Hôm sau, Bạch Quả thức dậy, rửa ráy mặt mũi, chân tay, sau đó đứng trước gương tỉ mẩn trang điểm. Cô chăm chú nhìn mình trong gương như thể lần đầu nhận ra mình dễ thương vậy. Cặp lông mày đen huyền đó, đôi mắt tròn đó, hàng lông mi dài đó, đôi môi xinh xinh đó, cái mũi xinh xắn đó, những thứ ấy ông trời đã ban cho cô, nó tạo nên con người cô. Nhìn vào gương mặt đó, cô nhận ra rằng, cuộc sống này đẹp biết bao, đáng trân trọng biết bao. Rồi cô nhìn xuống mái tóc đen huyền vừa mới gội của mình. Nó mượt mà, óng ánh như một áng mây. Bạch Quả say sưa nhìn mái tóc đen nhánh, suôn mượt của mình - mái tóc bao lâu nay luôn bên cô, bầu bạn với cô.
Nhưng khi nghĩ đến việc chỉ nửa tháng sau thôi, mái tóc ấy sẽ đứt lìa khỏi da thịt cô, mà trong lòng cô như dao cắt, xót xa. Tại sao chỉ mất có năm phút để chải chuốt thôi nhưng sao ngày thường cô không làm để cho mái tóc ấy đẹp hơn. Chẳng lẽ ngày thường vì quá bận rộn, không quan tăm chăm sóc bản thân mà tạo hóa nỡ phạt cô, bắt cô phải xa mái tóc ấy? Nghĩ thế mà nước mắt cô rơi lã chã. Giang Cốc nhẹ nhàng bước tới sau cô. Anh hiểu tâm trạng của Bạch Quả hiện giờ. Anh nhìn vào đôi mắt đau đớn của cô trong gương và choàng tay ôm lấy vai cô, mỉm cười và nói:
- Người ta nói phụ nữ lúc xuất giá là đẹp nhất. Hôm nay, em nên là người phụ nữ đẹp nhất trên thế gian này nhé! Bạch Quả khóc và nói:
- Từ khi nào anh trở nên biết khéo mồm khéo miệng vậy? Có phải anh đã linh tính được gì về bệnh tình của em? Cốc cười:
- Trước kia anh không nói ra, chỉ để trong lòng thôi vì chẳng qua là anh không dám nói. Sau này khỏi phải nói, cho dù em đã làm vợ anh, nhưng trong tim anh, em là người phụ nữ đẹp nhất.
Hai người ra tòa thị chính làm thủ tục đăng ký kết hôn. Nâng niu tấm giấy đăng ký kết hôn trên tay mà Bạch Quả cảm động khóc thút thít. Về đến nhà, Giang Cốc thấy cô vui vẻ liền hỏi cô có mệt không? Quả cười:
- Hôm nay là ngày đáng nhớ nhất trong đời em, em muốn mệt cũng không mệt được.
- Vậy anh đưa em đi mua sắm nhé?!
- Chẳng phải anh ghét nhất là đi đến các trung tâm mua sắm hay sao? Giang Cốc cười:
- Hôm nay thì khác. Là ngày vui trọng đại của em và anh mà, em muốn mua cái gì thì mua.bg-ssp-{height:px}
- Hôm nay là Lễ Tạ Ơn, em muốn mua mỹ phẩm và đồ kẹp tóc.
Cốc nghe hai chữ “kẹp tóc” rồi nhìn mái tóc đen huyền của Quả mà Cốc thấy sống mũi anh cay cay, anh gắng gượng mỉm cười nói: “Đúng lúc anh cũng muốn tặng em cái đó.”
Giang Cốc dìu Bạch Quả, cô nép người vào anh bước vào trung tâm mua sắm.
Giang Cốc không nhớ ra được lần trước đi mua sắm với Bạch Quả là khi nào, hình như là lúc còn ở miền Đông thì phải. Lúc ấy, vừa mới bước vào trung tâm mua sắm là Bạch Quả quên cả thời gian. Tuy chỉ mua có một, hai món đồ; thậm chí có lúc chẳng mua gì cô cũng rất hào hứng, vui vẻ. Thế nên, sau đó mỗi lần nghe Bạch Quả nhắc đến mua sắm là anh đều viện cớ từ chối không đi, khỏi phải lang thang, rách việc.
Hôm nay anh tỏ ra rất nhẫn nại, hễ Bạch Quả thích cái gì thì anh đều khen lấy khen để cái đó. Bạch Quả thấy thế thì vui lắm.
Khi đi đến Macy, không nói gì, Giang Cốc liền kéo cô đến quầy hàng vàng bạc đá quý. Cô biết anh sẽ mua quà cưới tặng mình, nhưng vẫn không nén được sung sướng. Cô đi quanh các tiệm đá quý, nhìn ngắm vô số đồ nữ trang đẹp mê hồn này, rồi dường như nghĩ đến cái gì đó, cô liền nói:
- Mình đi thôi anh, ở đây nhẫn và dây chuyền không đẹp bằng của mẹ cho em ngày trước.
- Của mẹ em là của mẹ em, đây là thành ý của anh mà. Anh không thể không tặng em quà mừng ngày chúng ta cưới nhau sao.
Anh để ý vừa rồi cô có đứng tần ngần một lúc ở quầy bán nhẫn và dường như đã bị cuốn hút bởi một chiếc cẩm thạch, cô cứ dán mắt vào chiếc nhẫn ấy, nhưng rồi liền bỏ đi chỗ khác. Anh lẳng lặng kéo cô đến quầy bán chiếc nhẫn ấy, nhờ nhân viên bán hàng lấy giúp chiếc nhẫn kia từ trong tủ kính ra và đeo vào ngón tay áp út của cô. Cô say sưa ngắm nhìn chiếc nhẫn, ngắm tới ngắm lui. Nhưng khi nhìn thấy giá tiền thì vội vàng tháo chiếc nhẫn ra, bỏ vào lại trong hộp. Giang Cốc nhìn thấy giá tiền và không một chút do dự, kêu cô nhân viên tính tiền. Cô vội vàng ngăn lại: “Thôi, em không lấy đâu anh, quá đắt, mất hết tháng lương anh còn gì.” Anh cười: “Hôm nay là sinh nhật lần thứ ba mươi của em, mà cũng là ngày vui của chúng ta, nó có đáng là bao nhiêu, chỉ cần em vui là được. Đợi đến kỷ niệm mười năm ngày cưới và sinh nhật lần thứ bốn mươi của em, anh sẽ tặng em chiếc khác đẹp hơn.” Giang Cốc cầm nhẫn lên và đeo vào ngón tay áp út của Bạch Quả.