Buổi sáng lại đến, nó thức dậy trong tình trạng cả cơ thể mệt mỏi không thể nhúc nhích được. Mùi thuốc sát trùng tràn ngập trong không khí gây ra cho nó một cảm giác thật ngột ngạc và khó chịu.
Nó cố gắng chống tay lên ngồi dậy thì cậu cũng vừa tới. Tiện tay đặt bịch hoa quả lên bàn, khuôn mặt Minh trầm tư mà thương xót nhìn nó.
-Nó: Có chuyện gì vậy? Sao tao lại ở đây?
-Minh: Mày đang làm gì vậy Hi? Sao mày lại để bản thân của mày tàn tạ như vậy hả Hi?
Minh lớn tiếng trách móc nó, không phải Minh tức giận vì nó đã phá huỷ toàn bộ bửa tiệc mà cậu chuẩn bị mà là vì nó không biết quý trọng bản thân mình. Nếu hôm đó Minh không phái người ở lại đó, nếu hôm đó thuộc hạ của Minh không phát hiện kịp và đưa nó vào bệnh viện thì giờ đây chắc là nó đã nằm trong nhà xác rồi chứ không phải chỉ ngồi ngơ ngác hỏi đã có chuyện gì.
Trước sự kích động của Minh nó chỉ biết im lặng. Mất đi cô như mất đi toàn bộ năng lượng toàn bộ cuộc sống của nó. Không có cô nó cảm giác như mình không thể thở được, toàn bộ nổi đau mà nó đang gánh chịu làm cho nó không có tâm trạng nào để hồi đáp lời chất vấn của Minh.
-Minh: Từ bỏ đi
-Nó: Không. Tao muốn cố gắng lần cuối cùng
-Minh: Mày còn hy vọng vào người phụ nữ đó hả Hi. Âu Dương Hi mạnh mẽ đâu rồi? Mày vì tình yêu ngu ngốc của mày mà hạ thấp bản thân vì một người như vậy sao?
-Nó: Tao không cho phép mày nói cô ấy như vậy
-Minh: Sao? Mày đau lòng hả? Vậy khi mày nằm ở đây ai là người đau lòng cho mày?
-Nó: Tao biết mày lo lắng cho tao nhưng tao không muốn một ai nói xấu người tao yêu cả
-Minh: Được. Tình yêu thật là cao thượng. Mày tự mà lo lấy đi
Cậu tức giận đùng đùng đạp cửa bỏ đi để lại nó ngồi như một kẻ cô đơn trong căn phòng rộng lớn này. Cũng như cuộc đời của nó vậy, cảm giác như thiếu cô nó chỉ còn lại một mình.
—————
Vì không chịu được bầu không khí ngột ngạc khi ở bệnh viện nên nó quyết định bỏ qua lời khuyên của bác sĩ mà đi về nhà.
-Bác sĩ: Tuy đây là giai đoạn đầu của bệnh nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện để chăm sóc thêm.
-Nó: Không cần đâu, cơ thể của tôi tôi biết
-Bác sĩ: Cậu không thể chủ quan như vậy được. Bệnh của cậu không phải là viêm phổi thông thường đâu. Nếu cậu không chịu điều trị sớm thì sẽ có những biến chứng nghiêm trọng hơn
-Nó: Tôi chỉ về nhà mấy ngày thôi. Rồi tôi sẽ quay lại bệnh viện
-Bác sĩ: Đúng là cô chấp. Các cô các cậu thời nay coi bản thân mình còn chẳng bằng cỏ rác. Được rồi cậu muốn làm gì thì làm đi
-Nó: Cảm ơn bác sĩ. Tôi sẽ quay lại mà
Nó thay bộ đồ bệnh nhân bằng một bộ đồ mà nó đã nhờ người mua dùm. Trên đường về nhà nó đã suy nghĩ rất nhiều. Dạo gần đây nó thường hay mệt mỏi khó thở, có hôm còn ho ra máu (ta chém thôi ^^) nhưng nó lại chủ quan rằng mình không sao cả. Và giờ đây tuy rằng bệnh chỉ là giai đoạn đầu nhưng nó đang dần đi theo chiều hướng xấu hơn nên nó cũng chẳng biết được bản thân mình còn có thể cầm cự bao lâu.
-Nó: "Chắc em không thể tranh giành nữa rồi. Thời gian qua em đã nhận ra cái gì không phải của mình thì có cố gắng mấy thì nó vẫn mãi không thuộc về mình. Cô xứng đáng bên một người đàn ông tốt, mà người đó thì chắc chắn chẳng thể là em. Tần Vũ Giang! Em thật sự rất yêu cô."
————-
-Quản gia: Cậu chủ về rồi hả? Mấy hôm nay cậu chủ đi đâu mà mất tăm.
-Nó: Cháu bận chút việc bên nhà Minh thôi bác
-Quản gia: Cậu vào nhà đi. Nhìn cậu xanh xao quá, cậu vào đi tôi sẽ kêu đầu bếp chuẩn bị bữa tối cho cậu.
-Nó: Cảm ơn bác
Trong lúc nó định bước chân lên lầu thì bác quản gia chợt nhớ ra điều gì đó và gọi nó lại.
-Quản gia: À đúng rồi. Cô chủ đã đợi cậu chủ từ hôm bữa tới giờ đó. Cậu lên gặp cô chủ đi
-Nó: Vâng. Cảm ơn bác
Bước chân của nó hôm nay thật nặng nề, bình thường nếu nghe tin cô đợi nó thì nó sẽ nhanh chóng chạy như bay đến bên cô, vui vẻ như con khỉ mà nhảy tới nhảy lui cười với cô, làm mọi cách để cô vui. Thì giờ đây, nó lại không muốn đối diện với cô. Nó lo sợ, sợ rằng cô nói sẽ chấm dứt cuộc hôn nhân này. Cô nói rằng khoảng thời gian qua là một sai lầm. Sợ cô sẽ bỏ rơi nó mặc cho nó van xin cô như ngày hôm đó.
Nhưng bên cạnh đó, nó cũng rất nhớ cô. Đã mấy ngày rồi nó không được gặp cô, không được nghe giọng nói của cô, không được ngửi mùi hương quyến rũ của cô. Thời gian qua nó đã quen dần với những thứ đó, để rồi giờ nó như một con nghiện không thể nào cai thuốc được dù biết đây là thuốc độc có thể gϊếŧ chết chính bản thân mình mà nó vẫn cứ lao đầu vào.
Cuối cùng thì nó đã đứng trước cửa phòng cô. Căn phòng này từng là nơi hai người có những phút giây hạnh phúc bên nhau nhưng giờ đây nó cảm thấy căn phòng này tạo cho nó một cảm giác thật lạnh lẽo. Lấy hết can đảm cuối cùng thì nó cũng gõ cửa.
Cốc...cốc...cốc
-Cô: Vào đi
Giọng nói ngọt ngào của cô vọng ra từ bên trong làm cho nó thật nhớ nhung. Lúc nó mở cửa bước vào thì cô đang ngồi trên giường, tay đang cầm một tập văn kiện.
-Nó: Cô chờ em?
Giọng nó khàn khàn vang lên làm cho cô phải ngưng công việc mà ngước đầu lên nhìn nó.
-Cô: "Mới mấy ngày không gặp, sao em ấy lại xanh xao thế này? Người thì như đã ốm nay còn ốm hơn. Nhìn em ấy như vậy tự dưng lòng mình dâng lên một cảm giác thật khó chịu."
-Nó: Em biết cô muốn gặp em là vì chuyện gì?
-Cô: Sao em biết?
-Nó: Em hiểu cô mà. Em hiểu cô còn hơn bản thân cô nữa kìa.
-Cô: Vậy...ý em là?
Cô ngập ngừng, lần đầu tiên cô cảm thấy mình thật nhỏ bé trước nó. Lần đầu cô thấy mình lúng túng khi đối diện với nó. Bình thường nó luôn mang cho cô một cảm giác vui vẻ, được chở che nhưng sao hôm nay cô thấy có một điều gì đó rất khác ở nó.
-Nó: Em biết cô rất muốn đến bên người đó ngay lúc này. Nhưng xin cô, hãy cho em ích kỉ một lần thôi. Ba ngày, ba ngày nữa là chúng ta kết thúc giao ước trước kia. Nên em hèn mọn cầu xin cô, hãy để em được ở bên cô ba ngày này.
Nhìn nó yếu đuối như vậy làm cho cô thật lòng không nở nhưng chấp niệm ở quá khứ của cô đối với Trung quá lớn nên cô không nói gì cả mà chỉ gật đầu như chấp nhận.
Nó sau khi thấy được câu trả lời của cô thì nó cũng lặng lẻ bước về căn phòng của mình.
-Nó: "Dù sao đi nữa thì em vẫn sẽ quý trọng ba ngày cuối cùng này."
Hai người chung một ngôi nhà, trong hai căn phòng sát bên nhau đều đang theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.
————
Au: Ta lại ẩn cư tiếp đây. Iu mọi người ️️