Đôi mắt đang lim dim khẽ hé mở, rồi khẽ cụp lại né tránh ánh nắng đang chiếu qua khung cửa sổ. Toàn thân uể oải, lười biếng, hoàn toàn không muốn nhấc mình ra khỏi chiếc giường êm ấm này.
Nằm im một lúc, Xuân mới lục đục ngồi dậy. Không biết là do cô ngủ nhiều hay do cô đang mệt mà đau đầu thế không biết?
Ngồi thơ thẩn trong đống chăn nệm một lúc lâu cô mới cảm thấy tỉnh táo hơn một chút. Cô chợt suy nghĩ về nhiều điều.
Ngày hôm qua, cô dường như bị Huy làm nhầm tưởng con người thật của anh. Trong một khoảnh khắc nào đó, cô thấy được sự cô đơn, xa cách của anh, khác hẳn con người lạnh lùng, độc ác thường ngày của anh. Nhưng đó không phải là sự thật phải không? Một người có thể làm những việc khiến người khác phải run sợ, né tránh thì không thể là một người luôn trầm tư, đa sầu đa cảm được đúng không? Không thể được.
Có phải thế không? Hay đó chỉ là do cô đang cố gắng tự thuyết phục bản thân mình không tin vào nó? Cô e ngại anh, sợ hãi anh nên cô không muốn mình cảm thấy yếu lòng trước anh?
Trong lòng hỗn loạn với bao suy nghĩ đan xen, chồng chéo lên nhau khiến cô như muốn phát điên lên. Giờ cô phải làm sao đây? Làm sao để gỡ bỏ áng mây đen đang che phủ giữa cô và anh? Làm sao để làm cho Huy đổi ý? Cô cũng không rõ nữa. Đôi khi cô cảm thấy ghét cảm giác bắt đầu một thứ gì đó. Cô phải bắt đầu từ đâu? Phải làm gì? Sẽ có gì xảy ra? Kết quả sẽ ra sao?
Khẽ lắc đầu đầy mệt mỏi, cô từ từ đi ra khỏi giường, lết về phía nhà vệ sinh trong phòng. Nhìn mình trong gương, cô thoáng giật mình vì không nhận ra mình. Không phải vì cô già đi, không phải vì cô đẹp ra mà vì cô thấy mình quá xa lạ, khác lạ từ trong chính bản thân mình.
Có phải là càng ngày, cô càng ích kỉ không? Cô lo sợ nhiều quá. Sợ mất những gì mình đang có, sợ phải gặp lại những chuyện trước kia. Cô càng sợ, cô càng tính toán. Đôi khi cô cảm thấy mình ích kỉ, xấu xa quá. Cô không thể tha thứ cho lỗi lầm người khác gây ra thì làm sao cô có thể tháo gỡ xích mích trong lòng họ, làm sao có thể giúp đỡ người khác. Chẳng lẽ chỉ cứ nhìn từ xa rồi chạy trốn sao?
Cô thở dài nhìn lại mình lần cuối rồi lẳng lặng thay bộ đồng phục từ hôm qua ra, chậm rãi trầm mình trong dòng nước ấm trong bồn tắm. Bao mỏi mệt nhẹ vơi bớt đi phần nào nhưng tận sâu trong lòng cô vẫn còn lại những điều luôn khiến cô không yên lòng.
……
Xuân vừa bước xuống cầu thang, cũng bắt gặp Huy ở đó. Cô im lặng không biết nói gì, có chút không thoải mái mấy, suy nghĩ một hồi rồi cô lẳng lặng bước qua mà không có ý định chào hỏi gì. Giữa cô và anh thân thiết tới mức đó sao? Anh ngoài việc muốn gây khó dễ cho cô ra thì còn có ý định gì tốt đẹp hơn?
- Này cô dám lơ tôi sao? – Huy đột ngột kéo giật mạnh tay cô lại, khiến cô đau đến choáng váng.
- Xin lỗi…tôi… - cô ngắc ngứ không biết nói gì nữa?
- Hừ…cô đừng tưởng tôi không nói thì cô thích làm gì thì làm. – anh đe dọa.
- Xin lỗi, đau quá, anh thả ra được không? – cô nhăn nhó trả lời.
- Hừ…
- Anh cũng đâu cần to tiếng như thế. Anh cũng đâu phải là ưa gì tôi mà tại sao lại phải quan trọng việc đó chứ. – cô khó chịu đáp lại.
- Cô là người hầu của tôi, cô không có quyền ý kiến.
- Tôi đã bảo tôi không phải là người hầu của anh rồi mà. Tôi ở đây cũng chỉ vì hợp đồng, anh đừng tưởng mình hay lắm nhé. – cô tức điên lên, lớn tiếng quát lại.
- Thì sao? Thích thì tôi cũng có thể biến cô thành người hầu thật. – Huy siết chặt quai hàm của cô thật chặt.
- Anh…tưởng mình có tiền thì hay lắm sao?
- Vì không có tiền nên cô mới rơi vào hoàn cảnh này. Không phải sao? – anh cười nhếch mép.
- Đồ xấu xa. – cô lườm anh ta một cái rồi vùng bỏ chạy. cô ghét cái cảm giác bị ai đó đe dọa như thế này. Chẳng lẽ đây là sở thích của những người vừa có tiền, vừa có quyền sao?
Bóng cô dù đã khuất nhưng ánh mắt anh vẫn dõi theo hướng đó một cách vô thức. Anh ghét cảm giác bị người con gái này lơ đi. Tại sao? Chưa ai dám làm thế với anh. Vì thế mà anh tức hay là vì lí do gì? Ánh mắt bướng bỉnh khi đáp lại anh chỉ muốn chọc anh tức điên lên. Tại sao cô lại không ngoan ngoãn chút nào cả. Tại sao cô luôn bất mãn với anh? Và tại sao anh lại quan tâm tới cô như thế?
Khẽ thở dài, anh nở nụ cười nhàn nhạt, không biết nói gì với chính bản thân mình. Anh đang cảm thấy choáng váng với những gì đang xảy ra trong mình. Quá đột ngột, quá kì lạ. Anh nên làm gì đây?
……………
Xuân trầm mặc bước đi dọc hành lang, suy nghĩ mông lung về một điều gì đó xa vời mà chính mình cũng không rõ. Cô chợt dừng lại khi nhận ra có sự xuất hiện của ai đó. Hơi ngước mắt nhìn về phía đó một cách vô thức, đột ngột cô vụt chạy.
- Là anh sao? – cô nhảy lên ôm chầm lấy Băng. Đầu óc vẫn chưa hết bất ngờ, hạnh phúc.
Là anh bằng xương bằng thịt. Không phải do cô tưởng tượng phải không? Hai tay cô gắng ôm chặt anh không muốn rời. Cảm giác ấm áp từ bàn tay anh truyền tới làm vơi đi biết bao nỗi nhớ chất chứa trong lòng.
- Ừ. Anh đây. – Băng dịu dàng xoa nhẹ mái tóc của người con gái kia.
Khoảnh khắc anh nhìn thấy cô, trái tim đã đập loạn lên vì hạnh phúc. Đã bao ngày xa cô, giờ được nhìn thấy cô đang ở trong vòng tay mình thì con gì hạnh phúc bằng. Ngày hôm qua không gặp được cô, đã thế còn bị Huy nói khích, lòng anh như phát điên lên. Nhìn cô đi bên người con trai khác, dù có là em trai của anh đi chăng nữa, anh cũng cảm thấy ghen tị. Anh càng yêu cô bao nhiêu thì lại càng càng ích kỉ bây nhiêu.
- Em xin lỗi vì ngày hôm qua đã không tới. – cô dụi đầu vào lòng anh thì thầm.
- Không sao. Không phải lỗi của em. Là do anh. – anh khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng xoa đầu cô thật âu yếm.
- Anh đừng nói điều vô lí như thế chứ. Tại sao lại là lỗi của anh? – cô khó hiểu nhìn anh.
- Ừ… anh vô lí như thế đó. Em ghét anh sao? – anh nhéo mũi cô nói.
- Đau…anh thật là… - cô nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu nhưng thực ra trong lòng đang hết sức hạnh phúc. Lâu rồi cô mới được gần anh như thế này, lâu rồi cô mới có thể nhận được chút ấm áp từ bàn tay anh. Một tuần không phải là thời gian dài nhưng sao lại dăng dẳng như thế? Dường như lúc nào, đầu cô cũng nghĩ tới anh, có cái gì đó thiêu thiếu trong cô?
- Anh nhớ em nhiều lắm. – anh thì thầm.
- Em cũng thế. – cô nhìn anh khẽ cười đáp.
- Em vẫn khỏe phải không?
- Tất nhiên. Huy không làm gì được em đâu? – cô nói một cách chắc nịch.
Băng bật cười. Cô luôn mạnh mẽ một cách đáng khâm phục. Anh biết chứ? Anh biết cô chỉ đang cố làm mình yên lòng mà thôi. Cô càng che giấu thì anh lại càng thấy áy náy hơn. Phải làm sao để anh có thể nói với cô rằng những gì cô đang chịu cũng một phần vì cô?
Anh im lặng ôm chặt cô vào lòng. Cô “ngoan ngoãn” tận hưởng khoảng khắc gần gũi giữa cả hai. Bao nỗi buồn bực cũng đã vơi bớt. Cả hai thầm nguyện cầu cho giây phút này cứ kéo dài mãi. Tiếng chuông vào lớp đột ngột vang lên, gián đoạn giây phút hạnh phúc ấy.
Cả hai phải chia tay, cô bịn rịn nhìn anh không nỡ. Khó khăn lắm mới gặp được anh, chỉ có mấy phút ngắn ngủi mà đã phải chia tay. Trong lòng có chút không cam nhưng vẫn chỉ đành ngậm ngùi chịu đựng. Nhìn dáng anh đi xa, trái tim khẽ nhói đau. Đến bao giờ cô mới gặp lại anh nữa đây?
Đứng ngẩn ngơ một lúc rồi cũng lẩn thẩn đi về phía lớp học. Bước chân bị gián đoạn khi cô nhận ra có ai đó đang ở phía trước mình.
Dáng người cao ráo, dựa hẳn vào thành tường, chiếc headphone đeo hờ trên cổ, người con trai đó chậm rãi đứng thẳng dậy, hướng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Xuân. Cô không thể nào thích được ánh mắt của anh. Nó như đang dõi theo từng hoạt động của cô, nhìn thấu hết suy nghĩ của cô. Người con trai này lúc nào cũng im lặng nhưng lại hết sức đáng sợ…âm thâm nắm hết tất cả mọi việc.
Cô nhăn mặt suy nghĩ một lúc rồi giả lơ bước qua Thiên. Đột ngột cánh tay bị giật lại, toàn thân cùng vì thế mà loạng choạng xém ngã về sau.
- Anh bị sao thế? Muốn gây sự buổi sáng sao? – cô bực bội lườm Thiên.
- Cô có biết mình vừa làm gì không? – Thiên nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô.
- Tôi làm gì thì liên quan tới anh sao? – cô muốn quay mặt đi nhưng lại bị giữ chặt lại.
- Gặp Băng ngay trong địa phận của khu B, cô đang thách thức Huy sao? – anh nhìn cô chăm chú.
- Đây là trường học, không phải là nơi để các anh phân lãnh địa như kiểu đó. Tôi gặp thì sao chứ?
- Cô đang là một món đồ chơi thú vị trong mắt Huy vì thế…đừng quá ngông cuồng…
- Tôi mặc kệ. tôi không phải đồ chơi của ai cả. – cô đẩy Thiên ra rồi vùng bỏ chạy nhưng vẫn bị anh giữ lại.
- Cô đang trêu đùa anh em nhà họ sao? – Thiên cười nhạt.
- Anh đang nói vớ vẩn gì thế?
- Nếu như cả hai anh em họ cùng thích cô thì sao? Cô sẽ làm gì? Cô đang cô gắng giúp cả hai giải quyết mâu thuẫn nhưng rồi chính cô lại tạo ra mâu thuẫn mới. Cô nghĩ sao?
- Anh thôi lảm nhảm có được không? Như thế nào là cả hai thích tôi chứ? Tôi không cần. – cô lúng túng trả lời.
- Không phải sao?
- Xin lỗi, tôi có việc phải đi.
- Rất tiếc là không thể. – Thiên kéo giật tay cô lại rồi thuận thế vác ngược cô lên và rẽ vào một hành lang khác, hướng đi ra khỏi khu B.
- Này, anh đưa tôi đi đâu thế? Tôi còn phải vào lớp nữa. – cô vùng vẫy bất mãn.
- Trong khu B, lời của Huy là mệnh lệnh đối với cô.
- Cái gì? Đồ ngông cuồng, thả tôi ra. – cô la hét phản đối nhưng bị Thiên mang đi một cách dễ dàng.
Tiếng la hét dần dần mất hút trong dãy hành lang dài hun hút. Thiên bình thản mang cô tới chỗ của người con trai kia. Lại một lần nữa cô bị mang tới căn phòng này theo yêu cầu của Huy. Vẫn ánh mắt sắc lạnh, vẫn khuôn mặt cười cợt nhìn cô đầy thích thú. Dáng người cao lớn đứng dựa vào chiếc bàn gần đó, phong thái ung dung hết sức bình thản của anh như đang cố ý khiêu khích người khác.
Thiên bước tới trước mặt Huy, không nói không rằng thô bạo nhấc người cô lên và thả ra. Toàn thân mất thăng bằng rơi thẳng xuống đất. Chưa kịp hoàn hồn, cô đã rơi hẳn vào lồng ngực to lớn của ai đó. Mùi hương có chút quen thuộc vô tình làm cho trái tim đang đập loạn vì sợ của cô có chút nhẹ nhõm. Hơi ngước mắt lên nhìn, cô bắt gặp đôi mắt đen sâu của người con trai ấy. Cô thoáng ngẩn người vì anh. Cả Băng và Huy sao giống nhau thế. Trước đây, cô không nhận ra điều đó.
Lúc trước, Huy không để kiểu tóc này, khuôn mặt lúc nào cũng hằm hằm nhưng muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Cái áp lực nặng nề tỏa ra từ ánh mắt anh vô tình khiến người đối diện cảm thấy choáng váng. Còn bây giờ, dù cho nó vẫn còn nhưng tại sao cô lại thấy được trong đó cái trơ trọi, trống vắng ẩn sâu trong đôi mắt. Cô nhìn thấy những lần anh ngồi thơ thẩn một mình…giống Băng. Không những thế…ánh mắt Huy nhìn cô…có lần nó giống như Băng nhìn cô…điều đó làm cô thấy hoảng sợ. Cô không thể giải thích điều đó. Thà như lúc nào anh cũng nhìn cô chán ghét, đầy khiêu khích…có khi cô thấy thoải mái hơn.
- Anh muốn gì đây? – cô vội vàng đứng lại ngay ngắn.
- Sao? Bất mãn à? – anh hỏi.
- Mới sáng sớm bị anh lôi tới đây, hỏi có thể vui vẻ chấp nhận được sao? Chưa kể cách thức anh “mời” tôi tới cũng hơi bị lịch sự đó.
- Cô bắt đầu biết trả treo rồi đấy? – Huy bật cười.
- Đừng tỏ vẻ như thế. – cô lườm anh một cái.
- Sao? Tỏ vẻ gì?
- Hừ…đừng tán dóc với tôi. Rốt cuộc là anh muốn gì?
- Cô không có chút khiếu hài hước nào cả? Tại sao anh tôi lại thích cô nhỉ?
- Anh muốn gì? – cô gằn giọng từng chữ một. Không hiểu sao cứ nói chuyện với anh là cô dễ dàng mất bình tĩnh như thế này.
- Cô chẳng thú vị chút nào. Được thôi vào vấn đề chính. Tôi muốn cô giúp tôi giải quyết rắc rối. Thế thôi. – anh nhún vai bình thản nói.
- Cái gì? Rắc rối của anh thì liên quan gì tới tôi? – cô bất mãn lên tiếng.
- Rắc rối liên quan tới con gái thì cô giải quyết là đúng rồi. Với lại cô là người hầu của tôi mà, cô nên nghe lời chứ. – anh cười tỏ vẻ đây là chuyện hiên nhiên càng khiến cô tức giận hơn.
- Này. Đâu ra lí luận buồn cười đó thế? Với lại tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi không phải là người hầu của anh. – cô bực bội khi cứ phải nói đi nói lại vấn đề này với Huy.
- Cô không có quyền từ chối.
- Mặc kệ, tôi không đi, tôi còn phải vào lớp nữa. – cô hét lại rồi không quan tâm tới biểu hiện của anh thế nào mà lẳng lặng đi thẳng ra ngoài.
- Tôi đã nói là cô không có quyền từ chối mà. – Huy bật cười, bình thản đi tới rồi kéo tuột cô ra ngoài, bất chấp sự hung hăng “chống trả” của cô.
- Anh thả tôi ra, tôi không thích…
……………
Chiếc mô tô to dừng trước một nhà hàng sang trọng. Người con trai nhảy xuống xe rồi cũng lôi người con gái kia theo. Cô giật tay anh ra.
- Tôi đang đi đâu? – cô hỏi.
- Giải quyết rắc rối về con gái cho tôi. – anh bình thản trả lời.
- Rắc rối của anh liên quan gì tới tôi? – cô bất mãn.
- Không cần giải thích. Cứ đi theo là được. Đó là mệnh lệnh. – Huy trầm giọng.
- Anh thật độc tài, hống hách. – cô vừa đi theo cô vừa thầm mắng anh. Trong lòng, không hiểu sao dâng lên chút cảm giác lạ thường.
Đã từng có lần Băng mang cô tới một nhà hàng sang trọng cũng chỉ để cắt đuôi những người mà anh không thích. Lúc đó, không hiểu sao cô lại thấy giận dữ hết sức. Cái cảm giác bị đem ra làm “bia đỡ đạn” khiến cô thấy tủi thân, khó chịu kinh khủng…có lẽ giờ cô đã hiểu tại lí do cô cảm thấy như thế.
Bước chân cả hai người đột ngột dừng lại trước một căn phòng lớn. Huy bất ngờ quay qua nhìn cô chăm chú rồi khẽ cười nhẹ.
- Đây là đâu?
Lời nói chưa kịp thốt hết, cô đã bị anh kéo tuột vào trong. Căn phòng to lớn, xa hoa được trang trí hết sức cẩn thận để toát lên nét sang trọng cũng như đẳng cấp của nó.
Ngay giữa căn phòng là ba cô gái, nhìn cũng không quá trẻ hay là do cách trang điểm đậm của họ khiến Xuân không nhận rõ được tuổi thật của họ.
- Huy, tới rồi sao? Bọn em đợi anh mãi. – một cô gái mặc bộ váy đen dài chạy đến ôm tay Huy. Bước chân đột ngột dừng hẳn khi nhận ra sự có mặt của một người con gái khác đi cạnh anh. Chỉ trong một khoảnh khắc mà ánh mắt tràn đầy “yêu thương” dành cho Huy đã chuyển qua ánh mắt đầy ghen ghét cho Xuân.
- Tôi là… - cô đang định mở lời.
- Là bạn gái của tôi. Đó là lí do hôm nay tôi đến đây để nói cho các cô như thế. – Huy thản nhiên ôm cô vào lòng và nói.
- Cái gì? – không chỉ Xuân mà cả ba cô gái kia cũng đều đồng thanh lên tiếng.
- Sao? Không phải à? – Huy nhìn Xuân “âu yêm” nói nhưng đằng sau đó là ánh mắt đe dọa sắc lẻm.
- Không phải… - cô lắc đầu, vội vàng lên tiếng giải thích.
- Mày là ai? – cô gái mặc chiếc váy đen quát lên.
- Tôi…
Bốp…
- Mày dám cướp bạn trai tao sao? – cô ta hung hăng tát thẳng vào mặt cô một cái không thương tiếc.
- Tôi… - cô vừa đau vừa tức lên tiếng định phân trần thì đã bị một người khác bay vào xỉa xói.
- Mày… nghĩ mày là ai? – cô gái trong bộ váy ren quyến rũ màu đen bước tới gấn đẩy vai cô.
- Huy, là anh đang đùa sao? Phải không? Rõ ràng đây không phải là khẩu vị của anh mà? – giọng nói khinh miệt từ cô gái thứ ba. Cô ta chậm rãi tiến lại gần và nắm lấy tay Huy, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm về phía Xuân.
- Tại sao lại không chứ? – Huy bật cười. Khóe miệng ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt cuốn hút, nửa diễu cợt, nửa khiêu khích người đối diện.
- Không… - Xuân tức giận, lên tiếng phản đối nhưng lại bị anh chặn lại bằng nụ hôn bất ngờ.
Toàn thân bị động giam cầm trong lồng ngực của Huy, ngay cả một chút phản kháng cũng không thể, cô vừa giận vừa tủi thân khi bị đem ra làm trò cười như thế này. Khóe mắt ứa ra những giọt nước mắt không cam chịu.
Nhìn những giọt nước mắt đó, Huy thoáng giật mình. Anh chưa bao giờ biết sợ cái gì những lại bị nước mắt của cô làm cho bối rối. Anh có chút vộ vàng nới lỏng tay ra nhưng vẫn không cho cô bỏ đi.
- Đó là bằng chứng. – Huy cười nhàn nhạt nói.
- Anh điên rồi. – cô gái thứ ba kia cười khẩy.
- Tin hay không là tùy cô. – anh bình thản nói như đây là một việc hiển nhiên, nó như càng chọc tức ba cô gái kia.
Cô gái thứ ba kia không nói không rằng tiến lại gần, thẳng tay tát cô một cái đau đớn, hung hăng nắm tóc cô lắc, không cho cô một cơ hội giải thích cũng như cơ hội né tránh.
- Mày tưởng mày là ai mà dám cướp Huy của tao. – cô ta hét lên, cả hai cô gái kia cũng vứt bỏ nét yêu kiều ban nãy, nhìn Xuân đầy căm ghét.
- Dừng tay lại. Cô nghĩ mình là ai? – Huy cầm tay cô gái kia ngăn lại. Giọng nói thay đổi hẳn không còn chút gì đùa cợt mà thay bằng sự tức giận. Ánh mắt hung hăng đe dọa từng người một, không cho ai cơ hội ho he phản đối.
- Tại sao anh lại đối xử với em như thế? Không phải anh yêu em sao? – cô gái kia hốt hoảng nhìn anh không cam chịu.
- Yêu? Tôi đã nói thế sao? Là do các cô ảo tưởng? Tôi chưa bao giờ nói các cô phải đi theo cả. – Huy vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, đầy nguy hiểm nhìn cô.
- Vậy tại sao anh không đuổi em đi ngay từ đầu? Tại sao lại giữ em bên cạnh. – cô gái kia vẫn bướng bỉnh chạy theo ảo tưởng do chính mình đặt ra.
- Là do cô chạy theo tôi đấy chứ. Giờ tôi chán ngấy cô rồi. – Huy nhẫn tâm nói ra câu đó. Từng câu từng chữ như một nhát dao đâm nát trái tim của một người con gái đang yêu.
Huy không nói thêm một lời nào, lẳng lặng bế Xuân xoay người bỏ đi. Mặc kệ người con gái kia khóc rống lên van nài. Bộ dạng lem luốc đến tội nghiệp. Hai người bạn của cô cũng có chút thương cảm. Họ theo Huy chỉ vì tiền của anh không giống như cô. Cô theo Huy vì cô yêu Huy. Chưa bao giờ cô yêu một người con trai như thế này. Dù anh tàn độc, dù anh lạnh lùng nhưng tại sao cô vẫn yêu anh một cách mù quáng. Vốn dĩ cô tưởng mình có thể thay đổi trái tim anh, vốn dĩ cô tưởng thời gian qua, trái tim anh đã phần nào có cô nhưng tất cả…tất cả chỉ là do cô mơ mộng. Ngày hôm nay, cô đã biết tất cả. Không, cô đã biết từ lâu rồi, đã biết từ khi ánh mắt cô chạm vào cái vực sâu thẳm trong mắt anh… nhưng cô không chịu tin, không chịu thức tỉnh.
Đã bao giờ anh trao cô, nụ hôn thật sự chưa? Đã bao giờ, anh trao cô nụ cười thật sự chưa? Đã bao giờ, anh thực sự ở bên cô chưa? Chưa bao giờ. Tất cả chị do cô ảo tưởng mà thôi. Hết thật rồi. Tất cả đã chấm dứt. Phải làm sao đây? Trái tim cô đã khắc quá sâu hình ảnh của anh. Phải làm sao để chữa lành vết thương đó đây.
Cô oằn người khóc rống lên, khóc như muốn vắt cạn kiệt nỗi đau chất chứa trong lòng nhưng…tại sao nước mắt rơi lại chỉ càng mang thêm bao nhung nhớ tràn về…
Xuân vùng chạy ra khỏi vòng tay của Huy, mặc kệ mình đang bị bế lên như thế, khiến cô mất thăng bằng gần như té thẳng xuống đất. Cô mặc kệ, điều duy nhất cô nghĩ lúc này là khinh ghét. Thì ra Huy là loại con trai như thế sao? Có thể dễ dàng chà đạp lên trái tim của một người con gái khác sao?
Cô tức giận thay cho người con gái đó. Dù cô ta đã làm những việc hơi quá đang với cô nhưng nguyên nhân không phải vì Huy sao? Càng nghĩ, cô càng cảm thấy ghê tởm, chỉ muốn chạy thật xa khỏi anh, không muốn dình dáng gì tới anh cả.
Nhưng bước chân chưa kịp dời, đã bị anh giữ lại. Từ khi, cô ở gần anh, gần như anh kiểm soát toàn bộ những gì cô muốn, bắt cô phải tuân theo yêu cầu của anh một cách quá đáng.
- Cô dám bỏ đi sao? – anh gằn giọng bực bội.
- Tại sao không? Tôi không thể chịu đựng loại con trai như anh. Sao anh có thể hèn hạ như thế. Tại sao anh lại đối xử với cô gái ấy như thế? – cô liếc nhìn anh.
- Là do cô ta, tại sao tôi lại phải quan tâm. – Huy tối sầm mặt khi bị nói như thế.
- Hừ…anh không đáng làm con trai. – cô lắc đầu trước suy nghĩ của anh.
- Cô…
- Bỏ bàn tay của anh ra. Tôi khinh bỉ anh. Anh nghĩ mình giàu thì có thể thích làm gì thì làm sao? Nếu đúng như thế thì anh đúng là đồ ngốc rồi. – cô bước lùi lại nhìn anh rồi đột ngột lao vụt chạy ra ngoài.
Bầu trời đen kịt với cơn mưa trút xối xả xuống mặt đường. Mùi đất khó chịu bay xộc lên mũi không khỏi khiến con người ta khó chịu. Khuôn mặt cô cũng vì mưa làm cho đau rát nhưng cô vẫn thà như thế còn hơn phải nhìn mặt Huy. Thà như thế còn tốt hơn.
Đột ngột, toàn thân bị nhấc bổng lên rồi hung hăng giữ chặt lại. Không cho cô một lời phản đối, người con trai đó hung hăng mang thẳng cô lên chiếc ô tô từ đâu xuất hiện.
- Tôi không quan tâm cô nghĩ gì, bây giờ điều tôi muốn là điều cô phải làm. – từ ánh mắt cử chỉ của anh đều toát lên một sự nguy hiểm đáng sợ khiến cô có phần nào run sợ.
- Không… Đồ đáng ghét.
- Ghét? Tôi còn sẽ khiến cô phải ghét tôi hơn như thế nữa.
……….
Hành lang tối om, dài hun hút. Tiếng bước chân dồn dầp mang theo giận dữ cùng cái áp lực tỏa ra từ người con trai kia khiến ai cũng phải dè chừng và né tránh. Trên vai anh là một cô gái, hai tay bị trói. Khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, tiếng ú ớ bị ngăn lại bởi miếng bang keo chặn ngang miệng.
Ầm…
Cửa phòng bị đá thô bạo, vội vàng bật tung ra. Không chờ đợi người ở trong phòng nói năng gì, người con trai kia đã đi thẳng vào, hung hăng ném người con gái trên vai mình xuống giường mà không quan tâm cô đau như thế nào.
- Có chuyện gì sao? – Thiên nhìn dè chừng về phía cô gái kia.
- Có mang máy quay theo không? – Huy không quan tâm tới câu hỏi của bạn mình mà nhìn chằm chằm vào dáng người nhỏ bé kia.
- Có…cậu tính làm gì. – Thiên liếc nhìn cả hai.
- Tốt, cậu chuẩn bị quay lại tất cả những gì ở đây. Tôi muốn có một món quà nho nhỏ cho anh trai tôi. – Huy cười lạnh.
Toàn thân cô cứng đờ lại khi nghe lời nói của Huy. Cô hốt hoảng khi nhìn thấy anh cởi chiếc áo sơ mi ướt đẫm ra và ném qua một bên rồi chậm rãi đi về phía chiếc giường, nơi cô đang nằm. Bên cạnh, Thiên cũng bật chiếc máy quay trong tay mình lên, hướng nó về phía cô. Không…không…Cô sợ hãi hét lên trong thâm tâm mình, cố gắng thụt lùi lại nhưng thật khó khăn khi hai tay mình bị trói đằng sau.
Ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía anh đầy van xin, cô lắc đầu. Làm ơn đừng làm thế với cô. Không…
Bàn tay to lớn của anh vươn ra kéo tuột cô về phía mình rồi nhanh chóng đè lên dáng người nhỏ bé đó. Cái nhìn lạnh lẽo, độc ác như bóp nghẹt trái tim của cô. Anh đang mất bình tĩnh, không, phải nói là anh như đang phát điên lên. Anh giận dữ. Phải anh đang giận dữ.
Anh dồn lực lên bàn tay, bóp chặt hai cánh tay của cô như muốn làm nó nát ra. Anh im lặng theo dõi từng sự sợ hãi một trong đôi mắt của cô rồi chậm rãi cúi sát đầu về phía cô. Trong một thoáng anh nhận ra sự giật mình của cô, càng tiến sát, anh càng nhận ra cô đang run rẩy như thế nào.
Anh tháo miếng băng keo ra và chiếm lấy đôi môi cô bằng nụ hôn dữ dội. Vị mằn mặn từ nước mắt của cô khiến lòng anh bối rối. Anh đang làm gì thế? Tại sao anh lại làm thế này? Câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu anh từ khi anh gặp người con gái này.
Đột ngột một cảm giác đau ở khóe môi khiến anh thoáng dừng lại. Tranh thủ lúc đó, cô quay mặt né tránh anh.
- Đừng…đừng làm thế… - cô thì thào không ra hơi, vừa sợ, vừa kinh hãi.
- Tại sao tôi phải dừng lại. Chẳng phải tôi đã nói, tôi sẽ làm cô ghét tôi thêm.
- Tại sao anh phải làm thế? Tại sao anh phải làm mọi người ghét anh. Anh đâu phải là người như thế, phải không? – cô nói trong nước mắt, hai tay đẩy người anh ra để giữ một khoảng cách với anh.
- Hừ…tại sao tôi không phải là người như thế? – anh nắm chặt tay cô, lắc mạnh.
- Tôi… - cô im lặng không biết nói gì cả.
- Cô trước giờ luôn thấy tôi làm những việc độc ác, vậy thì có lí do gì nói tôi không phải là người như thế? – anh đứng thẳng dậy, ánh mắt vẫn dõi theo cô.
- Anh không phải loại người ngu ngốc, thiển cẩn, thích làm theo cảm tính. – cô vội vàng ngồi dậy chỉnh lại quần áo.
- ……
- Anh đang cố làm mình đáng ghét. Anh ích kỉ khi chỉ chạy theo suy nghĩ của chính mình. – giọng cô chứa đựng một sự dè chừng…
- Hừ…đừng cố tỏ ra cô hiểu tôi nhiều lắm. Tôi không giống Băng đừng tự mình suy ra như thế. – Huy gằn giọng cảnh cáo.
- Tôi không nói anh giống Băng. Băng không giống anh. Những gì tôi nói chỉ là suy nghĩ của tôi.
- …… - anh im lặng chờ đợi điều gì đó.
- Tôi chỉ muốn hỏi…tại sao anh luôn đối xử với tôi như thế? Tôi và anh chỉ mới gặp nhau vài lần…tại sao anh lại luôn muốn làm khó tôi? Tôi đã làm gì sai sao? – cô nhìn anh đầy oán trách.
- Cô nghĩ tại sao chứ?
- …… - cô lắc đầu.
- Vậy thì đừng suy nghĩ, cô chỉ cần biết, tôi muốn là cô phải làm. – anh bỏ qua câu hỏi của Xuân.
- Tôi sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đâu. – cô thì thầm.
- Cô thì làm được gì chứ? Không phải khi nãy còn khóc lóc van xin tôi sao? – Huy cười nhạt, vươn cánh tay nắm lấy cánh tay cô kéo giật lại về phía mình.
Toàn thân lạnh cóng vì bộ quần áo ướt sũng vì nước mưa rơi vào lồng ngực ấm nóng của anh, khiến trong lòng cô có chút bất an. Nhất là khi chiếc máy quay trên tay Thiên vẫn đang hướng về phía mình. Không biết họ sẽ làm gì. Cô không muốn Băng biết, cô có lỗi với anh. Làm sao cô còn dám gặp mặt Băng khi mình đã hôn em trai của anh. Dù là bị động, cô vẫn không sao xóa đi được cảm giác tội lỗi trong lòng.
Tại sao Huy phải làm thế với cô? Anh ghét cô đến thế sao? Vì sao lại thế? Cô chỉ mới gặp anh mấy lần mà đã khiến anh ghét thế rồi sao? Vì cô là bạn gái của Băng hay đơn giản vì cô đáng ghét như thế?
Cô càng hoảng loạn hơn khi vòng tay của anh càng ngày càng siết chặt lại. Cả người cô như bị hơi ấm của anh bao bọc lấy. Cô bắt đầu cựa quậy nhưng không dám phản đối mạnh vì chỉ sợ càng làm anh phật ý mà làm những chuyện như lúc nãy…
- Tại sao cô lại yêu Băng như thế? Tại sao cô lại yêu Băng? Không phải vì anh ta mà cô đã gặp nhiều chuyện sao? – Huy bất ngờ hỏi.
- Anh...
- Được rồi, đi thay quần áo đi, đừng để bị ốm rồi đổ thừa là do tôi làm. – anh đột ngột buông tay làm cả người cô ngã phía sau vì lực đẩy của chính mình.
- ……
Huy quay người bỏ đi không nói thêm một lời. Thiên nhìn bạn mình bỏ đi, cũng không có ý định ở lại lâu hơn. Anh nhìn bóng của bạn mình khuất sau cánh cửa rồi lại nhìn người con gái đang ngồi co ro trên giường. Khuôn mặt tái nhợt không biết vì lạnh hay vì sợ của cô khiến người khác có chút thương cảm.
Khẽ thở dài, lắc đầu. Rốt cuộc, người con gái bình thường như thế này có gì đặc biệt mà có thể khiến nhiều người con trai phải dõi theo thế? Là duyên phận như người ta vẫn nói sao? Vậy duyên phận này có quá độc ác hay không? Giữa Băng và Huy chưa đủ mâu thuẫn hay sao? Một người con gái bật ngờ xuất hiện giữa khoảng trống của anh em họ. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra? Sẽ là một kết thúc có hậu hay mãi mãi là không thể? Đây không phải là truyện cổ tích, đời có đẹp như mơ không?
Anh chỉ sợ mâu thuẫn giữa Băng và Huy không những không thể xóa đi mà còn sâu đậm hơn. Rồi kết thúc nó là một vết thương lòng lớn cho hai anh em họ và cả người con gái kia nữa.
…….
Tiếng mưa rả rích, dai dẳng làm tâm trạng con người cũng cảm thấy nặng nề ủ ê theo nó. Cảnh vật đầu ướt đẫm, rũ xuống như chính nó đang mang nỗi ưu sầu của con người.
Văng vẳng trong bầu không gian là âm thanh của bước chân chậm rãi của người con trai kia. Ánh mắt cứ hướng về một phía xa xăm vô định nào đó mà chính anh cũng không rõ. Chỉ cần nhìn qua, cũng phần nào nhận ra được nỗi buồn nào đó đang ẩn sau đôi mắt đen sâu của anh.
Nhưng có ai có thể hiểu rõ được những gì trong đầu anh đang suy nghĩ. Từng chữ, từng lời của người con gái đó cứ vang vọng trong đầu anh mãi. Cô nói những lời đó chỉ vì muốn anh dừng lại hay đơn thuần chỉ là do cô nghĩ thế? Chưa ai bao giờ nói anh như thế. Có thể là vì anh không phải là người như thế? Ai hiểu được anh trong khi chính anh cũng không hiểu rõ mình chứ?
Anh ghét Băng. Phải, anh ghét Băng. Trong mắt mọi người, Băng luôn là một thần tượng, luôn được mọi người yêu quý. Anh ghét điều đó, anh ghét phải giống Băng. Mọi người khen Băng tốt, anh ghét nhận lại lời khen đó. Mọi người yêu quý Băng, anh cũng ghét “được” mọi người yêu quý. Tất cả những gì Băng nhận được, anh không muốn nhận lại.
Giống như người con gái đó. Cô yêu Băng, yêu đến mức anh cũng phải ghen tị. Anh nhận thấy hình ảnh của Băng trong cô quá lớn, dường như không có ai có thể thay thế được. Anh không thích như thế. Anh không thích mình bị mờ nhạt trong trái tim cô. Vì thế, thà cô ghét cay ghét đắng anh để trong lòng cô còn có anh còn hơn là không được gì cả. Những gì Băng có mà anh không có được, anh sẽ hủy hoại nhưng…cô thì anh không thể hủy hoại nên chỉ còn cách làm cô ghét mình như thế thôi.
…….
Bước ra từ phòng tắm, khoác trên mình chiếc áo bông tạm thời, người con gái kia mệt mỏi đi về phía chiếc giường ngủ, trước khi đó không quên khóa cửa phòng lại.
Cô chợt khựng lại nhìn li sữa nóng đang còn nghi nghút khói trên bàn, bên cạnh đó là một bộ đồ ngủ được gấp gọn gàng. Trong lòng chợt dâng lên cảm xúc hỗn loạn. Là ai mang tới đây? Thiên hay là Huy? Dù có là người nào đi nữa, cô cũng không thấy thoải mái. Đột ngột họ đối xử tốt và quan tâm tới cô như thế này, rốt cuộc họ muốn gì ở cô chứ?
Tâm trạng cũng nặng nề theo màn mưa ngoài kia. Tiếng mưa rả rích, dai dẳng cứ đeo bám một điều gì đó từ trong sâu thẳm tâm hồn của con người. Cô cứ tưởng sau khi chuyện của Tiên qua đi thì mọi chuyện sẽ ổn hơn nhưng có lẽ cô đã sai. Vẫn còn nhiều điều phía trước nữa, nhiều thứ sẽ cản trở cô, cản trở tình cảm của cô và Băng.
Tại sao cô cứ có cảm giác, Huy làm thế vì ghét cô ở cùng Băng? Hay là vì lí do gì khác sao? Đầu óc cứ vẩn vơ nhiều phiền muộn, không sao thoải mái được.
Ngồi co mình trên giường, trên tay vẫn cầm li sữa nóng, vừa nhâm nhi vừa suy nghĩ về những thứ xảy ra xung quanh mình. Mới chốc, tất cả đã thay đổi. Dường như nó là chỉ là một cái chớp mắt ngăn ngủi. Thoắt một cái cô lại phải đứng trước những con đường mới, những sự lựa chọn mới. Còn quá nhiều điều bí ẩn trước mắt mà cô không nó là gì. Dù muốn lạc quan lắm nhưng thật khó để làm điều đó khi cô một phần hiểu được khó khăn mà cô sẽ trải qua. Không phải cô sợ cho riêng mình, mà con sợ cho mối quan hệ mới chớm nở giữa cô và Băng. Liệu nó sẽ ra sao đây? Nhiều lúc chính nỗi sợ ấy mới khiến cô cảm thấy tuyệt vọng nhất.
Mỗi lần gặp Băng, dù có vui tới mấy, từ tận sâu trong tâm hồn mình, lại có chút cảm giác mặc cảm, tội lỗi. Không biết là do vô tình hay cố ý mà khoảng cách của cả hai cứ trống trãi như thế nào đó. Cô cứ luôn mang trong mình sợ hãi về một thứ gì đó sẽ bất ngờ xuất hiện và cướp anh đi từ tay mình. Mỗi lần cô đơn, trống trãi, đầu óc cô cứ lởn vởn suy nghĩ đó mãi không thôi.
Không…không…cô không thể buông tay. Hình ảnh của anh trong tim cô đã quá sâu đậm, cô không thể xóa nhòa cũng như không nỡ xóa nó đi trong lòng.
Vậy giờ cô phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Cô giờ không thể gặp anh cho thõa nổi nhớ, không thể nói chuyện với anh cho vơi nỗi buồn, không thể san sẻ niềm vui nhỏ nhoi giản đơn với anh… Mọi thứ đều quá xa vời. Là do cô vô tình khiến cả hai rơi vào tình cảnh này. Vốn rất tin tưởng vào tình cảm của cả hai nhưng không ngờ mọi việc lại trở nên như thế này. Vì việc riêng của mình, cô đẩy cả hai vào tình cảnh như thế này. Có nhớ, có yêu thương nhưng lại không thể gặp mặt nhau thường xuyên. Hết lần này đến lần khác, cô phụ lại lòng mong chờ của anh.
Rốt cuộc thì cô có xứng đáng với những gì anh dành cho mình không? Đôi khi cô cảm thấy mình đang phụ lòng anh, bằng cách nào đó mà cả hai cứ không thể đến cạnh nhau. Cứ thế này thì cô và anh càng xa cách mà thôi. Cô sẽ không để điều đó xảy ra đâu. Đã có quá nhiều thứ đánh đổi cho tình yêu của cô rồi.
…….
Cạch…
Cánh cửa mở khe khẽ. Bước chân nhẹ nhàng của người con trai hòa lẫn trong tiếng mưa dai dẳng không ngớt.
Khuôn mặt lạnh lùng trong bóng tối phảng phất chút buồn phiền khó giải bày. Anh nặng nề lê từng bước đi về phía chiếc giường ngủ của người con gái kia. Lặng nhìn dáng người nhỏ bé đang co ro chìm vào giấc ngủ, trong lòng lại chợt dậy lên cơn sóng kì lạ.
Ẩn trong dáng vẻ đó là bao nhiêu nghị lực đáng ngưỡng mộ. Anh biết cô từ khi bắt đầu bước vào nhà Chính rồi. Dù không trực tiếp gặp mặt nhưng anh vẫn có nghe nói về cô. Mặc cho gặp phải nhiều điều không hay nhưng cô vẫn không từ bỏ. Chưa kể, chính cô còn khiến cho biết bao nhiêu người yêu mến.
Anh từng thắc mắc là tại sao một người bình thường như vậy lại có thể làm cho nhiều người phải quan tâm, chú ý tới như thế. Trước đây, nếu như anh đã nghĩ những người kia là ngốc nghếch thì giờ có lẽ anh cũng ngốc chẳng kém gì họ. Tại sao, cứ hết lần này tới lần khác, ánh mắt của anh lại bị thu hút như thế chứ? Nhiều lần anh như phát điên lên vì chính mình, vì chính cái thứ cảm xúc lạ lẫm cứ càng ngày lớn dần trong anh mà cũng không rõ nó đã xuất hiện từ bao giờ.
Anh đã từng đối xử tệ với cô. Đã từng đe dọa cô nhưng nhiều lần, không biết là do vô tình hay cố ý mà cô vẫn cứ ân cần với anh dù đó chỉ là một khoảnh khắc. Hay là do cô sợ hãi nên làm thế để lấy lòng anh, hay là do anh là em trai của Băng? Tại sao? Tại sao? Tất cả những gì cô làm là có chủ đích hay đơn thuần nó chỉ do cô muốn làm thế, làm những việc xuất phát từ suy nghĩ của cô?
Có là gì đi nữa thì trái tim của anh cũng bị cô làm cho thay đổi mất rồi nhưng…nhưng…anh không muốn thừa nhận, anh không muốn thừa nhận…
- Đừng…đừng…em xin lỗi, đừng bỏ em…
Giọng nói run rẩy của người con gái đó khiến anh giật mình tỉnh khỏi dòng suy nghĩ yếu mềm của mình, nóng lòng đi tới cạnh bên cô. Có lẽ cô đang gặp ác mộng chăng?
Anh vội vã nắm lấy bàn tay đang vung loạn xạ của cô và giữ chặt lấy.
- Băng ơi…đừng bỏ em…em biết lỗi rồi mà… - cô thì thầm, khóe mắt long lanh những giọt nước mắt tức tưởi.
Huy thoáng đờ người khi nghe cô nhắc tới Băng. Trong lòng vừa ghen, vừa tức giận, không kìm được mà siết mạnh tay cô nhưng nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cô, anh chợt bình tĩnh lại, dịu dàng ôm lấy cô vào lòng.
- ừ…anh đây. – giọng anh nhỏ nhẹ, ân cần hẳn đi.
- Đừng… - cô lắc đầu.
Hơi thở nóng hổi của cô khiến anh có chút bối rối. Vội vàng sờ trán của cô mới phát hiện ra cô đang bị sốt. Có phải là do lúc chiều vì anh mà cô dầm mưa nên giờ bị ốm không? Càng nghĩ, anh càng thấy áy náy.
Nhẹ đặt cô xuống giường rồi tự mình đi lấy khăn lạnh và nước cho cô sau đó pha thuốc cho cô uống nhưng vừa đưa lên miệng cô lại nhả ra. Có lẽ vì thuốc đắng quá nên cô mới làm thế.
Anh vừa giận vừa thương không biết làm sao, rồi đột ngột đưa thuốc lên miệng mình, nốc một hơi cạn li và ép cô phải uống cho đến khi hết mới thôi.
Dù đang rất mệt nhưng vị đắng của thuốc vẫn khiến cô khó chịu, cứ mỗi lần nhả ra thì có ai đó vẫn ép cô uống bằng hết. Sau một hồi giằng co, cô bất đắc dĩ nuốt trọn vị thuốc đắng đó nhưng đôi môi của người đó vẫn quyến luyến không rời môi cô.
Toàn thân đã quá mệt mỏi, đầu óc mụ mị khiến cô chỉ biết đờ người ra mà không có một sự phản kháng nào. Trong cơn hoảng loạn, cô nhận ra chút mùi hương quen thuộc nào đó. Nụ hôn ấm áp, dịu dàng như của người con trai ấy…có khi nào là anh?
- Băng? – cô gọi trong giấc mộng.
- ……
- Là anh phải không? – cô vội vàng ôm lấy người con trai kia như một bảo bối.
- …….
- Đừng đi…em nhớ anh nhiều lắm. – cô vùi đầu vào lồng ngực của anh mà thì thầm.
- Ừ…ngủ đi. – giọng nói nhẹ nhàng thân quen khiến cho đầu óc quay cuồng của cô trở nên bình tĩnh hơn, cứ thế mà vùi đầu vào người anh, ngoan ngoãn ngủ trong lòng anh.
Nhìn người con gái kia ngủ trong lòng mình, anh vừa thấy vui vừa thấy giận. là vì cô nghĩ anh là Băng nên mới làm thế nhưng quan trọng hơn là giờ đây người cạnh cô là anh chứ không phải là người con trai khác. Nếu đã như vậy, việc khác còn gì quan trọng chứ. Ước gì…khoảnh khắc này cứ kéo dài mãi, cứ mãi để cô hiểu nhầm và nằm trong lòng mình như thế này. Cứ để cô “yêu” mình như thế này, còn hơn khi tỉnh dậy cả hai lại như hai người xa lạ.