Vì tên giống nhau cách phát âm, nên đối tượng yêu thầm ba năm trung học của tôi luôn coi tôi là em gái.
Cho đến một ngày, nhân lúc anh ấy đang ngủ, tôi lén lút hôn anh.
Anh đột nhiên mở mắt, thanh âm khàn khàn: “Hôn lần nữa được không?”
1.
Tên của tôi và anh ấy phát âm giống nhau.
Tôi là Trình Kình Ngữ, anh ấy là Trần Cảnh Dữ.
*Phát âm lần lượt là là Chéng Jīng Yǔ và Chén Jǐng Yǔ.
Tiết học chung đầu tiên ở đại học, chúng tôi được phân công học cùng một giảng viên.
Trước giờ học hai phút, giảng viên đã điểm danh, gọi tên anh ấy trước.
“Trần Cảnh Dữ.”
Đây là tiết học đầu tiết ở trường đại học, là một lớp học lớn mà nhiều sinh viên từ các chuyên ngành khác nhau cùng tham gia.
Tôi vào lớp sớm, ngồi hàng ghế ở giữa.
Lớp học đã kín chỗ một nửa, còn hai phút nữa sẽ vào tiết, giảng viên bắt đầu điểm danh.
Nghe thấy tên “Trần Cảnh Dữ”, tôi vô thức đứng dậy và đáp lại.
Vị giáo sư già nhìn tôi, rồi nhìn danh sách điểm danh trên tay, lông mày nhíu lại, thoáng tức giận.
“Tiết học đầu tiên đã tìm người điểm danh hộ? Sao nào? Em định điểm danh hộ cậu ta cả học kỳ à? Giới tính còn không khớp. Sao mà lừa được tôi?”
Vị giáo sư già hơi buồn, ngữ khí trở nên nghiêm nghị.
Mọi ánh mắt trong giảng đường đều đổ dồn vào tôi, nóng đến mức khiến tôi trong phút chốc mặt đỏ bừng.
Tôi ngượng ngùng, mấp máy môi chuẩn bị giải thích.
“Em…”
Nhưng đột nhiên ánh mắt tôi đông cứng, trước cửa giảng đường có một bóng người cao lớn, áo ngắn, quần thể thao, giày thể thao, sạch sẽ và thoáng đãng, trông đẹp như thể bước ra từ anime.
“Trần Cảnh Dữ, có.”
Ngữ điệu của anh có chút giễu cợt, vẻ ngoài cực kỳ đẹp, gần như thu hút được sự chú ý của tất cả nữ sinh trong lớp.
“Thầy à, giữa ban ngày không nên hiểu lầm người khác đâu, em không có tìm người điểm danh hộ, hơn nữa em gái này nhìn có vẻ là học sinh giỏi.”
Vẫn là giọng điệu xấu xa đó, nhưng không khiến tôi khó chịu.
Vị giáo sư già nhìn lại tờ danh sách, cuối cùng cũng tìm thấy tên tôi.
Thầy ấy nhận ra mình sơ suất và xin lỗi tôi, còn liên tục thở dài than thở tại sao trong lớp lại có những cái tên giống nhau như vậy.
Trần Cảnh Dữ từng bước tiến về phía tôi, tôi đột nhiên cảm giác hơi thở của mình đang ngưng lại.
Tim đập rộn như trống.
Trần Cảnh Dữ tới ngồi bên cạnh tôi, “Nói không chừng, tám trăm năm trước chúng ta là người một nhà đấy.”
Hơi thở của anh quá gần, lại vì lời nói của anh khiến tôi suýt làm đổ chiếc cốc trên tay.
Anh đỡ lấy chiếc cốc giúp tôi, hỏi: “Em gái, em hoảng cái gì chứ?”
Vị giáo sư già có lẽ nhìn thấy mặt tôi đỏ bừng suốt buổi học, cho rằng là tại thầy ấy nên sau giờ học, thầy đã gọi tôi và Trần Cảnh Dữ lại.
Thầy đưa tiền cho tôi và Trần Cảnh Dữ để đi uống nước.
“Anh trai đưa em gái đi đi.”
Thầy ấy bắt đầu lấy tiền ra.“Không cần, thầy ơi, thật sự không cần đâu.”
Tôi vô thức từ chối.
Trần Cảnh Dữ chỉ nhìn tôi đang từ chối lời đề nghị của thầy.
Cuối cùng vị giáo sư già không thuyết phục được tôi, lẳng lặng quay trở lại bục giảng.
“Cô nhóc này, hết Tết Nguyên Đán rồi vẫn có thể nhận lì xì mà.”
“Hả?” Tôi nghi hoặc, rồi chợt nhận ra.
Lúc này thầy mời tôi và Trần Cảnh Dữ đi uống nước, nhưng tôi dường như không hỏi ý anh mà chỉ từ chối.
Tôi cắn môi nói: “Trần Cảnh Dữ, nếu không thì em sẽ mời anh uống nước nhé?”
“Được.”
Anh mỉm cười, đôi mắt màu hổ phách tựa như mặt hồ trên cao nguyên, vô cùng xán lạn.
Tôi thu dọn cặp sách, Trần Cảnh Dữ hỏi tôi có học lớp nào tiếp theo không, vì chúng tôi học khác lớp.
“Em vẫn còn một buổi học nữa, nhưng vẫn còn thời gian mời anh uống một ly.”
Trong toà nhà này có một căng tin ở tầng dưới, Trần Cảnh Dữ lấy một hộp sữa AD.
Hình như tôi nhìn anh quá lộ liễu, nên anh ấy nhìn lại tôi, “Em cũng muốn cái này à?”
Tôi không còn cách nào khác ngoài gật đầu.
Thế là anh ấy lấy một hộp khác ra khỏi tủ lạnh, nhét vào tay tôi.
Lúc tôi đang trả tiền, Trần Cảnh Dữ đã ngăn tôi lại: “Chẳng lẽ anh trai lại để em trả tiền sao?”
2.
Trần Cảnh Dữ rất nổi tiếng ở trường V của chúng tôi, đến nỗi ngay cả “em gái” như tôi cũng trở nên nổi tiếng.
Anh ấy luôn nổi bật ngay cả khi được bao quanh bởi một nhóm nam sinh.
Thỉnh thoảng lớp chúng tôi gặp nhau trong giờ thể dục, đám nam sinh thân thiết với Trần Cảnh Dữ cũng gọi tôi là em gái.
Trần Cảnh Dữ nghe được lời này, sẽ mỉm cười và mắng một câu: “Nhận người thân bừa cái gì đấy?”
“Chúng ta đều là anh em, em gái của anh Dữ không phải là em gái của chúng ta sao?”
Trần Cảnh Dữ phớt lờ họ, đi tới đưa cho tôi một chai nước.
Anh ấy tuỳ ý chỉ vào vài người rồi nói: “Nhìn cho rõ, sau này cứ bảo mấy người đó mua nước cho em.”
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc cười cùng với anh ấy.
Sau đó, tôi là em gái của Trần Cảnh Dữ đã thành tin tức được lan rộng, nhưng càng lan rộng thì lại càng thái quá, tên của tôi đã đổi thẳng từ “Trình Kình Ngữ” thành “Trần Cảnh Dữ”.
“Kình Ngữ, tớ thật ghen tị với cậu đấy, vừa vào trường đã trở thành em gái của giáo thảo. Ngày nào cũng có thể nhìn ở cự ly gần, nghĩ đến đã thấy vui rồi.” Bạn cùng phòng tôi nói.
Tôi nở nụ cười, nhưng trong lòng có chút cay đắng trào dâng.
Trần Cảnh Dữ quen tôi ba ngày, mọi người đều biết, tôi thích anh ấy ba năm, chỉ mình tôi biết.
Phải, tôi thích Trần Cảnh Dữ, từ khi còn học trung học.
Ngay cả việc vào trường này, cũng là vì Trần Cảnh Dữ.
Hồi sơ trung, thành tích của tôi không tốt, đến cao trung, Trần Cảnh Dữ gần như là chỗ dựa tinh thần của tôi.
Để có thể vào cùng trường đại học với anh ấy, việc tôi chỉ ngủ ba tiếng một ngày hồi lớp mười hai là điều bình thường, tôi đã giải gần hết những đề tham khảo có trên thị trường, cuối cùng chồng bài tập được hoàn thành đã cao hơn cả tôi.
Những lúc không chịu nổi, tôi điên cuồng viết tên anh ấy vào vở bài tập, dùng hết sức lực như thể đầu bút xuyên qua cuốn sổ có thể giúp ánh sáng xuyên thấu vào thế giới đen tối của tôi.
Bởi vì khoảng cách giữa tôi và anh ấy quá xa.
Không ai biết rằng tôi thích Trần Cảnh Dữ.
Tôi đã giấu nó rất kĩ.
Ngày tôi thích Trần Cảnh Dữ không giống như cảnh nam nữ chính gặp nhau trong phim ảnh. Không có ánh nắng vàng rực rỡ, chỉ có mây đen bao phủ thành phố.
Hồi sơ trung tôi học ở quê, tới cao trung thì công việc kinh doanh của bố tôi mở rộng hơn, ông ấy đã đưa tôi tới thành phố.
Ông ấy đã trả một khoản phí khá cao để đưa tôi vào trường trung học số 1.
Vì nhà gần nên tôi học ngoại trú.
Mỗi ngày đều đi xe buýt số 412 đến trường.
Đó là ngày đầu tiên tôi đi xe buýt số 412, vì lên xe buýt trước nên tôi có chỗ ngồi.
Có rất nhiều hành khách trên tuyến này, tình cờ cũng là giờ đi chợ nên xe buýt thực sự khá đông đúc.
Một bà dì đi chợ về, xách theo hai mớ xà lách và một con cá, không biết có phải cố ý hay không, dù con cá đã được làm thịt, ngăn cách bằng túi nilon nhưng nước vẫn thấm ướt đẫm quần đồng phục của tôi.
Tôi để gọn chân vào ghế, nhưng dì ấy cứ nghiêng người về phía tôi.
Tôi nhận ra dì ấy cố tình làm vậy.
Tôi suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng mở miệng: “Dì ơi, cá của dì chạm vào con rồi.”
Nhưng lời nhắc nhở của tôi gần như không có tác dụng, ngược lại dì ấy còn bắt đầu nói những lời khó nghe, rằng tôi không có phép tắc, không biết nhường chỗ cho dì ấy.
Dì ấy rất hung hăng, mọi người xung quanh đều nhìn tôi, chẳng quan tâm như thể không liên quan gì đến họ.
Tôi tuyệt vọng, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.
Cặp sách của tôi rất nặng, tôi cũng cảm thấy hơi say xe.
“Tại sao phải nhường chỗ cho dì?”
“Nếu dì muốn cảm thấy thoải mái thì gọi taxi đi.”
Đó là cách Trần Cảnh Dữ xuất hiện. Anh khi ấy cắt tóc rất ngắn, trông đặc biệt dữ tợn.
Bà dì ấy có lẽ hơi sợ anh, nhưng vẫn không ngừng mắng thêm vài câu.
Trần Cảnh Dữ bình tĩnh đi tới chỗ tôi, đặt một tay lên phía sau ghế, lặng lẽ nghiêng cốc bột yến mạch trong tay tôi, “Này, cậu bị say xe à?”
“Bác gái à, nếu không đứng dịch ra, có khi nôn hết vào người bác đấy.”
Đầu tôi choáng váng, khi nhìn thấy Trần Cảnh Dữ chớp mắt nhìn tôi, tôi lập tức hiểu ra, liền nôn khan hai lần.
Bà ấy thấy vậy, sắc mặt lập tức tái xanh, cách xa hai mét.
Sau khi xuống xe, Trần Cảnh Dữ cười nói: “Biết trước đã đổ nửa cốc cho cậu rồi.”
“Cậu là người ngoại thành sao? Vừa rồi nghe cậu nói chuyện, không giống như người ở đây.”
Tôi đỏ mặt gật đầu, nghĩ rằng mình đã nói giọng địa phương.
Kết quả là anh ấy nói: “Giọng nói thật nhẹ nhàng, nghe như người Giang Nam vậy.”
“Thành phố này rất tốt. Đừng thay đổi cái nhìn của cậu về thành phố này chỉ vì một hay hai người.”
“Phần lớn họ đều là những người tốt như anh trai đây thôi.”
Vì một người, mà tôi dường như đã thực sự yêu cả một thành phố.
3.
Tôi đã quen với việc giúp Trần Cảnh Dữ chiếm chỗ trong các lớp đào tạo tư tưởng. Tôi rất tích cực đến các lớp học vào thứ hai, tích cực đến mức ngay cả bạn cùng phòng tôi cũng nhìn ra điều bất thường.
“Kình Ngữ, cậu không phải là thích Trần Cảnh Dữ đó chứ?” Bạn cùng phòng tôi ngồi trên giường, nhìn tôi đang bận rộn chọn quần áo trước gương.
Tai tôi lập tức đỏ bừng, dù sao việc thích Trần Cảnh Dữ là thật, đó là bí mật mà nhiều năm qua tôi đã chôn sâu trong lòng, cũng quen với việc giấu nó trong bóng tối.
“Cậu ấy là anh trai tớ.” Tôi mím môi, thanh minh.
Nhưng bạn cùng phòng gần như đã nhìn thấu, “Cũng không phải từ một bụng mẹ sinh ra, Cá Voi Nhỏ*, cậu xấu hổ cái gì?”
(*) Chữ Kình trong tên của nữ chính có nghĩa là cá voi.
“Tớ…”
Bị nhìn thấu, tôi vội xách cặp chạy đến lớp.
Như thường lệ, khi đến căng tin mua bữa sáng, tôi cũng mua cho Trần Cảnh Dữ một phần.
Anh ấy thích sữa đậu nành mới xay và bánh bao nhân thịt sốt trong căng tin, anh ấy cao lớn, ăn uống rất ngon miệng, có thể ăn bốn chiếc bánh trong một bữa.
Trần Cảnh Dữ quen đến đúng giờ, nhưng sau này vì tôi mang bữa sáng cho anh, nên anh ấy sẽ đến sớm năm phút.
Khi tôi đến trước cửa giảng đường, Trần Cảnh Dữ và một nam sinh khác tình cờ đi đến.
Tôi đã gặp nam sinh kia, đó là bạn cùng phòng của Trần Cảnh Dữ.
Trần Cảnh Dữ lấy bữa sáng từ tôi một cách tự nhiên, khiến nam sinh bên cạnh kêu lớn.
“Trần Cảnh Dữ, sao cậu lại may mắn thế chứ, khi không tự nhiên có một cô em gái tốt như vậy.”
“Sao? Ghen tị à?” Trần Cảnh Dữ cười, ánh nắng vàng phản chiếu lên vành tai, rực rỡ đến chói mắt.
“Ghen tị gì chứ?”
Nam sinh kia không học cùng lớp với chúng tôi nên vừa nói xong đã rời đi.
Tôi và Trần Cảnh Dữ cùng đứng trước hành lang ăn bánh bao.
Vị giáo sư già cũng đến, nhìn thấy chúng tôi, liền trêu đùa: “Tên nhóc Trần Cảnh Dữ chịu ăn sáng, đều là công lao của em gái đó.”
“Chẳng phải là điều hiển nhiên sao?”
Nhờ buổi học đầu tiên, thầy giáo đã hiểu chúng tôi hơn rất nhiều.
Tôi mỉm cười chào thầy.
Tôi thật sự rất biết ơn thầy, nếu không phải vì chút hiểu lầm trong buổi đầu tiên, Trần Cảnh Dữ có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết đến sự tồn tại của tôi.
Vị giáo sư già vào lớp trước, còn đặc biệt dặn chúng tôi ăn xong thì vào ngay.
Tôi ngoan ngoãn đáp lại.
Trần Cảnh Dữ cắn chiếc bánh bao cuối cùng thì đột nhiên dừng lại, sau đó ngước mắt nhìn tôi: “Hôm nay em ghé hai căng tin à?”
Tôi choáng váng, sáng nay bị bạn cùng phòng làm phiền, tôi có chậm trễ một chút nên lúc tới căng tin chỉ còn lại ba chiếc bánh bao nhân thịt sốt. Tôi nhớ bữa sáng của Trần Cảnh Dữ thường có bốn chiếc bánh bao, nên đã đến căng tin số hai mua thêm một chiếc. Tôi chỉ không ngờ, anh ấy còn có thể phân biệt được bánh bao nào ở căng tin nào.
Tôi cắn một miếng bánh, nghĩ xem nên trả lời anh thế nào.
Đột nhiên anh đưa tay nhéo vào cổ tôi một cái, động tác rất nhẹ nhàng, cứ như đang nhéo một con mèo vậy.
“Trước mặt anh trai, căng thẳng cái gì thế?”
“Không có…”
Vừa lúc tiếng chuông vang lên, anh đã ăn xong miếng bánh cuối cùng, đẩy vai tôi bước vào lớp.
Đang ngồi trên ghế, anh đột nhiên quay đầu lại.
“Lần sau không cần theo ý anh, anh có thể ăn bất cứ thứ gì.”
Hóa ra anh ấy đều biết cả.
Tôi thầm cảm thán.