và nở nụ cười ngây ngô trên mặt.
"Tiêu rồi, cô ấy chắc chắn đã nhìn thấy tôi nói chuyện với đám Đông Sơ, lần này tôi nhảy Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi rồi."
"Cô gái đó không phải là Từ Bạc Hương lớp bên cạnh hồi năm 1 sao?"
"Cô biết cô ấy là ai sao?" Mục Lý Hải hơi kinh ngạc nói.
"Đừng tưởng rằng tôi không biết ông luôn nhìn trộm cô ấy mỗi khi đi ngang qua lớp cổ. Cô thích cô ấy, đúng không? Nếu đã là như vậy, ông đừng để cho cô ấy tiếp tục hiểu lầm nữa, nhanh đi giải thích rõ ràng với cô ấy đi."
"Cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi." Mục Lý Hải hít một hơi thật sâu và đuổi theo Từ Bạc Hương giống như một cơn gió.
Thiếu nữ đi nhẹ nhàng nghe thấy tiếng bước chân, sợ hãi toát mồ hôi lạnh và cũng ôm sách chạy. Thế nhưng, tốc độ chạy của cô ấy rất chậm và không khác mấy so với tốc độ đi bộ nhanh của người bình thường.
Cô ấy đã là một đứa trẻ không giỏi thể thao ngay từ nhỏ và là người có thành tích kém nhất lớp trong mọi mục thể dục thể thao. Do đó, cô ấy vùi đầu hết vào đống sách vở và ở đây còn có một thế giới rộng lớn vô tận giữa những trang giấy với văn bản vừa dày vừa nặng.
Nếu như không phải là vì cảm thấy tính mạng bị đe dọa, cô ấy tuyệt đối sẽ không ép buộc bản thân chạy.
Kết quả của việc không quen chạy là chân trái vấp vào chân phải và cả người ngã nhào về phía nền gạch đá cứng. Cô ấy thậm chí quên buông quyển sách ôm chặt trong lòng ra và sắp sửa đập mặt xuống đất.
Một lòng bàn tay rất dày đã kịp thời đỡ bả vai cô ấy, đồng thời cảm nhận được cơ thể nhẹ như lông chim và cơ thể mềm mại không xương của cô ấy.
Mục Lý Hải không dám dùng thêm lực nữa như thể sợ làm gãy cô gái này và cẩn thận từng li từng tí giúp cô ấy đứng vững một lần nữa.
Từ Bạc Hương ngẩng đầu lên nhìn cậu ta. Thiếu nữ với khuôn mặt xinh đẹp lúc trắng lúc xanh, có khí chất cổ điện hiện ra vẻ kinh hãi tột cùng trước mặt cậu ta.
"Đừng, đừng giết mình... Mình thật sự không cố tình nhìn lén cuộc giao dịch của các cậu đâu." Cô ấy mở đôi môi mềm mại và run rẩy nói ra những lời này.
Mục Lý Hải đột nhiên cảm thấy 'dở khóc dở cười' và không ngờ tới hình tượng của mình trong lòng cô ấy đã thăng cấp lên thành một kẻ sát nhân.
"Tất cả chỉ là hiểu lầm, mình không phải là loại người như cậu nghĩ đâu. Mình chỉ là một học sinh bình thường, không biết đánh nhau lẫn gây rối và không thực hiện các giao dịch phi pháp nào cả. Tất cả đều là hiểu lầm!"
"Hiểu lầm sao?"
Lúc này, Mục Lý Hải mới nhận ra mình đang túm vai cô ấy và vội vàng buông tay ra.
"Mình không biết sự việc trong trường sẽ bị thổi phồng quá mức đến như vậy, nhưng mình tuyệt đối không có ý định xung đột với đám người của trường cao trung Nghĩa Thành vào ngày hôm đó. Bởi vì bọn họ bắt nạt chú chó hoang, mình nhìn không chịu nổi mới..."
"Thế nhưng, mình đã tận mắt chứng kiến."
"Cái gì?" Mục Lý Hải không hề biết Từ Bạc Hương đã tận mắt chứng kiến toàn bộ cuộc ẩu đả đó và đầu óc lại mơ hồ bối rối hơn.
"Mình nhìn thấy một mình cậu đánh bại tất cả bọn họ, mình chỉ biết là... Cậu trông đáng sợ hơn cả những thiếu niên xấu kia. Hơn nữa, cậu lại với mấy bạn năm 3 kia... Học trưởng cùng một chỗ với nhau. Thành thật xin lỗi, mình chỉ tin vào sự thật mà mình đã tận mắt chứng kiến."
Từ Bạc Hương kiệt sức ngay khi nói xong câu này và cơ thể mảnh mải như tờ giấy của cô ấy lảo đảo lắc lư như thể cổ sẽ ngất bất cứ lúc nào.
"Cậu không sao chứ?"
Mục Lý Hải lo lắng hỏi và muốn đưa tay đỡ cô ấy nhưng cô gái lại đột nhiên hét lớn: "Đừng chạm vào mình! Mình biết cậu nhìn lén mình suốt, xin cậu đừng làm phiền mình nữa!"
Vào lúc này, Mục Lý Hải gần như có thể nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ.
Từ Bạc Hương khóc lóc chạy vào lớp và để lại một mình cậu đứng ngay ngốc ở giữa sân. Các bạn học xung quanh 'chỉ chỉ trỏ trỏ' vào cậu và không ai biết chuyện gì đang xảy ra.
"Haiz, tên gia hỏa nhà ông làm hỏng rồi..." Lý Tư Đặc đứng ở xa và lộ vẻ mặt bất lực.
Buổi chiều, Mục Lý Hải không về lớp, mà trèo tường ra khỏi trường và đây cũng là lần đầu tiên cậu trốn học từ sinh ra cho đến nay.
Thành phố Húc Dương nổi tiếng với quy hoạch đô thị mới thân thiện với môi trường. Lục Xuyên chạy qua thành phố, vốn là một con sông hôi thối và ô nhiễm nghiêm trọng. Nó đã khôi phục lại diện mạo ban đầu sau hơn 15 năm được sửa chữa và cải tạo. Lục Xuyên bây giờ giống như tên của cô ấy và sạch đến mức có thể nhìn thấy rêu xanh dưới đáy sông.
Mục Lý Hải ngồi một mình bên bờ sông, nước sông yên bình không sóng chậm rãi chuyển động. Từ ban ngày đến đêm khuya, cậu nhìn con sông đến ngây người ra và trong lòng chua xót khổ sở không chịu nổi.
"Chưa tỏ tình đã bị đối tượng mình thích ghét mất rồi... Không, là sợ chứ. Đây cũng coi như là thất tình sao?"
"Thà bị tất cả mọi người trong lớp sợ, chứ mình chẳng muốn về."
Lần đầu tiên cậu hiểu được cảm giác 'mọi ý niệm đều đã thành tro' là gì. Cậu ra tay cứu chó hoang bởi vì cảm xúc chính nghĩa và không ngờ tới hiệu ứng dây chuyền lại đẩy mình xuống vực thẳm Địa Ngục.
[vạn niệm câu hôi/vạn niệm câu khôi (万念俱灰): mọi ý niệm đều đã thành tro ]
Lời nói kia của Từ Bạc Hương thật sự khiến trái tim cậu tan nát.
Muốn đơn phương thay đổi 'khuôn mẫu' của một người là chuyện vô cùng khó khăn. Một khi Từ Bạc Hương đã có thành kiến với cậu, thì cô ấy rất khó thay đổi được suy nghĩ.
[khuôn mẫu (刻板印象): Trong tâm lý học xã hội, một khuôn mẫu là một niềm tin quá khái quát về một loại người cụ thể. Các bản mẫu được khái quát hóa vì người ta cho rằng bản mẫu này đúng với từng người trong danh mục. Mặc dù việc khái quát hóa như vậy có thể hữu ích khi đưa ra quyết định nhanh chóng, chúng có thể bị sai sót khi áp dụng cho các cá nhân cụ thể. Các khuôn mẫu khuyến khích việc định kiến và có thể phát sinh vì một số lý do. ]
Cậu vô cùng chán nản, chỉ muốn nhảy xuống nước ngay lập tức và bơi cho thoải mái. tâm tình. Lúc này đã là 1 giờ sáng, bờ sông không có bóng người đi đường, xe cộ đi lại trên cầu cũng thưa thớt và nhảy xuống nước khi không ai nhìn thấy sẽ không gây ra náo loạn đâu.
Mục Lý Hải nhắm chuẩn thời điểm, nhân lúc không có người trèo lên cây cầu sắt cách mặt nước hơn 10 mét, cảm nhận gió thổi từ cửa biển đến và kích thích giống như nhảy cầu trên vách đá ven biển hồi bé.
Cậu lớn lên ở bờ biển từ bé và biển là môi trường quen thuộc nhất của cậu ấy, vì vậy cậu đã luyện được kỹ năng bơi cao siêu.
Hồi tưởng lại, cậu đã sống trong nhà ông nội và cái tên liên quan đến biển này cũng là do ông nội đặt. Vào năm lên cao trung, cậu mới rời khỏi biển và đến thành phố phồn hoa nhộn nhịp này.
Ngày nay vẫn còn rất nhiều đứa trẻ được nuôi dưỡng kiểu 'phụ huynh thế hệ lỡ nhịp' giống cậu. Thế nhưng, tình huống của Mục Lý Hải không giống với bọn họ lắm, bố mẹ cậu vẫn còn sống và chưa ly dị, nhưng họ bất đắc dĩ nhờ ông nội chăm sóc cho con mình bởi vì công tác ở nước ngoài quanh năm.
[phụ huynh thế hệ lỡ nhịp (隔代教養/Skipped generation families):một gia đình mà ông bà nuôi cháu do không có cha mẹ ]
Cậu chưa bao giờ nhớ bơi nhiều giống như bây giờ, mặc kệ trong lòng có chuyện gì không vui, chỉ cần nhảy lên không trung và vui vẻ lặn xuống nước là có thể quên hết toàn bộ phiền muộn.
Mục Lý Hải nhảy xuống giống như trước đây và nhảy xuống nước trong tư tráng lệ nhất ── Lẽ ra là như vậy.
"Tôi chỉ muốn bơi để tỉnh táo lại một chút, nhưng ông lại mang tôi đến nơi không thể giải thích được này. Vì vậy, ông nguyện ý tin tưởng tôi thực sự không muốn tự tử sao?"
Mục Lý Hải nói rất nhiều trong một hơi và cậu đã uống cạn sạch cả bình hồng trà.
"Gặp nhau chính là hữu duyên, cậu nguyện ý nói nhiều với tôi như vậy. Điều đó cũng chứng tỏ cậu cũng bắt đầu chậm rãi muốn biết rõ hơn về Hiệp Hội Triệu Hồi Ác Ma của chúng tôi rồi, đúng không?" Recar cười tủm tỉm.
"Đừng cả ngày nghĩ đến việc hủy diệt thế giới chứ. Thế giới này không dễ dàng bị hủy diệt như vậy đâu. Phải tìm một công việc tử tế,
không thể sống tốt bằng cách giả danh lừa bịp đâu."
Một học sinh cao trung vừa tròn 17 tuổi, lại đag dạy dỗ ông chú lớn hơn mình rất nhiều tuổi.
"Không muốn, chỉ cần ra ngoài làm việc là thua luôn rồi, tôi là Bậc Thầy Triệu Hồi Ác Ma." Recar làm trò giống như một tên Hikikomori thường thấy vậy.
"Tôi nghĩ ông nên gọi Đường dây nóng Phòng chống Tự tử. Nếu như ông chết trong căn nhà đổ nát giống phế tích như thế này, bất kể bao lâu cũng không có ai phát hiện ra đâu."
Mục Lý Hải xoay người rời đi.
"L' enfer, c' est les autres."
Recar phía sau đột nhiên nói tiếng Pháp với giọng chuẩn.
"Thiếu niên, hãy nhớ lấy những lời này ── Người khác chính là Địa Ngục. Địa Ngục tồn tại trong lòng mỗi người."
Recar nói danh ngôn của nhà triết học người Pháp Jean-Paul Charles Aymard Sartre. Sartre là một nhà triết học theo chủ nghĩa hiện sinh nổi tiếng, cho rằng mỗi người đều có quyền tự do lựa chọn. Vì vậy, tự do của mỗi cá nhân có thể ảnh hưởng đến tự do của người khác và trở thành 'Địa Ngục' của người khác.
Mục Lý Hải chỉ là một học sinh cao trung, đương nhiên là cậu chưa từng nghe qua những câu này, không cảm động chút nào và còn quay đầu lại trừng mắt nhìn ông ta trước khi rời đi.
"Ông bị Chūnibyō à?"
Cậu chạy ra khỏi căn nhà Tây kiểu Bungalow và chạy như điên về phía đường cái rộng.
[Bungalow (洋房): là kiểu nhà thường chỉ có khoảng một tầng, diện tích nhỏ và có hiên rộng. Kiểu nhà này có xuất xứ từ vùng Bengal ở khu vực Nam Á. Ở Úc, bungalow California được liên kết với Hoa Kỳ đã được phổ biến sau Thế Chiến thứ Nhất. Ở Bắc Mỹ và Vương quốc Anh, một bungalow ngày nay là một ngôi nhà, thường tách ra, có thể chứa một gác xép nhỏ. Nó là một tầng đơn hoặc có một tầng thứ hai được xây dựng thành một mái dốc, thường là với cửa sổ mái nhà (một-và-một nửa tầng). ]
Điều mà cậu không hề biết, ở trong căn phòng mà cậu ở lại ban nãy, ma pháp trận màu đỏ như máu trên mặt đất đột nhiên phát sáng vào lúc này. Thanh đoản đao mà cậu tiện tay ném về phía sau, tình cờ cắm vào trung tâm của ma pháp trận và bắt đầu nghi lễ triệu hồi...
Recar nhìn chăm chú vào ma pháp trận và vô cùng kinh ngạc vui mừng.
"Oh my Hell, đây thực sự là một kỳ tích!"