"Ưm..." Âu Dương Thiên Linh nhíu mày tỉnh lại, cô muốn đưa tay đỡ trán nhưng phát hiện cả người mình vô lực, mềm nhũn không thể cử động. Đầu cô có chút đau, nhớ lại sau khi cô uống chai nước kia cảm thấy có chút choáng váng ngất đi, sau đó chẳng nhớ thêm gì nữa.
Âu Dương Thiên Linh cố gắng cử động thân thể nhưng hai tay vừa chống đỡ để ngồi dậy đã vô lực rơi xuống. Hơn nữa, bây giờ cô mới thấy, ở đây vô cùng xa lạ, căn bản không phải nhà cô! Căn phòng vô cùng xa hoa rộng lớn, thiết kế tinh xảo mĩ lệ, đồ vật trong này đều là thứ quý giá, người có tiền chưa chắc đã mua được. Hay nói cách khác, chủ nhân của nó là người quyền lực vô song.
Trong lúc cô quan sát xung quanh, cánh cửa lặng lẽ mở ra, một bóng người bước vào. Âu Dương Thiên Linh dường như cảm nhận được có người, cô nhìn về phía đó, không khỏi ngạc nhiên, "Thiên Hàn?"
Người vừa bước vào chính là Âu Dương Thiên Hàn, nhưng hắn không trả lời cô mà chỉ đứng đó nhìn, ánh mắt mang theo tia sáng điên cuồng làm cô hơi bất an.
"Thiên Hàn, đây là đâu? Không phải chúng ta về nhà gặp cha sao?" Âu Dương Thiên Linh không tự chủ được nắm chặt góc chăn, không hiểu sao cô cảm thấy sợ hãi em trai mình, trong lòng như đang nói chạy... chạy thật xa... chạy khỏi hắn. Hơn nữa ánh mắt kì dị của cậu khiến cô lo lắng bồn chồn.
Âu Dương Thiên Hàn khẽ cười một tiếng, tiếng cười đó làm da đầu cô run lên, sau đó hắn nhẹ nhàng nói, "Đây sao? Đây là nhà của chúng ta! Là nơi em thuộc về tôi mãi mãi...", vừa nói hắn vừa đưa tay tháo chiếc cà vạt ném sang một bên, sau đó thuận tay cởi từng nút áo sơ mi, từ từ tiến về phía giường nơi Âu Dương Thiên Linh đang nằm.
Nhìn hành động cùng lời nói quái dị của Âu Dương Thiên Hàn, Thiên Linh trong lòng nổi lên ý lạnh, không tự chủ được run rẩy, "Em nói gì vậy? Thiên Hàn, chúng ta mau về thôi, cha sẽ lo lắng...", chưa kịp nói hết, hắn đã đi đến bên cạnh giường, nửa người trên trần trụi lộ ra cơ thể tráng kiện rắn chắc, không to vạm vỡ mà thon gọn cường tráng, chiếc áo sơ mi đã bị hắn ném xuống sàn từ lúc nào. Hắn nhìn cô, thâm tình cuồng nhiệt, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt của cô, Âu Dương Thiên Linh cố lắc đầu tránh né nhưng không thể, chỉ có thể run run nói, "Thiên.. Thiên Hàn... em... làm gì vậy?"
"Em... tỉnh nhanh hơn tôi tưởng!" Hắn nhẹ nhàng vuốt lên đôi môi đỏ mọng mê người của cô, thấp giọng thì thào.
Thì ra cô không thể cử động, cả người mềm nhũn là do hắn bỏ thuốc. Nhưng... Thiên Hàn định làm gì với cô? Hôm nay Thiên Hàn quả thực rất lạ, xa lạ vô cùng, tựa như không phải là em trai mà cô biết, "Thiên Hàn... em.. ưm...ưm..."
Âu Dương Thiên Linh trừng lớn mắt, vẻ mặt kinh sợ không thể tin được, Thiên Hàn... hôn cô! Âu Dương Thiên Linh vô lực phản kháng, chỉ có thể nằm im bị hắn cưỡng hôn. Cô cố hết sức ngoảnh đầu sang chỗ khác, môi mím chặt nhưng bị hắn bóp chặt cằm. Sau đó dùng lực tách môi cô rồi xông vào, đầu lưỡi như con rắn linh hoạt điên cuồng mút mát, cuốn lấy lưỡi thơm tho đang chạy trốn của cô, hắn hôn, hôn như mưa sa bão táp, điên cuồng chiếm đoạt khoang miệng cô, rút đi hơi thở của cô.
"Ưm... ưm..." Âu Dương Thiên Linh bị cả người Thiên Hàn đè lên, bị hắn lần lượt cướp đoạt hơi thở, chỉ có thể phát ra tiếng phản kháng yếu ớt. Cô thấy sợ hãi, thực sự sợ hãi. Bọn họ đang làm cái gì vậy?
Một lúc lâu sau, khi cô cảm thấy như sắp ngất đi, hắn mới buông tha cho cô, khi rời đi khóe môi còn vương sợi chỉ bạc ái muội. Âu Dương Thiên Linh khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt mơ màng, ra sức hít thở, diễm lệ như vậy, phong tình quyến rũ như vậy làm người ta không thể kìm chế được. Âu Dương Thiên Hàn nhìn cảnh đẹp trước mặt, ánh mặt trầm xuống, thở dốc, nơi nào đó đã ngóc đầu dậy.
"Thiên Linh... Thiên Linh... tôi yêu em, rất yêu em! Em biết không, tôi vô cùng muốn chúng ta hợp thành một, khi đó sẽ chẳng ai có thể chia cách chúng ta nữa, phải không?" Âu Dương Thiên Hàn ôm chặt lấy cô, ghé sát vào tai cô nỉ non. Lời nói đó rơi vào tai Âu Dương Thiên Linh lại làm cho cô kinh hãi.
"Thiên Hàn... em đang nói gì vậy? Em điên rồi sao? Mau buông chị ra!" Cô run run nói, muốn đưa tay đẩy người trên mình nhưng cố gắng bao nhiêu cũng không thể. Thiên Hàn nhất định là bị điên rồi, bọn họ là chị em song sinh, sao có thể yêu cô được, không thể nào, không thể nào... Nhưng lời nói tiếp theo của hắn khiến cô rơi vào hầm băng.
"Phải, tôi chính là điên rồi, là vì em nên hóa điên dại! Thiên Linh, tôi yêu em đấy, tôi lúc nào cũng nghĩ về em, thèm khát thân thể em, muốn hòa làm một với em, tôi vì em mà hai bàn tay dính máu tươi, tôi có thể giết bất cứ kẻ nào chia cách ngăn cản tôi yêu em, thậm chí cả cha, hay vị hôn phu của em!"
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa.... em điên rồi, chị là chị của em, chúng ta có quan hệ huyết thống!" Âu Dương Thiên Linh sợ hãi nhắm mắt nói, cô bây giờ không thể cử động, hơn nữa đối diện với sự thật kinh hoàng này, cô không chịu nổi. Hơn nữa bây giờ cô không thể cử động, như cá nằm trên thớt mặc người chém giết.
"Tôi không quan tâm thứ vớ vẩn đó! Tôi chính là luật lệ, ai chống đối tôi đều phải chết! Mà kẻ đầu tiên tôi giết, chính là Hàn Triệt Phong!" Âu Dương Thiên Hàn gằn giọng, ánh mắt nóng rực nhìn khuôn mặt đang sợ hãi trốn tránh của cô.
Âu Dương Thiên Linh nghe đến tên Hàn Triệt Phong, càng thêm sợ hãi, "Không được làm hại anh ấy. Đừng đụng đến Triệt Phong..."
"Em lo lắng cho hắn? Ai cho phép em nghĩ đến hắn hả? Em là của tôi, là của tôi!" Âu Dương Thiên Hàn kích động nói, chỉ cần nghĩ đến tên kia hắn liền khó chịu, hận không thể hành hạ tên đó, "Hôn phu sao? Ha ha, bây giờ em sẽ thuộc về tôi, là người phụ nữ của tôi, xem ai còn ngăn cản tôi muốn em?"
Nói xong, hắn lại mạnh mẽ hôn xuống, bàn tay vuốt ve lưng của cô, sau đó dùng sức xé rách đầu vai váy của cô. "Roẹttt..." tiếng vải bị xé vang lên khô khốc trong không giản, một phần da thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài, ánh mắt của Âu Dương Thiên Hàn tối sầm, hô hấp trở nên dồn dập, hắn rời môi xuống chiếc cổ dài trắng mịn, hôn điên cuồng, liếm cắn để lại dấu vết, sau đó một đường hôn xuống một bên xương quai xanh xinh đẹp quyến rũ.
Âu Dương Thiên Linh giọng nức nở cầu xin, không che giấu được sự run rẩy của mình, "Thiên Hàn... buông chị ra... chúng ta là chị em... A.." Lời nói chưa dứt, một bên váy còn lại cũng bị hắn xé, môi mỏng chu du khắp nơi để lại dấu hôn đỏ tím. Cô sợ tới mức hét lên, cả người bị hắn đè lên, còn thứ nóng rực cứng rắn kia cách một lớp vải cọ cọ vào bụng dưới càng khiến cô sợ hơn. Thiên Hàn... sẽ thật sự làm sao? Không thể được, tuyệt đối không...
"Đừng... làm ơn dừng lại, Thiên Hàn... đừng bắt chị hận em..." Nước mắt cô không tự chủ mà rơi xuống.
Động tác của hắn hơi dừng lại nhưng sau đó lại có vẻ điên cuồng hơn trước. Nếu hắn buông tha cho cô, cô sẽ đính hôn với người khác, rồi sau đó cùng thằng đàn ông khác tiến vào lễ đường mà không phải hắn. Hắn không thể chịu được điều đó. Cô là của hắn, không ai được cướp!
Bàn tay to trượt vào trong váy, đẩy nó lên trên bụng, lộ ra đôi chân thôn dài thẳng tắp mê người, chiếc quần nhỏ màu trắng che dấu nơi tư mật xinh đẹp. Tất cả đều làm hắn điên cuồng, thân dưới càng thêm đau đớn muốn được xông ra, căng cứng đến khó nhịn. Hắn cởi quần của mình, Âu Dương Thiên Linh run rẩy lui về phía sau, nhưng đằng sau là thành giường không thể trốn. Cô đã hơi cử động được, nhưng sức lực vẫn yếu ớt. Đúng lúc Âu Dương Thiên Hàn muốn xé bỏ chiếc váy trên người cô, tiếng điện thoại vang lên cắt ngang, hắn hơi liếc nhìn điện thoại, trên màn hình có hiện tên người gọi đến là Âu Dương Minh. Âu Dương Thiên Hàn nhếch mép, không thèm bắt máy, hắn quay sang xé bỏ chiếc váy cô đang mặc vứt xuống sàn. Cơ thể quyến rũ thiên kiều bá mị lập tức hiện ra trước mắt hắn, đôi mắt sắc bén nhuốm màu tình dục. Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên liên tục, Âu Dương Thiên Hàn cúi xuống hôn lên môi cô một cái, rồi cười nói, "Thiên Linh, là cha gọi đến, xem ra rất nóng vội!" Âu Dương Thiên Linh nghe vậy trong lòng hơi nảy lên, là cha, cha có thể cứu cô. Như đoán được suy nghĩ của cô, hắn phả khí nóng vào tai cô, thấp giọng, "Đừng mong chờ, không ai biết được nơi này đâu! Em đêm nay sẽ thuộc về tôi!"
Âu Dương Thiên Linh mở lớn mắt, tâm nguội lạnh, cô phải tìm cách rời đi, Thiên Hàn đáng sợ hơn cô tưởng. Bọn họ không thể, nếu như hắn tiếp tục... cô thực không dám nghĩ. Âu Dương Thiên Hàn quay lại hôn lên cơ thể cô, bàn tay một đường vuốt xuống, cảm xúc non mịn trong tay làm hắn càng thêm khao khát, môi mỏng rời tới ngực, hắn không chút thương tình giật phăng chiếc áo con, bộ ngực căng tròn no đủ cứ như vậy lộ ra không khí, viên châu đỏ hồng làm người ta mê mẩn.
"A.. Thiên Hàn, cầu xin em buông chị ra.. đừng như vậy mà... đừng..." Âu Dương Thiên Linh khóc tới ngập đầu, giọng gấp gáp khẩn cầu, cô không muốn. Ai tới cứu cô, Triệt Phong... Triệt Phong... Hắn đã đánh mất lí trí, chỉ còn lại dục vọng nồng đậm, hắn ngậm lấy đỉnh phong điên cuồng cắn mút, bàn tay xoa nắn, nhào nặn bên còn lại thành đủ hình dạng. Một bàn tay khác vuốt ve nơi tư mật của cô, sau đó nhẹ nhàng thoát lớp vải che chắn cuối cùng. Như thấy được ý định đó, cô đưa tay đẩy hắn ra, hai tay có thể động đậy nhưng sức lực không đủ, chỉ giống như đang vuốt cơ thể hắn, làm hắn càng cuồng nhiệt hơn.
"Mau buông tôi ra... đừng mà... Triệt Phong, cứu em..." Âu Dương Thiên Linh nước mắt chảy dài, cả người run run sợ hãi, chỉ nghĩ tới Hàn Triệt Phong sẽ đến cứu mình mà không biết lời nói đó làm cho Âu Dương Thiên Hàn tức giận, hắn mạnh mẽ xé quần nhỏ của cô, rồi cởi luôn quần của mình, gằn giọng, "Em gọi ai? Nhìn xem người đàn ông đang ở trên người em là ai! Tên vô dụng đó sẽ không cứu được em! Ngoan ngoãn làm người phụ nữ của tôi!" Nói rồi hắn đặt phân thân khổng lồ thô to, cứng nóng như thanh sắt của mình vào cửa huyệt của cô.
"Buông tôi ra... Thiên Hàn... làm ơn..đừng mà tôi không muốn, không muốn..."
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn định không để ý nhưng khi nhìn thấy tên người gọi tới, không khỏi tức giận văng tục, "Shit!" Hắn với tay lấy điện thoại, nhấn nút nghe, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói cung kính, "Ông chủ, nguời đã được đưa đến!"
"Tốt, trói hắn vào một chỗ, bật ti vi lên cho hắn xem!" Âu Dương Thiên Hàn mỉm cười, nụ cười tựa như ác quỷ địa ngục. Sau đó hắn quay sang ôm lấy cô, hôn hít một hồi nói, "Tiểu Linh, em nhìn xem, đây là ai hả?" Hắn vươn tay lấy chiếc điều khiển ti vi, trên màn hình lớn lập tức hiện lên cảnh Hàn Triệt Phong bị trói ngồi trên ghế, Âu Dương Thiên Linh hoảng hốt, "Triệt Phong.... cậu làm gì anh ấy?"
"Tôi cho hắn nhìn thấy cảnh chúng ta ân ái trên giường!" Âu Dương Thiên Hàn nở nụ cười điên cuồng, lòng cô như rơi xuống vực thẳm, "Thiên Hàn... cậu bị điên rồi, mau thả tôi ra, không thể..."
Bên kia, Hàn Triệt Phong nhìn cảnh hiện trên màn hình, trừng lớn mắt, vẻ mặt khiếp sợ. Đó là Tiểu Linh! Còn người bên cạnh cô ấy, là... Thiên Hàn?! Hai người bọn họ... không, không thể nào, Tiểu Linh cô ấy đang khóc, Thiên Hàn cậu ta điên rồi, đó là chị gái song sinh của cậu mà, "Tiểu Linh..."
"Triệt Phong... AAAAA....." Âu Dương Thiên Hàn không nói gì mạnh bạo đâm vào, tiểu huyệt nhỏ của cô bị vật lạ thô to xỏ xuyên như muốn rách, chút máu nhỏ ra thấm xuống ga giường. Thiên Linh đau đến muốn ngất đi, nước mắt chảy ra, thật ghê tởm, cô bị chính em trai của mình cướp đi lần đầu tiên, thứ quý giá nhất mà cô muốn giành cho Triệt Phong. Hơn nữa... Triệt Phong, anh ấy đã thấy, nhưng cô vô lực phản kháng, thuốc của tên ác ma kia làm cô không có sức lực cử động.
Hàn Triệt Phong đau đớn nhìn cảnh tượng trước mắt, nhìn thấy Thiên Hàn tiến vào trong cô, thấy tiếng hét đau đớn của cô, nhìn nước mắt cô chảy xuống, vô lực gọi tên anh mà anh không thể làm gì. Trái tim như bị ai đó xé nát, như bị cắn từng đoạt ruột, đau đến tê tâm phế liệt. "Tiểu Linh... anh xin lỗi..."
Trên chiếc giường rộng lớn, Thiên Linh đau xót nắm lấy ga trải giường, chịu đựng từng cái ra vào điên cuồng như dã thú của Âu Dương Thiên Hàn. Hắn cầm lấy eo cô, mạnh mẽ luật động, đâm vào rồi đâm vào, mỗi lần đều chạm tới nơi sâu nhất. Hắn chưa bao giờ thấy sung sướng thỏa mãn như vậy, bên trong cô ấm áp nhỏ hẹp hút chặt lấy của hắn, cảm giác thực sự mất hồn, khiến hắn không thể chịu được mà điên cuồng xuyên xỏ dục vọng của mình.
Cô cắn chặt môi muốn bật máu, thân thể lắc lư liên tục trước từng cú va chạm mạnh bạo của hắn, tâm cô đau đớn, thân thể cũng đau. Một đêm này là ác mộng suốt đời cô. Cảnh mình bị người khác cường bạo lại bị chính người mình yêu nhìn thấy, còn gì đau hơn?
Âu Dương Thiên Hàn thở dốc, động tác dưới thân ngày một cuồng dã, không để ý tới người dưới thân mình đã ngất đi, khuôn mặt tím tái vì đau, thân thể tràn đầy vết hôn xanh tím rợn người. Hắn ghé vào tai cô, cắn lên vành tai một cái làm cô thanh tỉnh, "Nhìn xem, chúng ta kết hợp hoàn hảo như vậy! Của em thật chặt... thật thoải mái... a, Tiểu Linh.. ừ.. kêu lên đi, tôi muốn nghe tiếng em rên rỉ!"
Âu Dương Thiên Linh nhắm mắt không muốn nhìn người trước mặt, hắn là ác quỷ, môi cô chảy máu nhưng cô vẫn không phát ra tiếng. Hắn thấy cô không nghe lời liền đâm một cái thật mạnh như muốn đem cả gốc rễ tiến vào trong cô, xé rách tiểu huyệt non nớt đã sưng đỏ không chịu nổi của cô.
"A..." Đau, đau quá... phía dưới bị nông ra hết cỡ như muốn rách, hắn đang trừng phạt, cách trừng phạt khiến cô chết lặng, người mệt mỏi, trái tim cũng mệt mỏi. Một đêm này quá dài.... Căn phòng vang lên tiếng thở dốc, tiếng cơ thể hoan ái va chạm mãnh liệt, tiếng rung chuyển của chiếc giường. Hai con người đau khổ nghẹt thở nhìn người mình yêu đau đớn mà bất lực, một người thỏa mãn nở nụ cười chiến thắng.