Nắng chói chang chiếu xuống sân bay. Gió khẽ thổi làm bay mái tóc của người con gái đang đứng ở đó.
Trên vai là một chiếc ba lô nhỏ mà cô chỉ kịp chuẩn bị qua loa và tay trái mang theo một túi nhỏ đựng một vài cuốn sách.
- Em xin lỗi. Mặc dù đã hẹn đi chơi với anh rồi nhưng quả thật em muốn về lắm. Anh đừng giận em mà gây mất hòa khí với anh Băng. – Xuân khẽ kéo tay Phong đi ra một góc khuất rồi nói.
- Hả? Không, không có gì. Là lỗi của anh. Em đừng suy nghĩ nhiều như thế. – Phong hơi giật mình. Anh chợt nhớ lại việc sáng nay. Có lẽ anh cũng hơi quá thật.
- Nhưng mà…
- Ngốc ạ. Em muốn về nhà là đúng rồi. Đừng áy náy. – anh an ủi.
- Vâng. – cô đáp nhưng lòng vẫn thấy áy náy.
- Thôi đừng ló. Em đi đi, Băng đang đợi kìa. Gửi lời hỏi thăm của anh tới gia đình em. Còn về chuyến đi chơi đó thì anh sẽ bắt đền em sau đó. – Phong đẩy cô về phía máy bay rồi nhìn cô bước vào.
Trước khi vào cô còn kịp vẫy tay chào Phong, Vũ và Triệt nữa. Thật không ngờ họ ra tiễn cô nữa. Ôi, cảm động quá mà.
……………………………………
- Haiz…sao rồi, em ấy nói gì nào? – Vũ khoác vai ra vẻ dò xét.
- Không có gì, đồ nhiều chuyện. – Phong khẽ cười rồi đẩy Vũ ra.
- Ơ hay, hỏi một chút thôi mà.
- Không có gì cả, Đừng thắc mắc.
- Ghê thật. Giấu nữa cơ đấy.
- Ừ, cứ cho là vậy đi. Về thôi.
Phong nói gọn lõn rồi bước nhanh về phía chiếc xe BMW đang đợi ở ngoài kia. Vũ chạy theo sau. Chỉ có Triệt là đi rất chậm.
Không hiểu sao, trong lòng cậu lại có một nỗi lo nào đó đang dần hiện hữu. Vì sao chứ? Khó hiểu quá. Cảm giác như sợ đánh mất cái gì đó. Càng nghĩ càng khó chịu.
Khẽ lắc đầu để xua đi những ý nghĩ viễn vông đó. Đúng rồi, cậu đã hứa với Xuân là sẽ cười nhiều hơn mà.
………………………………………………...
Ngồi yên vị trên chiếc ghế cạnh Băng mà lòng cô chợt thấy hồi hộp. Không biết đó là do cô sắp được về nhà hay là vì lí do gì khác. Nhưng quả thật là rất vui.
- Khi xuống máy bay, sẽ có người tới chở cô về. – Băng nói trong khi đang đọc một sấp giấy gì đó.
- Vâng. Thế còn anh? – cô chợt khựng lại khi nhận ra mình hỏi hơi quá đà.
Băng dừng lại và quay qua nhìn cô thật lâu. Hơi nhéo mắt một chút, đôi mắt ẩn hiện một điều gì đó bí ẩn.
- Đó không phải là việc của cô. – giọng nói lạnh lùng vang lên chậm rãi.
- Vâng. – cô xấu hổ, trả lời.
- Nhưng chúng ta sẽ còn gặp nhau. – anh nói rất nhẹ nhưng cũng đủ khiến cô nghe thấy.
- Dạ? – cô ngạc nhiên hỏi.
Anh không trả lời gì mà quay mặt đi luôn, nhìn chăm chú vào tập giấy vừa rồi và vờ như không thấy cô nhưng thật ra là đang muốn tránh ánh mắt tò mò của cô. Có lẽ lúc nãy, anh nói hơi nhiều rồi.
Còn cô. Khi nghe được câu nói ấy, dường như cảm thấy có chút gì đó kì lạ. Mặc dù biết chắc chắn là sẽ gặp lại anh nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn thoáng xao xuyến.
Mà càng không biết, cô càng thắc mắc hơi. Cô muốn hỏi nhưng lại không thể vì đó là điều hiểu nhiên, mà có hỏi thì hỏi cái gì chứ?
Trong lòng cô chợt thấy mâu thuẫn quá. Thật là kì lạ.
- Sao thế? – anh hơi khó chịu khi nhận ra thái độ bức bối của cô.
- Dạ…em chỉ…
- Nếu thắc mắc về câu nói lúc nãy thì nên dừng lại đi. Chẳng phải theo đúng lịch trình là cô sẽ quay trở về sau ngày nữa sao?
“Ừ nhỉ” cô chợt nhận ra. Giờ thì lại thấy có chút hụt hẫng. Ngốc thật, tự dưng thắc mắc để rồi thấy mất hứng như thế này.
- Dạ. – cô khẽ trả lời. Khuôn mặt hơi xịu xuống.
Thôi đành vậy. Đi ngủ thôi.
Cô dặn lòng như thế rồi nằm dựa lưng vào thành ghế và bắt đầu nhắm mắt lại. Nhưng mà nghĩ lại thì làm sao Băng biết cô muốn hỏi gì chứ? Cô còn chưa nói mà. Thật kì lạ. Ôi, càng nghĩ càng thấy rắc rối. Thôi, đành phải quên đi những suy nghĩ đó mới được. Có lẽ là do cô suy nghĩ quá nhiều thôi.
………………………………………………..
Khẽ hé mắt ra rồi nheo lại vì cái ánh nắng đang chiếu vào mắt qua cửa sổ, Xuân cố gắng thích nghi dần với nó và từ từ mở mắt ra.
Mệt quá. Không biết cô đã ngủ bao lâu rồi. Đưa mắt qua nhìn Băng như một quán tính.
“Ồ, anh ấy đang ngủ” cô thầm nhủ.
Vội quay mặt đi như không muốn làm phiền anh nhưng rồi cô chợt khựng lại và lại len lén quay qua nhìn anh.
Đôi mắt đen nhắm khém khép lại một cách mệt mỏi. Đôi hàng mi dài càng làm cho đôi mắt đang nhắm của anh thêm huyến bí và quyến rũ.
Anh trông thật đẹp ngay cả khi ngủ. Một nét đẹp dịu dàng, hiền lành chứ không như nét lạnh lùng thường thấy của anh. Nó khiến lòng cô thoáng xao động.
Càng ngắm nhìn khuôn mặt đó, cô càng không muốn rời mắt khỏi. Nhìn nét mệt mỏi đang đọng trên khuôn mặt ấy làm cô thấy có chút gì đó lo lắng.
Sao thế nhỉ? Cái cảm giác trong lòng cô là gì thế?
Cô chợt giật mình khi tiếng loa thông báo của máy bay cất lên. Vội quay trở lại thực tại, thoát khỏi dòng hồi tưởng mông lung lúc nãy.
Và cô chợt nhận ra, Băng cũng đã thức giấc. quay mặt đi vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng mà tim cô không thể nào không thoáng xao động.
- Tới nơi rồi sao? – Băng hỏi.
- Dạ…vâng. – Xuân cuống quít trả lời.
- Ừm. – anh nói rồi quay mặt đi nhưng trong lòng không nén khỏi câu hỏi trước thái độ lúng túng của Xuân. Dường như anh nhận ra một điều gì đó khác thường.