Sáng chủ nhật yên tĩnh. Không khí đang dần ấm hơn, mang theo cái dấu hiệu “may mắn” cho một ngày mới.
Cây cối như cũng bừng tỉnh để chào đón nắng mới cũng ngày mới. Gió khẽ rung, nắng lan tỏa trong không gian làm cho những hạt sương như long lanh, tinh khôi tuyệt đẹp.
Một người con gái đang mải mê với những khóm hoa nhỏ ở một góc nhỏ của khu vườn. Tâm trạng có phần hào hứng đôi chút. Khuôn mặt non nớt ngày nào đã có phần trầm lại, chín chắn hơn. Có lẽ do sự tác động của việc phải xa gia đình sớm như thế này và còn phải chịu bao nhiêu việc không hay.
Cùng lúc đó, ở một nơi không xa nơi của người con gái kia đứng là một chàng trai. Dáng vẻ khôi ngô, đĩnh đạc, đầy cuốn hút. Cái nhìn cương nghị, điềm tĩnh của một con người trưởng thành khiến anh có phần không hợp với cái tuổi mà đáng ra là phải vui tươi, ồn ào. Biết sao được, từ nhỏ anh và em trai của mình đã được nuôi dạy trong một môi trường khắc nghiệt như vậy, đòi hỏi phải có sự nỗ lực không ngừng. Dần dần anh cũng quen với cuộc sống tĩnh lặng đó. Em trai anh cũng thế nhưng có lẽ tính ngang bướng nên nó càng ngày càng bất trị như vậy.
Bước đi thật chậm trong khu vườn lúc sáng sớm như thế này, luôn mang lại một cảm giác yên bình, cô độc cho anh. Anh thích thế.
Chắc cũng đã rất lâu rồi, anh mới có thời gian để thư giãn như thế này, dành cho mình môt chút không gian riêng cho tâm hồn được nhẹ nhõm. Công việc trên trường, rồi còn phải học việc với ông làm anh đôi lúc thấy mệt mỏi.
Hôm nay cũng thế, lại một cuộc họp lớn mà ông nội muốn anh đi. Mục đích là cho anh làm quen với cái môi trường thượng lưu, nơi mà mọi người dường như đều giả tạo và nham hiểm trong mắt anh. Không thích nó lắm nhưng anh vẫn làm.
Có một điều khiến anh hơi ái ngại là sự vồ vập của một vài người. Họ sấn tới anh, mong muốn anh và con gái họ hay gì gì đó có thể thành cặp, cốt lõi cũng chỉ vì địa vị mà anh đang đứng. Cho dù có tỏ ra lạnh lùng, hay đã từ chối khéo rồi mà họ vẫn không tha. Đó mới chính là điều anh thấy ngán ngẫm.
Cứ thế, cứ thế, anh vừa đi vừa suy nghĩ về bữa tiệc sắp tới. Anh khựng lại khi trước mặt anh là người con gái kia.
Lại một thoáng xao động lạ lùng trong lòng dâng lên mạnh mẽ nhưng cũng nhanh chóng bị anh nén lại.
Một chút lưỡng lự, anh từ từ tiến về phía cô.
Người con gái đứng dưới ánh nắng sớm ban mai, mái tóc dài khẽ tung bay trong gió. Đôi mắt trong veo, ngây nhìn người con trai đang ở trước mặt mình. Trái tim khẽ run lên vì hồi hộp. Đôi má chợt ửng hồng e ngại. Cảm giác yên bình khó tả.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng ngắn lại cũng như sợi dây vô hình nào đó đang dần kéo hai trái tim xích lại gần nhau hơn. Có lẽ vì nó quá mỏng manh nên dường như chẳng ai có thể nhận ra sự thay đổi gì từ nó hay vì nó quá mạnh mẽ và bất ngờ khiến họ cảm thấy ngỡ ngàng đến khó tin?
Anh dừng chân đứng trước mặt cô. Không gian ngưng đọng trong ánh nhìn ấm áp của hai người dành cho nhau. Không ai biết đó là gì cả.
- Hôm nay…em rảnh chứ? – anh ngập ngừng.
Cô thoáng ngẩn người. Anh ấy đã thay đổi cách xưng hô với cô rồi. Chỉ một điều đơn giản ấy thôi nhưng sao lòng cô lại thấy ấm áp, hạnh phúc thế nhỉ?
- Em rảnh. – cô trả lời, cố gắng tỏ ra thật tự nhiên nhất để che giấu cái tâm trạng xôn xao của mình.
- Vậy có thể đi cùng với tôi một lúc được không? – giọng anh bình thản hết mức.
Cô hơi bối rối trước lời mời bất ngờ của anh. Mới sáng sớm mà anh đã mời cô đi đâu chứ? Lời mời đó làm cô nhớ tới lần trước, cái lần mà cô đã hét lên là cô ghét anh vì nụ hôn “bất đắc dĩ” ấy.
- Đừng lo, sẽ không như lần trước đâu. Chỉ cần đứng bên tôi là được rồi. – anh giải thích khi nhận ra sự lưỡng lự, lo lắng của cô.
- Không…ý em là…em có thể biết mình sẽ đi đâu không? – cô vội trả lời.
Băng khẽ thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra được sự đồng ý của cô. Anh nhìn cô một cách dịu dàng, khẽ gật đầu.
Từ xa, một bóng người cô độc, đứng lặng mình dưới gốc cây liễu bên hồ. Dáng vẻ ủ rũ của nó dường như cũng một phần nào nói lên cái tâm trạng dằn vặt, ghen tị trong lòng của người đó.
Bàn tay nắm chặt cành cây, cố gắng xoa dịu đi cái vị đắng trong miệng, cái đau đang gặm nhấm tâm can của anh. Đôi mắt nâu tuyệt đẹp kia như trở nên đen lại.
Nhìn khuôn mặt non nớt, ngây thơ của người con gái kia mà lòng anh lại thoáng nhói đau. Hơn hai tuần rồi mà giữa anh và cô vẫn thế, vẫn không thể nào phá tan được bức ngăn vô tình độc ác kia. Cô không tha thứ cho những gì anh đã làm, mà cho dù có thì chính anh cũng không thể tha thứ cho mình. Làm sao có thể chấp nhận được việc anh đã làm người con gái đó phải đau lòng chứ? Trái tim tưởng chừng như đang rực cháy vì tình yêu anh dành cho anh nhưng giờ chính ngọn lửa đó lại thiêu rụi toàn bộ hi vọng trong anh.
Nó có quá cay độc, dữ dội không chứ?
Nụ cười dịu dàng, ngọt ngào của cô làm lòng anh càng điên cuồng gào thét. Trái tim không ngừng vùng vẫy, đập mạnh như muốn nổ tung. Những lúc này, tình yêu của anh càng mạnh mẹ biết bao.
Càng yêu bao nhiêu thì anh càng ghen bấy nhiêu. Tại sao lúc nào nụ cười ấy cũng dành cho người con trai kia. Anh có gì không xứng đáng để nhận nó chứ?
Tại sao? Câu hỏi cứ loanh quanh trong anh mãi như một điều gì đó day dứt mãi không thôi. Đôi khi anh tự cảm thấy ghét bản thân vì sự yếu đuối và xấu xa của mình. Nhưng trong sâu thẳm trong anh cái tình yêu ích kỉ đó vẫn mong cho cô hạnh phúc. Có lẽ như thế chính anh cũng sẽ thấy nhẹ nhõm một phần nào đó.
Không thể phủ nhận rằng cả hai đứng bên nhau rất xứng. Giữa họ luôn có một sợi dây vô hình nào đó buộc chặt lại nhưng dường như không một ai trong họ nhận ra điều đó.
Anh lặng lẽ quan sát hai người ấy trong lòng hỗn độn cùng cực. Họ đang nói gì với nhau thế? Trông cô có vẻ như đang lưỡng lự, cả cậu cũng không kém phần bối rối? Rồi họ cùng bước đi.
Đi đâu vậy? Ngay buổi sáng chủ nhật này. Cơn ghen tị như con rắn độc, từ từ gặm nhấm trái tim yếu mềm của anh, thật khó để kiểm soát nó. Khẽ lắc đầu cay đắng, anh quay lưng bỏ đi về một hướng vô định nào đó, mặc cho cái rối bời trong lòng dẫn dắt anh.
………………….
Chiếc xe Porsche Cayenne Turbo đen dừng trước sảnh một nhà hàng lớn nhất của thành phố. Cánh cửa từ từ mở ra, một chàng trai bình thản bước ra. Anh cực kì điển trai và cuốn hút trong bộ âu phục đen. Dáng vẻ điềm đạm, ung dung, phong thái đỉnh đạc hiếm có của một người tài giỏi. Bộ âu phục không làm mất đi một chút gì nét trẻ trung của người con trai đi mà ngược lại.
Anh đi vòng ra, mở cánh cửa và đưa tay vào để đón một người ở trong đó – một cô gái. Người con gái trông thật hiền dịu và duyên dáng trong bộ váy voan trắng với điểm nhấn là chiếc thắt lưng đen ngang eo. Cô bước ra có một chút khó khăn vì đôi giày cao gót, vội níu chặt cánh tay của người con trai kia làm điểm tựa.
Cả hai bước sóng đôi đi vào tiền sảnh của bữa tiệc. Hôm nay là buổi lễ ra mắt sản phẩm mới của công ty mỹ phẩm Beauty Nature mà tập đoàn AJ đang hậu thuẫn.
Ngay khi đặt chân vào, toàn bộ hội trường im bặt, mọi ánh mắt dồn hết về một hướng, nơi mà hai người ấy vừa bước vào.
Ai cũng thầm ngưỡng mộ trước đôi trai tài gái sắc này. Chàng trai cao lớn, khuôn mặt thanh tú, cương nghị sánh cùng người con gái xinh đẹp, duyên dáng kia. Cũng không ít ánh mắt ghen tị ném về phía người con gái đó và cũng chẳng thiếu cặp mặt ao ước của một vài tên con trai dành cho cô.
Nhưng không một ai dám chen ngang phá vỡ họ. Vì không ai muốn đắc tội với cháu của tập đoàn AJ hay vì họ không đủ khả năng để phá vỡ sợi dây liên kết vô hình nào đó mà ngay chính họ cũng không rõ.
Cả hai bước chậm rãi lướt qua mọi ánh mắt hiếu kì ấy, tiến về phía chỗ ngồi dành cho khách VIP.
……………….
Xuân căng thẳng ngồi cạnh Băng, dường như đang phải gồng hết sức lên để sao cho tự nhiên nhất trước hàng trăm ánh mắt tò mò, dò xét.
Thì ra lời đề nghị đi cùng Băng mục đích là muốn cô làm bạn gái hờ của anh, để tránh mấy người gạ gẫm làm phiền. Có hơi chút thất vọng nhưng cô vẫn không nói gì. Lần thứ hai đồng ý làm bạn gái của anh nhưng lần này có vẻ căng thẳng hơn, có chút gì đó hơi bối rối, ngại ngùng.
Và dường như Băng cũng nhân ra thái độ khó tả của Xuân, anh nhẹ nắm nhẹ bàn tay cô. Nhìn thẳng vào mắt khi cô ngước lên ngạc nhiên.
- Đừng lo, chỉ là một bữa tiệc nhỏ thôi, không cần phải giữ phép, chỉ cần hãy luôn đi cạnh tôi là được.
Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng làm cô có chút thoải mái hơn một chút. Cô khẽ nhìn anh mỉm cười đáp lại.
Sau buổi giới thiệu, Băng và Xuân đứng dậy, đi theo người hướng dẫn tới xem từng loại sản phẩm. Có lẽ mọi người nghĩ cô và Băng là một cặp thật nên có vẻ như ai cũng cố ý lấy lòng cô.
Nhìn khuôn mặt giả tạo của họ, làm cô có chút không thoải mái. Nhưng không thể phủ nhận là xem mấy cái này cũng có cái hay. Đi sát bên Băng, mắt lại hướng về người giới thiệu với món hàng mỹ phẩm mới một cách hiếu kì, thỉnh thoảng khẽ mỉm cười thích thú.
Băng đi bên cạnh cũng có chút căng thẳng. Tại sao thế? Trước đây cũng đã một lần đi cạnh cô rồi mà. Lần này cảm xúc thật khác lạ. Có chút gì đó bối rối, hơi hồi hộp.
- Chào cậu Băng, rất vui khi gặp cậu ở đây. – một giọng nói ồm ồm vang lên khiến cả Băng và Xuân đều quay lại.
Một người đàn ông to béo, bụng phệ, khuôn mặt tròn một cách khó chịu, đầu còn loe hoe vài sợi tóc nhưng vẫn cứ cố vuốt sang một bên kĩ càng. Từ người này toát lên một cảm giác vương giả kệch cỡm đến buồn cười.
Xuân hơi thắc mắc khi nhìn thấy ông ta, hình như đã gặp ở đâu thì phải?
- Vâng, chào ông. – Băng lãnh đạm trả lời.
- Ồ, thật không ngờ được gặp cậu ở đây, quả là như lời đồn. Cháu trai của chủ tịch toàn là mỹ nam, tài giỏi. – ông ta buông lời nhận xét một cách thô lỗ, tỏ ý thèm thuồng.
- Ông quá khen, tôi không hoàn hảo thế đâu? – Băng đáp, vẫn không mỉm cười.
- Ba, ba đi đâu thế? – giọng nói õng ẹo của một đứa con gái vang lên, chen ngang cuộc nói chuyện.
- Ba đang nói chuyện với cậu Băng này con. Lại đây. – ông ta kéo một đứa con gái lại cạnh mình. Cô gái đó khẽ mỉm cười e thẹn khi nhìn thấy Băng, vội cúi gằm mặt xuống:
- Đây là con gái của tôi. Chào cậu Băng đi con. – ông ta cười tự hào.
Đứa con gái đó khẽ ngẩng đầu, nhìn anh chăm chú như bị mê hoặc, đôi mắt chớp chớp.
Anh khẽ cúi đầu ra ý chào hỏi, lờ đi ánh mắt “thèm thuồng” kia.
Xuân thông cảm, làm sao không bị thu hút bởi vẻ ngoài đầy thu hút như anh chứ nhưng ánh mắt chăm chú ấy làm cô có chút khó chịu.
Khuôn mặt của cô gái này sẽ xinh hơn rất nhiều nếu như không đắp lên cả tấn phần trang điểm lên đó. Da trắng quá mức làm lệch tông so với phần cổ. Mắt kẽ quá đậm tạo cảm giác như thâm, môi đỏ chót trông hơi gượng gạo.
- Em nó hâm mộ cậu đã lâu, không biết cậu có nhã hứng làm quen không? – ông ta cười khà khà, không che giấu cái ý định gán ghép anh với con gái của mình.
Xuân hơi bực, hai người kia cố lờ mình ra để ve vãn “bạn trai” của cô ngay trước mặt của cô sao? Dù chỉ là giả nhưng họ cũng đâu cần quá đáng như vậy. Bất giác cô kéo tay anh lại, khiến anh đang bối rối trước hai người kia, phải chuyển qua ngạc nhiên.
- Sẽ rất vui nếu như chúng ta quen thêm bạn mới phải không? – cô bước lên, ôm chặt cánh tay anh như những cặp đôi khác hay làm.
Cô thoáng sững người trước hành động táo bạo của mình. Mặc dù cả hai đang trong vai là một đôi nhưng như thế này có vẻ hơi thái quá. Lỡ như anh không đồng ý, và đẩy cô ra thì sao? Cô không dám nghĩ tiếp.
- Đúng vậy. – Băng lấy lại vẻ bình thản ban đầu, khẽ mỉm cười, nhìn hai người kia.
Xuân hơi chững người lại. Anh cũng có vẻ đồng ý với những gì cô làm, có thể là do anh cũng không muốn bị người khác làm phiền.
- Thế thì tốt quá nhỉ? Cho hỏi đây là? – ông ta vừa cười vừa hỏi.
- Cô ấy là bạn gái của tôi. – giọng anh nhẹ nhàng, ấm áp hơn.
Sắc mặt của ông ta kém hẳn đi. Ném ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới cho Xuân, tỏ ý khinh miệt.
Con gái của ông ta cũng chẳng hơn. Cô ta chẳng che giấu cái nhìn ghen ghét, khó chịu cho cô, thỉnh thoảng kéo tay áo của ba mình, thì thầm cái gì đó. Nhưng điều đó cũng không làm cô quan tâm lắm, giờ cô thấy thoải mái hơn nhiều.
- Nếu không còn gì, xin phép tôi lui trước. – Băng lịch sự nói, rồi kéo cô đi khỏi khu vực đó.
Bước chân của cả hai từ từ chậm dần, rồi dừng hẳn trước bàn thức uống. Băng khẽ lấy cho mình một ly sâm panh còn đưa cho cô một li nước trái cây.
Cô cúi đầu, nhấm nháp vị ngòn ngọt, chua chua của nó.
- Em xin lỗi, hình như lúc nãy em cư xử hơi thái quá. – cô ngước nhìn anh.
Băng quay qua nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo ấy, anh nở nụ cười nửa miệng, trầm ngâm một lúc rồi mới nói.
- Dù gì hôm nay chúng ta là một cặp mà. Cứ làm những gì như mọi người vẫn làm.
Cô nhìn anh, khẽ gật đầu tỏ ý hiểu. Câu nói của Băng tự dưng lại mang lại cho cô một chút gì đó nhen nhóm trong lòng.
Tiếng ồn ào, xôn xao ở lối cửa vào thu hút sự chú ý của cả Băng và Xuân. Hướng ánh mắt tò mò về phía ấy, sự xuất hiện của một cô gái.
Thân hình mảnh khảnh, cân đối đến tuyệt vời. Bộ váy đỏ, bó sát làm nổi bật thân hình ấy, mái tóc xoăn được búi cao gọn gàng. Nụ cười tươi tắn lúc nào cũng ở trên môi. Từ khi người con gái đó bước vào, mọi sự chú ý đã dành hẳn cho cô. Không chỉ vì vẻ ngoài thu hút mà còn vị đại vị của cô. Cũng giống như Băng, cô là khách VIP của buổi ra mắt lần này.
Hoàn toàn không có hứng thú gì với buổi lễ tẻ nhạt này, nhưng cô vẫn đến, lí do đơn giản là vì Băng sẽ đến.
Nghĩ đến đây, Tiên bất giác bật cười hài lòng. Lướt ánh mắt khắp phòng tìm kiếm hình dáng của anh. Cô chợt dừng lại ở người con trai kia. Dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú điềm đạm, nổi bật hẳn trong đám đông. Anh đứng nhìn cô, không cảm xúc, nhưng cô không quan tâm.
Bước thẳng tới chỗ anh đang đứng, mỉm cười nụ cười đắc thắng. Tiên sa sầm lại, nụ cười tắt ngúm khi bắt gặp đôi mặt trong veo đến đáng ghét của đứa con gái kia. Tại sao cô ta lại tới đây? Tại sao cô ta lại đứng cạnh Băng?
Bộ váy trắng hợp với khuôn mặt bầu bĩnh hiền lành của cô ta một cách đáng ghét? Cô ghét phải thừa nhận rằng đứa con gái đó cũng xinh xắn, trắng trẻo, thu hút người khác lắm.
Hít thở thật sâu, lấy lại tinh thần, tiếp tục tiến lại gần hai người kia.
- Chào mọi người, rất vui khi được gặp ở đây. – Tiên cười duyên dáng nhìn Băng, khẽ liếc Xuân một cái.
Băng gật đầu không nói gì. Anh vẫn không thay đổi sắc mặt.
- Em chào chị, chị cũng tới sao? – Xuân e ngại nói.
Tự dưng Xuân cảm thấy bối rối trước Tiên. Bị bắt gặp khi đang đứng cùng Băng như thế này có chút không hay. Vì Tiên đã chẳng ngần ngại nói rằng mình thích Băng, cô đi với anh như đang cố ý chen ngang vào giữa cả hai vậy. Hơn nữa, cô nghĩ Băng sẽ hợp với Tiên hơn.
- Em cũng tới sao? – Tiên nói không cảm xúc.
- Vâng. – cô cười gượng.
- Tại sao anh đi mà không nói với em? – Tiên kéo tay Băng và nhìn anh nũng nịu.
- Chẳng phải cô cũng đã đến rồi sao? – anh lạnh lùng nói.
Tiên hơi chững lại nhưng không chịu buông tha.
- Em đang tính đi cùng anh mà. Như vậy sẽ không ai dám đụng đến anh nữa sao? – cô mỉm cười.
- Làm phiền cô phải lo rồi, hôm nay tôi đã có người đi cùng rồi. – anh giữ nguyên giọng nói ấy.
Tiên hơi khó chịu, quay qua nhìn Xuân không vui vẻ cho mấy.
- À, chị Tiên đến rồi, em…nghĩ…tới lúc mình phải về rồi. Em đi trước. Chị Tiên, em chào chị, em đi trước đây. – Xuân lúng túng nói rồi vội vàng quay lưng bước đi.
- Khoan, chúng ta cùng về.
Băng níu cánh tay của cô, kéo lại về phía mình. Giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp bất ngờ khiến cơn ghen trong lòng Tiên bùng nổ một cách khó kiểm soát.
- Cần gì phải về sớm như thế chứ? – Tiên cười và nói với Băng.
- Đúng đấy, chị Tiên mới đến, em nghĩ anh có thể đi cùng chị ấy đó. – Xuân chen vào.
Băng nhìn Xuân một lúc lâu, ánh mắt như chứa đựng một sự hụt hẫng, trách móc gì đó.
- Không, hôm nay là đủ rồi. Cảm ơn vì lời đề nghị của cô. – anh quay qua nói với Tiên gọn lọn rồi bỏ đi thẳng ra cửa, kéo theo Xuan đang bối rối nhìn anh.
Bước chân dồn dập, gấp gáp, có chút giận dữ của người con trai ấy khiến cô cảm thấy có chút hối lỗi. Tại sao trông anh có vẻ như tức giận như thế? Chẳng lẽ việc cô tạo cơ hội cho Tiên ở bên anh là sai sao?
Dòng suy nghĩ bị cắt đứt bởi giọng nói vô cảm của Băng:
- Lần sau, không cần em phải lo lắng thay cho tôi như thế đâu?
- Vâng. – cô ngập ngừng, không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ ngoan ngoãn bước vào xe và không nói thêm bất cứ câu gì trên đường về.
Tiên đứng sững nhìn bóng dáng của hai người kia sóng đôi đi ra khỏi tiền sảnh của khách sạn này. Bàn tay nắm chặt lộ rõ sự ghen tức đến cùng cực. Đôi mắt tuyệt đẹp kia như trở nên sắc nhọn tới mức có thể cắt nát tất cả, đặc biệt là người con gái kia. Tại sao lúc nào cô ta cũng đi cạnh Băng? Tại sao lúc nào cô ta cũng có người lo lắng bảo vệ? Từ khi nào Băng đã mở lòng với nó?
Khuôn mặt sa sầm, lộ rõ sự thâm độc của một con người chanh chua. Không ai dám tới gần, vì họ cảm thấy sợ ánh mắt ấy.
- Thưa cô chủ, tôi phát hiện ra một việc hết sức thú vị. Có lẽ nó sẽ giúp ích cho cô đấy ạ. – giọng nói ôn nhu của người đàn ông. Bộ vest đen cứng nhắc cùng khuôn mặt nghiêm nghị, có chút gì đó lạnh lùng, tàn độc làm cho ông ta trở nên nguy hiểm lạ lùng.
Tiên quay ra nhìn ông ta với anh mắt khó chịu. Lắng nghe lời thì thầm gì đó từ người đó. Đôi môi chợt nở dài nụ cười hài lòng, cay độc.
……………………………
Hành lang vắng lặng, bầu trời tối đen. Gió khẽ gào rít bên ngoài cùng tiếng xào xạc của cây cối làm cho khung cảnh trở nên âm u và lạnh lẽo hơn hẳn.
Tiếng bước chân vội vã, có chút sợ hãi, gấp gáp của ai đó vang vọng khắp nơi đây.
Nhịp tim dồn dập, đôi mắt dáo dác tìm kiếm, dè chừng.
Bước chân đó chậm dần rồi dừng hẳn trước một chiếc tủ đựng đồ.
Run rẩy đưa chiếc chìa khóa lên, vội vàng mở cánh tủ đó ra.
Bên trong có một vài món đồ lặt vặt gì đó, một vài cuốn sổ nhỏ được đặt gọn gàng ở trong góc trên của cái kệ.
Liếc qua một lượt, đặt nhanh chiếc hộp giấy vào trong rồi đóng vội cánh cửa lại.
Hắn quay lưng bỏ đi, không kìm được cái nôn khan vì kinh tởm. Một lần nữa hắn lại bỏ chạy nhanh vào bóng đêm như cái lúc hắn bước ra từ đó.
Gió lại khẽ gào rít, kéo theo những cánh cây rung động bực tức, khó chịu. Màn đêm tĩnh mịch luôn thế. Âm thầm và đôi khi lại chứa đựng biết bao sự xấu xa không ngờ.
……………………………
Căn phòng làm việc tối om.
Một gã đàn ông ngồi trầm tư suy nghĩ. Khói thuốc làm cho ông ta trở nên mờ ảo, khó hiểu.
Dí đầu thuốc vào cái gạt tàn một cách tức tối, lầm bầm rủa cái gì đó.
Giờ thì ông đã nhớ mặt đứa con gái hồi sáng. Nó ăn diện lên nhìn khác hẳn, không muốn công nhận nhưng đúng là xinh đẹp thật. Nhưng mà như thế thì đâu đủ để cướp mất đứa cháu của chủ tịch tập đoàn AJ từ tay con gái của ông chứ.
Đã thế lần trước gặp mặt, dù chỉ lướt qua, cũng đủ để biết được là con bé đó đúng là thứ giả tạo, đáng ghét như bố nó. Giả ngây thơ để đám con trai khờ khạo kia phải mê mệt. Nếu đám đó mà gặp con ông thì kiểu nào cũng phải đổ hết.
Vừa nghĩ ông ta vừa cười hài lòng. Ông hợp tác với bố của con bé kia chỉ vì bất đắc dĩ thôi, cái ông ta cần là món tiền mà gã đã thật thà cùng hợp tác đầu tư và cái đầu thông mình của gã, xong việc là gã sẽ bỏ thôi nhưng khó khăn bây giờ là hơi khó để làm việc đó.
Cạch…
Cánh cửa bật mở bất ngờ, ông ta càm ràm liếc ra phía đó. Hơi giật mình vì sự xuất hiện bất ngờ của người đàn ông lạ mặt. Khuôn mặt trầm ngâm lạnh lùng, cùng bộ vest đen làm ông ta trở nên cứng nhắc và khó hiểu.
- Ông…ông là ai…?
- Tôi là người muốn hợp tác với ông. – người đàn ông đó mỉm cười nham hiểm.
- Hợp…hợp tác…gì? Tôi không biết…ông là ai cả…? – ông ta ngập ngừng.
- Đừng lo sẽ có lợi cho đôi bên mà. – người đàng ông lạ mặt tiếp lời.
- Lợi gì chứ? – mặt ông ta hơi sáng lên.
Không nói gì, người đàn ông kia đi thẳng và đặt lên một sấp giấy gì đó.
Ngay lập tức, ông đọc lướt qua sấp giấy mà người lạ mặt kia đưa. Khuôn mặt như bừng sáng, đôi mắt không giấu sự thèm thuồng và ham muốn vì dải số dài kia.
- Sao ông đồng ý chứ? – người lạ mặt lên tiếng.
- Được…được…tôi đồng ý… - ông ta gật đầu lia lịa.
- Nhưng tôi có một vài yêu cầu nhỏ. – người kia tiếp tục nói, giọng điệu trầm đục, nguy hiểm.
- Tôi làm theo là được chứ gì? – ông ta nói vội.
- Tất nhiên, cũng không khó khăn gì lắm đâu…chỉ là….