Âu Dương Minh vẻ mặt lo lắng đi đi lại lại trong phòng, ông cảm thấy tim mình sắp ngừng đập luôn rồi. Bây giờ ông đang rất lo lắng cho Tiểu Linh, Thiên Hàn nó vô cùng điên cuồng, cố chấp, ai biết nó sẽ làm ra chuyện kinh khủng gì với Thiên Linh chứ?! Aiz, càng nghĩ càng thấy lo, hai gia đình bọn họ đang loạn thành đoàn rồi, hôn thê không thấy, hôn phu cũng mất tích.
Đúng lúc này, điện thoại của Âu Dương Minh vang lên, ông bắt máy, "Xin chào, tôi là Âu Dương Minh!"
"Cha, cha mau tới cứu con... Thiên Hàn bị điên rồi, cha mau tới cứu con, con sợ!" Giọng Âu Dương Thiên Linh gấp gáp, sợ hãi, có chút run run truyền qua điện thoại làm Âu Dương Minh càng thêm nóng lòng.
"Tiểu Linh, con bình tĩnh, con đang ở đâu? Mau nói cho cha, đừng khóc! Cha lập tức tới đón con!" Âu Dương Minh nghe tiếng nức nở đáng thương của Âu Dương Thiên Linh liền có dự cảm không hay, vội hỏi cô.
"Con đang ở... a, ưm...ưm!" Chưa kịp nghe Âu Dương Thiên Linh nói hết, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng tút... tút.. dài.
"Tiểu Linh? Tiểu Linh?" Âu Dương Minh nóng nảy gọi lại nhưng không có ai nghe máy, ông nhìn điện thoại, sau đó nhấn số, "Có thể tìm người giúp tôi được chứ?"
"..."
"Con gái tôi, Âu Dương Thiên Linh! Hình ảnh tôi sẽ gửi!"
"..."
"Được, có thông tin gì lập tức báo cho tôi!" Âu Dương Minh nói xong cúp điện thoại, ông mệt mỏi ngồi xuống ghế. Năm Thiên Linh và Thiên Hàn mười ba tuổi, ông đã phát hiện ra Thiên Hàn, nó đối với Tiểu Linh có chút sai lệch. Vốn dĩ ban đầu, ông chỉ cho rằng chúng là song sinh, thân thiết quá mức cũng là chuyện bình thường. Ai biết được, Thiên Hàn đối với Thiên Linh là yêu, loại tình yêu giữa một người con trai với một người con gái mà không phải là tình chị em. Ông sẽ không biết được nếu không bắt gặp buổi tối khuya hôm đó, Thiên Hàn đang nằm trên giường với Tiểu Linh, nó... hôn chị của mình, hơn nữa, cả hai đều không mặc gì, chỉ quấn lớp chăn mỏng che người.
Thiên Hàn và Thiên Linh từ chín tuổi đã ngủ riêng phòng, vậy mà giờ phút này, Thiên Hàn, lại có mặt trong phòng của Thiên Linh, còn Thiên Linh ngủ rất say, không biết gì, hoặc có thể nói, con bé bị bỏ thuốc ngủ. Ông là một thương nhân nổi tiếng trên thương trường, có thủ đoạn nào mà chưa từng nhìn thấy? Vậy mà lúc đó, ông cảm giác được mình đang sợ hãi, sợ hãi trước con trai của mình. Sau đó, ông gấo rút đưa Thiên Hàn đi du học, cách xa Thiên Linh, nguyên nhân cũng bởi vì muốn nó quên đi đoạn tình yêu cấm kị loạn luân này. Nhưng có lẽ Âu Dương Minh ngàn tính vạn tính, lại không nghĩ tới Âu Dương Thiên Hàn đã biết lí do ông đưa hắn đi du học, mà hắn chấp nhận ra đi bởi vì muốn tạo dựng thế lực của riêng mình, rồi trở về đoạt lấy một bảo bối, một món bảo bối vô giá mà chỉ có quyền lực mới đoạt được.
Âu Dương Minh mệt mỏi thở dài, tất cả là nghiệt do ông tạo ra, nên bây giờ mới đổ xuống đầu đứa con gái tội nghiệp của ông. Thiên Linh... nó vô tội, nó vô tội mà. Lại nghĩ đến vợ của mình nhìn tiều tụy sau một đêm vì lo cho con, Âu Dương Minh càng thêm đau lòng. Thiên Hàn... Thiên Linh...
___ Trước cuộc điện thoại hai tiếng tiếng ___
Âu Dương Thiên Hàn cho bác sĩ về, còn hắn bước vào trong phòng. Nhìn Âu Dương Thiên Linh được tiêm thuốc an thần đang ngủ, nhưng trên khuôn mặt vẫn mang theo đau đớn sợ hãi, lòng hắn quặn lại. Hắn thấp giọng nỉ non, "Tiểu Linh, anh không muốn mất em, càng không thể mất em, anh yêu em, có gì sai chứ? Không ai có thể chia cách chúng ta. Tiểu Linh... Linh... "
Tiếng nỉ non tựa như con thú bị thương đang ra sức vùng vẫy yếu ớt, vang lên trong căn phòng, lâu thật lâu chưa tan biến.
Âu Dương Thiên Linh từ từ tỉnh lại, cơ thể vẫn còn chút đau xót. Cô nằm lẳng lặng ở đó, ánh mắt không có tiêu cự, giống như mình đã chết rồi. Hình ảnh đó càng làm cho Âu Dương Thiên Hàn đau đớn, hắn có được cô, nhưng sau đó cũng khiến cô biến mất, hắn phải giữ cô lại, cho dù là hận. Âu Dương Thiên Hàn mở miệng, giọng lạnh lẽo không có độ ấm, "Em có muốn Hàn Triệt Phong sống không?"
Tựa như lấy lại tinh thần, Âu Dương Thiên Linh dùng ánh mắt chán ghét ghê tởm nhìn hắn, nói chậm rãi, "Đừng đụng đến anh ấy!" Giọng nói khàn khàn, khản đặc.
"Vậy thì còn trông vào biểu hiện của em!" Âu Dương Thiên Hàn mỉm cười, cô rốt cuộc cũng chihu nói chuyện với hắn. Dù là lời nói chỉ quan tâm tới người khác, nhưng cô cũng đã mở lời rồi. Sau đó, hắn nhắm ngay môi của cô mà hôn. Âu Dương Thiên Linh chật vật tránh né, cô không muốn, không muốn, không muốn mà... cảnh tượng tối qua lại xông vào tâm trí khiến Âu Dương Thiên Linh hoảng sợ, kinh hãi hét lên một tiếng, đẩy Âu Dương Thiên Hàn đang đè trên người mình ra, sau đó cuộn tròn người vào trong chăn nức nở, run rẩy, "Hức... thật đau.. ghê tởm... cha, Triệt Phong.. hức.. Thiên Linh sợ.. rất đau.. mau buông tôi ra.. không muốn...!"
"Thiên Linh... Thiên Linh, đừng sợ! Ngoan.. đừng sợ!" Âu Dương Thiên Hàn ôm lấy cô, giữ lấy thân mình đang run sợ của cô. Vẻ đau đớn cùng cực hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú.
Hắn với tay lấy liều thuốc ngủ trong ngăn kéo tủ, tiêm vào tay cô, Âu Dương Thiên Linh chìm vào mê man, không còn hoảng sợ nữa. Vuốt ve khuôn mặt cô, Âu Dương Thiên Hàn ánh mắt hiện lên vẻ cố chấp. Mặc dù cô trở nên như vậy khiến hắn đau lòng, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không buông tay, không bao giờ! Hắn không thể sống nếu thiếu cô, hắn sẽ chết, sẽ chết dần chết mòn. Cảm giác đó hắn nếm trải trong ba năm đi du học, nhớ cô nhưng không thề gặp mặt, nhìn cô đi bên người khác, hắn nổi điên đi giết người trong bang để phát tiết. Hắn sống không bằng chết, cảm giác thống khổ vô cùng, hắn rất yêu cô, rất rất yêu. Đó là loại tình yêu cực đoan, dục vọng độc chiếm kinh người. Nếu cô rời đi, hắn sẽ hóa điên dại, lúc đó sẽ chôn sống nhiều người. Chỉ có cô mới cứu vớt được cuộc đời hắn.
Âu Dương Thiên Hàn đưa tay lên trán suy nghĩ, nhìn người đang ngủ trong lòng lâu thật lâu, sau đó hắn lấy điện thoại gọi cho thủ hạ, "Liên hệ với bác sĩ tâm lý giỏi nhất!"
"Dạ!"
Khi cô tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang ở trên xe, nằm trong lòng Âu Dương Thiên Hàn. Cô giật mình bật dậy, thoát ra khỏi người hắn, sau đó lui về trong góc xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, "Cậu đưa tôi đi đâu?"
"Tới nơi em sẽ biết! Em nên phối hợp ngoan ngoãn một chút nếu muốn Hàn Triệt Phong cùng người nhà của hắn được an toàn!" Âu Dương Thiên Hàn nhàn nhạt trả lời, bộ dạng bình thản như đang bàn luận hôm nay trời thật đẹp chứ không phải đang đe dọa tính mạng của một đại gia tộc quyền lực.
Âu Dương Thiên Linh cảm giác da đầu lạnh buốt, tê dại lan đến toàn thân, Thiên Hàn, từ khi nào đã thay đổi trở nên đáng sợ như vậy? Hàn Triệt Phong cùng gia đình anh ấy mà hắn cũng có thể lấy ra để uy hiếp cô, vậy thì thế lực của hắn đã mạnh tới mức nào. Nếu cô không nghe lời, có phải bọn họ sẽ gặp nguy hiểm hay không? Âu Dương Thiên Linh càng nghĩ càng phát hoảng, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch không có chút huyết sắc, giọng cô không khống chế được run run, "Đừng làm hại đến họ, họ vô tội, cầu xin cậu..."
"Hừ, vô tội? Em chắc chứ?" Âu Dương Thiên Hàn hừ lạnh, giọng lãnh khốc khiến cô cúi thấp đầu hoảng sợ, sau đó hắn lại nói, "Hàn Triệt Phong, hắn ta cướp em khỏi tôi! Còn gia đình hắn, cũng có lỗi. Hơn nữa, người đáng chết còn có... Âu Dương Minh, cha của chúng ta!"
Nghe hắn nói xong, Âu Dương Thiên Linh chỉ cảm thấy hô hấp ngừng lại, cô vẻ mặt không thể tin được, thất hồn lạc phách, tai ù đi. Hắn nói muốn giết cả cha? Hắn điên rồi, hắn không phải là người nữa, hắn là ác ma, là ác ma. Ai đó làm ơn cứu tôi... Âu Dương Thuên Linh run sợ co người thành một góc nhỏ, run rẩy thì thào, "Tránh xa tôi ra... cậu là ác quỷ! Ác quỷ! Ghê tởm.. cứu... cứu!"
Nhìn cô như vậy, Âu Dương Thiên Hàn lo lắng ôm chặt cô vào lòng, không cho cô giãy giụa. Tâm lí cô bị khủng hoảng, hắn phải đưa cô tới gặp bác sĩ tâm lý để chữa bệnh, hắn dĩ nhiên sẽ không để ai biết được tung tích của cô, hắn sẽ giam cầm cô cả đời.
~~~~~~~~~~~~~
Chiếc xe chầm chậm tiến vào một khu biệt thự. Phong cảnh ở đây vô cùng đẹp, cây xanh mọc tươi tốt, mát mẻ, từng thảm cỏ xanh mượt hấo dẫn ánh nhìn, không khí thoáng đãng trong lành rất an tĩnh. Một vùng đất yên bình, tinh khiết, đẹp đẽ, còn có dòng suối nhỏ chảy róc rách rốc rách, thừng đàn cá vàng nhỏ bơi lội tung tăng. Ngôi biệt thự thiết kế trang nhã mà không mất đi vẻ sang trọng. Quả là một vùng đất tuyệt vời!
Âu Dương Thiên Hàn ôm Âu Dương Thiên Linh xuống xe, người hầu dẫn hắn đi qua một cây cầu nhỏ bắc qua dòng suối tới hoa viên. Một người đàn ông trung tiên tầm năm mươi tuổi chậm rãi tiến về phía họ, ông ta mỉm cười hiền lành, "Xin chào, tôi là Mai Tư Vũ, vị đây chính là người đặt xem bệnh sao?"
Âu Dương Thiên Hàn lạnh nhạt trả lời, "Đúng là tôi! Nhưng tôi không phải bệnh nhân, mà là cô ấy!"
Mai Tư Vũ liếc qua nhìn Âu Dương Thiên Linh, hơi có phần ngạc nhiên, hai người này... là anh em hoặc chị em đi? Nhưng sao ông thấy, hai người có cái gì đó... rất.. kì quái! Nhìn khuôn mặt vô hồn, mang theo sự sợ hãi của cô gái bên cạnh Âu Dương Thiên Hàn, rõ ràng là chịu đả kích lớn. Ông từ tốn mở miệng, "Vậy vị tiên sinh này có thể đi tham ở nơi này một lúc chứ? Tôi sẽ trò chuyện với bệnh nhân của mình!"
Âu Dương Thiên Hàn hơi chần chừ, lo lắng, sau đó cũng gật đầu đồng ý, đi theo người hầu ra ngoài. Trước khi đi còn nhìn Âu Dương Thiên Linh một cái, hôn lên trán cô, nói, "Ngoan ngoãn nghe lời, anh chờ bên ngoài!"
Âu Dương Thiên Linh gật đầu, không thèm nhìn hắn dù chỉ một lần. Sau khi hắn quay người đi, cô đưa tay xoa thật mạnh chỗ hắn vừa hôn như đang làm sạch vết bẩn. Mai Tư Vũ đứng một bên nhìn cảnh này, ông cũng có thể đoán ra phần nào nguyên nhân cô gái thoạt nhìn xinh đẹp yếu đuối này tới đây. Aiz, đứa trẻ tội nghiệp.
Mai Tư Vũ mỉm cười hiền lành, "Cô gái, cháu tên gì?"
"Âu Dương Thiên Linh."
Vẻ mặt Mai Tư Vũ có hơi cứng lại, ngạc nhiên, sau đó tỏ ra bình thường, "Nguyên lai là tiểu thư Âu Dương gia! Vậy, người thanh niên tuấn tú kia..."
"Đó... là.. em trai của cháu!" Âu Dương Thiên Linh ngập ngừng một hồi rồi mới trả lời, giọng nói run run như sợ người ta phát hiện điều gì.
"Ha ha, không có gì phải sợ, cứ thả lỏng tinh thần! Tôi làm bác sĩ tâm lí, dĩ nhiên biết không thiếu những chuyện tương tự! Đâu có gì quá bất ngờ?" Mai Tư Vũ thản nhiên nói, không có vẻ gì khác.
Âu Dương Thiên Linh nhìn nhìn, buông lỏng tâm tình, "Cháu sợ, thực sự sợ, cháu rất muốn chạy thoát... " Cô đột nhiên cầm lấy tay Mai Tư Vũ, nóng lòng nói, "Làm ơn hãy giúp cháu, giúp cháu thoát khỏi hắn! Ông có thể cho cháu mượn điện thoại được không? Làm ơn hãy giúp... làm ơn..."
Mai Tư Vũ nhìn Âu Dương Thiên Linh gấp gáp nói, khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt, thanh âm lộ rõ vẻ sợ hãi, cho dù là ai cũng không thể không mềm lòng thương hại. Một cô gái mềm yếu đáng thương như vậy, ai lại có thể tàn nhẫn thế? Mai Tư Vũ nhẹ nhàng khuyên bảo, "Đừng khóc, giữ vững tinh thần, tôi sẽ cho cháu mượn điện thoại!" Rồi ông bước tới bàn, lấy điện thoại đưa cho cô, dặn dò, "Bình thường tôi chỉ tiếp khách ba mươi phút, đã hơn hai lăm phút rồi, cháu nên gọi nhanh một chút! Người thân của cháu cũng sắp quay lại!"
"Cảm ơn ông! Cảm ơn ông!" Âu Dương Thiên Linh rối rít cảm ơn. Trên mặt rốt cuộc nở nụ cười, cô phải gọi cho cha, như vậy cha có thể tới cứu cô cùng Triệt Phong. Cô nhanh chóng nhấn số gọi, đợi một chút bên kia liền bắt máy, cô không khống chế được run rẩy nói, "Cha, cha mau tới cứu con! Thiên Hàn bị điên rồi! Cha mau tới cứu con... con sợ..."
"...."
"Con đang ở..." Âu Dương Thiên Linh chưa kịp nói hết, phía sau lưng đã truyền tới một tiếng xé gió, sau đó cô bị một bàn tay bịt miệng, điện thoại trong tay bị vứt xuống đất vỡ nát, mà cô chỉ có thể phát ra tiếng "ưm.. ưm..".
Âu Dương Thiên Hàn ánh mắt rét lạnh, toàn thân cao thấp tản ra sát khí kinh người, hắn xoay người cô lại, ép cô đối diện với hắn, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, mắt chăm chú nhìn cô. Âu Dương Thiên Linh không dám nhìn thẳng vào hắn, cô giãy giụa né tránh nhưng bị hắn kìm hãm, không thể thoát.
"Em, gọi cho ai?" Giọng nói lạnh lẽo không độ ấm của hắn vang lên làm da đầu Âu Dương Thiên Linh rét run. Cô trốn tránh nói, "Tôi... tôi... không.."
"Em nói dối, tôi có thấy, hơn nữa còn vứt nó!" Hắn híp mắt, nói, ánh mắt sắc bén lạnh lùng khiến người ta ngộp thở, thấy cô run run tránh né, hắn hừ lạnh, "Không cần nói tôi cũng có thể đoán được! Chỉ là... em đừng mơ tưởng! Em nên nhớ, những ai góp phần chia cắt chúng ta, tôi đều không tha! Đặc biệt là những kẻ giúp em trốn tôi! Ví dụ như... ông ta, mang lại đây!"
Lời Âu Dương Thiên Hàn vừa dứt, Mai Tư Vũ bị mấy người mặc đồ đen áp giải tới, miệng ông bịt băng keo. Hắn mỉm cười, nụ cười ác ma, "Em xem, ông ta đã giúp em!"
Âu Dương Thiên Linh kinh hoảng, cô sợ hãi cầu xin, "Thiên Hàn... đừng làm vậy... ông ta vô tội, đừng..." Cô sao lại quên lời hắn nói, bây giờ nếu hắn giết Mai Tư Vũ, cả đời cô sẽ hối hận. Lỗi tại cô.
Âu Dương Thiên Hàn nhếch mép, lạnh lùng nhìn Mai Tư Vũ một cái, rồi chuyển sang nhìn cô đang run rẩy, "Tha? Vô tội? Kết quả của những kẻ giúp em chạy thoát khỏi tôi... là như thế này!" Sau đó Âu Dương Thiên Linh chỉ nghe "đoàng" một tiếng rồi tất cả chìm vào im lặng. Cô bị hắn bịt hai mắt, nhưng nghe tiếng súng vang lên, lòng cô lạnh run, lạnh đến thấu xương, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cả người run lẩy bẩy. Cô đã hại chết người, chính cô đã khiến Mai Tư Vũ phải chết. Chưa kịp tỉnh thần, cô lại nghe Âu Dương Thiên Hàn phân phó khiến cô càng kinh hãi hơn, "Xử lí gọn gàng, đừng để lại một con chuột nào!"
Âu Dương Thiên Hàn buông tay ra, không bịt mắt cô nữa. Cô run run mở mắt, phía trước đã không còn ai, nhưng vết máu đỏ tươi loang lỗ trên cỏ vẫn còn, Âu Dương Thiên Linh thẫn thờ nhìn vết máu. Hắn là đang chứng minh cho cô thấy, cả đời này cô không thể trốn, nếu không, số người chết vì cô sẽ còn tăng lên. Màu đỏ tươi gay mắt của máu dồn vào tâm trí cô, mùi tanh huyết tinh phảng phất quanh chóp mũi, nó ám ảnh cô, Âu Dương Thiên Linh cảm thấy một trận choáng váng, rồi ngất xỉu, trứpc lúc mất đi ý thức, cảm giác được mình rơi vào một vòng tay ấm áp.