Trong đêm tối, có hai người lả đi vì kiệt sức, và cũng có hai người và một đội người đang điên cuồng phóng xe đi tìm kiếm xung quanh vùng ngoại thành. Chuyện là tuy là nó và Minh đã tra ra được cô và Vân Sang ở khu vực ngoại thành nhưng khi họ sắp tra ra được vị trí của ngôi nhà hoang thì lại bị mất tín hiệu. Không biết là do thiết bị của Minh dởm hay bọn bắt cóc đã phòng ngừa trước mà đập nát điện thoại của cô và Vân Sang. Cả đám người bắt đầu điên cuồng lục soát nhưng đã đến tối họ vẫn chưa tìm thấy được vị trí chính xác của cô và Vân Sang. Đang trong lúc lòng nó như lửa đốt vì tìm mãi không thấy tung tích của cô và Vân Sang thì Minh phát hiện ra hai người đã bất giác lạc vào sâu trong rừng.
-Mày có nghĩ rằng chúng có thể đi sâu như thế này sao?
Nó không trả lời, vì chính bản thân nó cũng không tin rằng bọn bắt cóc có thể vào sâu trong rừng như vậy.
Đang lúc nó định quay xe rời đi thì bất giác, chiếc đèn xe đã chiếu đến một căn nhà hoang. Căn nhà thật tồi tàng ẩn mình sâu trong màn đêm đen.
-Kìa Hy! Có một căn nhà. Tao sẽ lập tức gọi cho Mị Ảnh. Mày chờ một chút đã.
Nhưng khi Minh vừa mới lấy điện thoại ra gọi thì nó đã vội vàng xuống xe, xông vào để cứu người. Cô là cả mạng sống của nó, nó không thể để cho bản thân mình chậm một giây một phút nào cả, vì nó sợ một phút giây chậm trễ đó sẽ làm nó hối hận cả đời.
-Mày ở đây chờ Mị Ảnh. Tao sẽ vào đó trước.
Nó nhanh chân phóng vào bên trong, do căn nhà đã quá cũ kĩ nên chỉ cần một cước là nó đã có đi vào. Nhưng cũng chính cú đã đó của nó cùng tiếng đổ xuống của cánh cửa đã làm cho hai lão tam và lão tứ cùng tất cả mọi người bên trong tỉnh giấc. Tên lão tam ngay lập tức chạy ra, còn không quên mắng chửi vài câu
-Khốn kiếp!!! Đứa nào không muốn sống nữa hả?
Nó không thèm để ý tới hắn, đôi mắt nhanh như chớp hướng về phía thân ảnh của cô đang bị trói ở đó.
-Vũ Giang!!! Cô không sao chứ?
-Ưmmm...ưmmm
Nó nhanh chóng lao tới muốn cứu lấy cô nhưng tên lão tứ lại đứng gần hơn nên hắn đã bắt lấy, kề dao lên cổ cô.
Nhìn thấy con dao sắt bén đang kề vào cần cổ xinh đẹp kia mà nó lo lắng không thôi.
-Mày đừng làm hại cô ấy. Mày muốn gì?
Thấy vậy tên lão tam lập tức tiến tới gần lão tứ, cái tay dơ bẩn lướt lên khuôn mặt cô.
Thấy vậy nó gầm lên như con thú bị thương, đôi mắt hằng lên vẻ khát máu
-THẰNG CHÓ!!! KHÔNG ĐƯỢC ĐỤNG TỚI CÔ ẤY
-Haha. Tao thích đó mày làm gì tao? Tính làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Dựa vào mày? Hay tao có một ý này. Mày làm được tao sẽ thả cô ta ra.
Hắn biết rằng hiện giờ hắn và lão tứ đều trọng thương nên không thể giao tranh trực diện với nó được. Nên hắn liền nảy ra một ý.
-Nói đi.
-Mày đứng yên đó cho tao đánh p. Nếu qua p, mày vẫn còn chịu đựng được thì tao sẽ thả cô ta ra. Mày thấy thế nào?
-Được.
Nó đáp mà không hề suy nghĩ. Còn cô vừa nghe đến đó thì lập tức bật khóc, muốn hét lên, muốn dẫy dụa để ngăn nó lại để kêu nó hãy chạy đi nhưng tên bắt cóc kiềm quá chặt và miếng băng keo thì không hề sứt mẻ nên cô chỉ có thể khóc mà nhìn nó bị đánh.
-Đừng khóc. Chỉ cần cô bình an, coi như em sống không uổng kiếp này.
-Haha. Đến lúc này mà còn có hơi sức nói mấy câu này. Nhận lấy đi.
Hắn dùng cây đánh vào người nó, từng cây giáng xuống như muốn bổ nó làm đôi nhưng nó vẫn cố gắng chịu đựng. p trôi qua, từng khớp xương trên cơ thể nó như muốn đứt lìa, máu chảy lênh láng không ngừng, nhưng đôi mắt nó vẫn hướng về phía cô, hướng về người nó yêu. Đang lúc nó sắp không chịu được nữa thì
ĐÙNG...ĐÙNG....ĐÙNG....
Ba phát súng vang lên...một phát xuyên qua đỉnh đầu của lão tứ. Phát súng chính xác tới từng milimet có thể thấy rằng người bắn súng khônb phải hạng xoàng. Hai phát còn lại trúng vào bả vai và tay của lão tam, làm cho hắn phải ngã xuống đất mà rên la thảm thiết.
Vừa được tự do cô đã nhanh chóng bò đến bên cạnh nó. Xung quanh nó được bao phủ bởi một màu đỏ thẫm của máu làm cô nhớ lại chuyện đã xảy ra mấy năm trước. Cảm giác mất đi người mình yêu nhất lại trở về làm cho cô trở nên hoảng sợ.
-Cố lên, Hy ơi em không thể bỏ cô lần nữa. Cô sợ lắm Hy ơi....híc...hic...
-Em....kh...ôn...g....sa...o
Sau khi nói câu đó thì nó ngấy lịm đi. Minh nhanh chóng đưa cả Vân Sang, nó và cô đi bệnh viện và phân phó Mị Ảnh ở lại xử lí hiện trường. Minh tin rằng nó sẽ bắt tên đã đánh nó kia phải trả giá nên Minh chỉ bắn tay và bả vai của hắn và dặn Mị Ảnh phải giam hắn lại. Chờ nó tỉnh lại rồi tính.
————
Đèn phòng cấp cứu lại sáng lên, nó lại phải đối diện với ranh giới sống còn một lần nữa.
CHÁT....
Một tiếng thanh thuý vang lên trên hành lang vắng lặng.
-Ta đã nói là đừng dính dáng gì với Hy nữa
-Sao bác lại đánh Giang cơ chứ? Đâu phải lỗi của cậu ấy
Vân Sang thấy bạn thân mình bị đánh thì tiến lên ngăn cản nhưng bị cô trấn an.
-Con xin lỗi bác
Cô vẫn đứng đó với một bên má xưng đỏ hứng chịu cơn giận của bà Âu Dương đang không ngừng truyền tới.
-Nể tình giao tình của hai nhà. Cô về đi, Hy nó đã có vợ và ta mong rằng hai người sẽ không dính dáng gì với nhau nữa
-Không thể. Con sẽ ở đây cho đến khi Hy tỉnh lại, cho đến khi Hy nói không cần con nữa.
-Cô làm vậy là ý gì đây hả?
Ngay lúc này thì ba mẹ cô cũng đến, họ nhìn bộ dạng thê thảm của con gái mình mà đau lòng không thôi.
-Như Nguyệt, Tần Hoàng. Hai người tới đúng lúc lắm. Mau đưa cô con gái yêu quý của anh chị về đi
- Kiều Ân à, bà đừng nóng vội như vậy mà.
-Con hai người nằm bên trong vậy hai người có nóng vội không hả?
Thấy vợ mình đang giận dữ nên Âu Dương Chấn Phong đành lên tiếng can ngăn.
-Thôi hai người và Vũ Giang về đi. Ở đây có chúng tôi là được rồi
-Vậy thôi chúng ta về thôi. Giang con theo ba mẹ về
-Không. Con muốn ở lại đây chờ Hy tỉnh lại
-Con gái mau nghe lời đi, Hy nó tỉnh dậy cũng không muốn con như vậy đây
-Đúng rồi đó Giang. Cậu về tắm rửa rồi ăn uống dưỡng sức mới có sức chăm sóc cho Hy chứ
-Vậy nghe mọi người. Bác trai, bác gái con về
————
Au: Dạo này ta lười lười lười quá, nên chắc truyện sẽ kết thúc sớm thôi. ^^