Sau một tuần, Xuân trở về nhà Chính. Trong thời gian đó, gia đình cô cũng đã ổn định hơn nhiều, cú sốc cũng tạm thời qua đi chỉ là trong lòng cô vẫn còn chút cảm giác giận dỗi với bố mẹ mình.
Lần này may mà có Băng và Duy đến kịp nên nếu không thì chẳng biết có chuyện gì sẽ xảy ra. Và giữa Xuân và họ cũng có một giao kèo nhỏ về việc món nợ mà cả hai giúp gia đình cô trả. Trước mắt mọi người thì nó sẽ được gộp chung trong hợp đồng nhưng thực tế thì chính cô sẽ tự mình trả lại nó. Cô không muốn bố mẹ lại một lần nữa vì cô mà phải vất vả bao nhiêu công sức để rồi kết quả thu lại chỉ là sự thất vọng như lần này.
Tâm trạng cũng vì thế cứ ủ ê mãi. Mặc dù ngay khi biết tin này, không chỉ mình Triệt, Phong và cả Vũ làm tung mọi thứ lên. Cả ba thay phiên nhau chạy tới, chạy lui thăm cô và gia đình. Chưa kể còn có cả Minh Hoàng nữa. Không hiểu tại sao cậu lại biết chuyện đó. Mọi người càng quan tâm, lo lắng cho cô thì cô càng thấy áy náy hơn nhiều. Đã không giúp được gì mà còn làm phiền mọi người như thế. Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn họ nhiều lắm chứ. Thật may khi gặp khó khăn, xung quanh vẫn còn có người quan tâm, giúp đỡ.
Xuân vừa suy nghĩ vừa bước dọc hành lang của khu Đông nhà Chính. Ngôi nhà gần như cũng quen thuộc với chính cô suốt mấy tháng qua. Thật là nơi xa hoa, giàu có. Nhưng dù rộng lớn, đẹp đẽ đến mấy thì đối với cô nó cũng chỉ là vẻ ngoài. Qua cảm nhận, qua những câu chuyện mà cô nghe được, dường như trong mỗi con người nơi này đều có một chút mặc cảm nào đó trong chính họ. Dù giàu có, dù sang trọng tới bao nhiêu nhưng không thể là chính mình thì liệu nó có thật sự tuyệt vời không? Đối với cô là không. Dù gia đình cô có nghèo, có nợ nần bao nhiêu thì vẫn là nơi tuyệt nhất, nơi mà cô hoàn toàn tin tưởng, ngã lòng vào nó mỗi khi mệt, nơi mà mọi người ở đây có thể tha thứ lỗi lầm cho nhau, giúp đỡ nhau thật lòng. So sánh đi so sánh lại thì gia đình vẫn là nhất. Chỉ có điều, lúc này quả thật là có hơi khó khăn đối với cô.
Bước chân đột ngột dừng hẳn khi bắt gặp phải một dáng người cao lớn của ai đó khi cả hai đang ở khúc rẽ. Vội vàng trở về thực tại sau những suy nghĩ vu vơ trong đầu, Xuân lấy lại bình tĩnh rồi chậm rãi nhìn lên người mới xuất hiện ấy.
Đôi mắt đen tĩnh lặng. Khuôn mặt thanh tú mang chút lạnh lùng, nghiêm nghị không phù hợp với tuổi của anh cho lắm. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, thời gian như ngưng đọng trong từng nhịp đập của trái tim. Dù cả hai có tỏ vẻ thờ ơ bao nhiêu cũng khó giấu được sự hỗn loạn trong đầu.
Khóe môi chợt mấp máy điều gì đó, Xuân cố trấn an mình sau những hỗn loạn ấy rồi mới lên tiếng.
- Em chào anh, lâu không gặp. – cô nở nụ cười nhẹ.
- Ừ, đã lâu không gặp. Về rồi sao? Nếu vẫn chưa muốn thì không cần gượng ép như thế. – Băng đáp lại bằng cái nhìn trìu mến và giọng nói trầm ấm khác thường ngày.
- Anh lo quá rồi, em ổn mà. Không phải mọi việc đều đã được mọi người lo hết rồi sao? – cô cười nhạt.
- Đừng gượng ép, không thích thì đừng gắng cười. Hiểu không? – anh xoa đầu cô thật nhẹ. Khoảnh khắc anh chạm vào cô, trái tim khẽ run lên, tâm trạng càng hỗn loạn. Một chút bình yên len lỏi trong tâm hồn vốn đã chật chội và mệt mỏi.
- Em không sao thật mà. Cảm ơn anh đã lo cho em. – cô cười thật lòng.
- Ừ. – Băng chỉ đáp ngắn gọn như thế. Biết dù có nói thêm gì cũng không thể làm thay đổi tình hình.
- Lần này, nếu không có anh thì mọi việc sẽ…
- Đừng nghĩ về nó, mọi việc đã qua rồi. Không phải em đã nói là sẽ trả nó rồi sao. – Băng ngắt lời của cô. Anh không muốn việc anh giúp cô trở thành gánh nặng như thế này.
- Vâng…
- Thế thì cứ nghỉ ngơi và làm những việc em cho là nên làm. Mọi việc còn lại, bọn anh sẽ giúp. Chuyện của bố em cũng đừng lo nhiều. – Băng mỉm cười đáp.
- Có lẽ, có cảm ơn anh cả ngàn lần cũng sẽ không đủ. Em nên làm gì đây? – cô cũng cười đáp lại nụ cười đó của anh.
- Chỉ cần em thấy thoải mái là được. Nếu được thì hãy cười thật lòng em một chút, đừng gượng ép như thế. – giọng anh thật nhẹ như chứa đựng biết bao tâm tư.
Khoảnh khắc anh nói lên điều đó, không chỉ anh và cả người con gái ấy đều thấy trái tim mình đang đập loạn lên. Anh đang quan tâm tới cô. Đúng thế, cứ từng chút, từng chút một anh đến bên để quan tâm, để bảo vệ cô mà không cần một lí do nào cả.
Nhưng chính cô lại không dám đón nhận nó. Vì sao ư? Có thể là vì cô áy náy với Tiên. Khi nhìn thấy người con gái ấy đi cùng anh, không hiểu sao trong thâm tâm cô lại cảm thấy có chút sợ hãi, ghen tị nào đó. Thật đẹp đôi phải không? Có phải là cả hai sinh ra đã là của nhau. Dù cho Băng có tỏ ra hững hờ đến bao nhiêu cũng không làm điều đó phai nhạt. Mỗi khi đi cùng anh, trái tim lại đập loạn lên vì cái cảm giác mơ hồ nào đó nhưng rốt cuộc cô vẫn chỉ dám đứng nhìn. Làm sao đây? Làm sao để kìm lại thứ cảm xúc mơ hồ đang nhen nhóm trong lòng mỗi ngày một lớn này?
Cô chưa bao giờ dám mơ tưởng điều gì đó cao xa nhưng thật ra ở đâu đó trong mớ tình cảm hỗn độn vẫn luôn chờ đợi điều gì đó. Một điều gì đó mà chính cô cũng không thể giải thích rõ. Có quá mâu thuẫn khi vừa ao ước vừa né tránh?
Cô không thể nào lí giải nỗi điều đó. Trước anh, cô thật ngớ ngẩn. Chỉ một cái liếc nhìn thoáng qua cũng đủ làm cô run lên, đầu óc cũng hoảng loạn, suy nghĩ đủ thứ viển vông.
Nhưng cuối cùng thì có lẽ tất cả chỉ là ước. Phải làm sao đây khi dường như khoảng cách giữa anh và mình lại xa xăm như thế?
Mỗi lần anh quan tâm, giúp đỡ cô thì chính cô lại càng muốn từ chối. Nó làm cô thấy mình thật kém cỏi, yếu đuối và mỗi lần như thế, khoảng cách giữa cô và anh lại càng thêm xa xôi, khó với tới. Cô chạy trốn khỏi chính mình, chính điều mà mình kì vọng nhất. Có quá ngớ ngẩn không? Nhưng cô có thể làm gì hơn chứ?
Anh hoàn hảo, không chỉ trong mắt cô mà mọi người đều thấy thế. Gia thế, năng lực, vẻ ngoài…anh đều là người xuất sắc.
Còn cô?
Giàu có? Không.
Giỏi giang? Chưa chắc.
Xinh đẹp? Chưa bao giờ cô nghĩ thế.
Rốt cuộc thì cô có gì để mình có thể mơ tưởng chứ?
Trong lòng cứ thế dâng lên cảm xúc gì đó man mác buồn bực, khó chịu. Mệt mỏi với mọi thứ.
Giờ cô nên làm gì đây?
Dù không muốn thừa nhận nhưng ngay cả điều mà cô vẫn thường tin tưởng nhất là gia đình cũng khiến cô cảm thấy giận. Đã thế còn bị chính thứ tình cảm trong lòng kia làm mình muốn phát điên lên.
Mệt mỏi. Không chỉ mỗi tinh thần mà cả thể xác cũng thế. Gồng mình ên để chịu đựng những thứ vô ích. Có quá ngốc nghếch không?
Đột ngột Xuân giật mình, khi hơi ấm từ bàn tay ai đó chạm nhẹ lên trán mình. Cô chợt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ mông lung của mình để quay trở lại hiện tại.
Đôi mắt khẽ lay động chạm vào cái nhìn dịu dàng của anh. Trái tim lại một lần nữa đập loạn lên như một quy luật không thể thay đổi.
- Mệt sao? Nếu thế thì em đi nghỉ đi, không cần quá cố gắng. ̶ giọng ánh nhẹ nhàng, ân cần biết bao làm một góc tâm hồn đang mỏi mệt cũng thấy ấm áp lên đôi chút.
- Không…không sao đâu ạ. Em ổn. – cô lung túng, bước lùi lại vài bước né tránh hơi ấm đó.
- Ừ. – bàn tay anh đột ngột lơ lửng trong không trung. Một khoảng trống nào đó đột ngột xuất hiện trong lòng.
Người con gái ấy đang cố tạo khoảng cách sao?
- Vậy…vậy, em đi trước. Gặp lại anh sau. – cô mỉm cười với anh rồi vội vàng quay người bỏ đi.
Bước chân dồn dập, vội vã như đang cố gắng đè nén, che giấu những gì đang hỗn loạn trong lòng của chủ nhân nó.
Rối bời…ái ngại…
Ngay khi người con gái ấy quay đi, anh cũng trở nên ngơ ngẩn. Ánh mắt mãi dõi theo dáng người nhỏ bé đang dần khuất sau dãy hành lang rộng lớn. Tại sao anh lại thấy bực bội, khó chịu như thế này?
Cô đang né tránh anh sao? Vì sao chứ?
Là anh không đủ tốt? Không đủ dịu dàng như Phong, vui vẻ như Triệt hay là anh không đủ quan tâm như Duy. Nếu cô muốn anh sẽ cố làm điều đó mà.
Cô đang suy nghĩ điều gì vậy?
Anh cũng đã từng nghĩ rằng cô và anh quá khác biệt thật khó để có thể hiểu nhau nhưng giờ đây anh thấy điều đó không còn quan trọng nữa. Anh không quan tâm.
Chẳng lẽ cô lại quan tâm sao? Thật ngốc nghếch. Những thứ hào nhoáng đó có là gì? Cô có biết rằng chính anh cũng đang ghen tị với cô không?
Một gia đình thực sự. Một điểm tựa vững chắc và cũng chính là động lực cho chính mình. Anh có thực sự là có nó không? Có lẽ anh cũng không rõ. Anh đã từng nghĩ là mình có nhưng giờ lại khác. Khi nhìn thấy gia đình của người con gái ấy, anh chợt nhận ra điều gì đó…một thứ mà anh khao khát có.
Vì thế…thì điều gì khiến cô phải né tránh anh chứ?
……
Một tuần thấm thoát trôi qua. Dù không hẳn là một thời gian dài nhưng cũng đã có khá nhiều sự kiện xảy ra. Đặc biệt là sự kiện về một công ty khá lớn vừa phá sản chỉ sau một đêm. Tổng giám đốc bị vướng vào một vụ rùm beng nào đó về tham nhũng, gây thiệt hại đến hang chục tỉ của công ty. Chưa kể mọi tội danh của ông ta cũng bị phơi bày chỉ sau một đêm đó.
Suốt một tuần liền, hình ảnh người đàn ông to béo với khuôn mặt trắng bệch, tái mét; hai tay bị còng và bị dắt đi liên tục hiện lên các mặt báo. Các bài chỉ trích không ngớt có mặt vì những gì ông ta đã làm trong quá khứ, những người trước giờ luôn dè chừng ông ta cũng không ngần ngại lên tiếng đả kích ông ta.
Trong vụ lần này, hình như là có một người bị ông ta lừa đến mức nợ cả một khoản tiền lớn. Thật may là chính ông ta cũng đã phải trả giá đắt cho chính những việc làm sai trái của mình. Mọi việc làm của ông ta đều đã được moi móc ra một cách triệt để và cả những nạn nhân trước của ông ta nhưng duy chỉ người đàn ông kia thì lại không thể tìm ra bất kì thông tin gì ngoài việc ông ta cũng là một nạn nhân của ông tổng giám đốc kia. Mọi người lúc đầu cũng tò mò nhưng rồi cũng dần quên đi điều quan trọng đó.
Chỉ có điều, có người không chỉ biết mà con hết sức tức giận vì điều đó. Kế hoạch tưởng chừng như là hoàn hảo, đến phút cuối vẫn bị phá đám. Thật không ngờ rằng, người con trai đó lại là người đứng sau thất bại của kế hoạch này.
Đứa con gái kia sao có thể may mắn thế chứ? Hết lần này đến lần khác được giúp đỡ. Nó có gì mà khiến bao nhiêu người có thể điên đảo mà nhất nhất giúp đỡ nó chứ?
Càng nghĩ, cô càng tức giận. Bàn tay vô thức xé nát bài báo trên bàn rồi hung hang ném nó xuống đất. Đôi mắt nâu như đang muốn nổ tung vì tức giận. Nhịp thở cũng vì thế mà hỗn loạn. Cô thở dồn dập, khó nhọc vì cơn giận trong lòng, chỉ hận không thể ngay lập tức khiến con bé kia biến mất.
Tại sao chứ? Tại sao người con trai kia lại làm thế? Là anh thích con bé đó sao? Không thể được. Cô không cho phép. Đứa con gái kia thì có gì hay ho chứ, nó tưởng nó là ai mà có thể chạm tới anh. Người xứng đáng với anh chỉ có mình cô mà thôi. Cho dù có ai muốn đụng tới anh, cô cũng sẽ không cho phép. Đừng hòng. Cô là người thích anh trước. Ngay từ lần đầu gặp anh, cô đã biết chắc rằng anh là của mình. Sẽ luôn là như thế.
Cạch…
Cánh cửa đột ngột mở ra. Một người đàn ông áo đen bước vào, kính cẩn chào người con gái đó. Khuôn mặt anh ta có chút lay động khi bắt gặp ánh mắt tức giận của cô chủ, xem ra việc vừa rồi đã khiến cô thực sự thấy khó chịu rồi. Là người đã đi theo nhiều năm, anh cũng biết chắc rằng, cô chủ đang suy nghĩ gì.
- Cô chủ có gì cần sai bảo? – giọng anh chậm rãi như chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
- Sao?Mọi việc đã hoàn thành xong hết chưa? – người con gái kia đột ngột lên tiếng.
- Mọi việc đã sắp xếp xong. – anh cúi đầu đáp.
- Tốt. Gián tiếp không được thì trực tiếp. Đừng tưởng như thế là xong. Mọi việc chỉ mới bắt đầu thôi. – cô nghiến giọng, đè nén con rắn độc đang ghen tị kia.
Nhất định lần này cô phải thành công, tuyệt đối sẽ không thất bại một lần nữa đâu. Cô nhất định phải khiến cho nó tự mình rút đi.