Năm nay sinh nhật của Bạch Quả sẽ rơi vào ngày trước Lễ Tạ Ơn một ngày. Cô định trước đó hai ngày sẽ đi làm thủ tục đăng ký kết hôn. Những ngày này, ai gặp cô cũng thấy cô ấy tươi cười, rạng rỡ, gặp ai cô cũng cười tít mắt. Lúc rảnh, cô thường kéo Giang Cốc đi dạo qua các trung tâm mua sắm để mua đồ cưới. Giang Cốc nghe đi mua sắm là thấy mệt mỏi, không muốn đi nhưng không dám nói ra, đành nói là cần đến phòng thí nghiệm có chút việc. Bạch Quả biết là anh đang tìm cớ thoái thác nên cũng không cố nài nỉ thêm, đành đi một mình. Mỗi lần đi như vậy cô thường về nhà rất trễ. Cô mua cho hai người vài bộ quần áo đắt tiền, Giang Cốc thấy vậy nói: “Chúng ta đã sống chung với nhau nhiều năm rồi, kết hôn chỉ là hình thức, ăn mặc phù phiếm làm chi?”
Bạch Quả lại không nghĩ như vậy: “Cho dù không có nghi lễ long trọng, nhưng cũng phải có chút không khí chứ anh, cả đời người có bao nhiêu lần như vậy, không thể làm qua loa được.”
Giang Cốc cười nói: “Đã là chuyện tốt có thể làm nhiều lần được mà.”
- “Nếu như anh không chung thuỷ thì…, để em xem anh dám hay không dám?”
Mấy ngày qua, Bạch Quả rất bận rộn. Cô muốn hòan tất mọi việc trước tết, để sau đó đi nghỉ cùng với Giang Cốc vào dịp Giáng sinh. Do vậy mỗi ngày, trước khi đi ngủ, cô đều mệt đến bã người. Mỗi lần ăn cơm xong, cô đều thấy bụng đau lâm râm. Cô nghĩ chắc là do thức ăn không hợp khẩu vị nên tiêu hoá không tốt, do đó cô không mấy để ý đến. Nhưng hai ngày sau, đang ngồi làm việc cô thấy hơi đau bụng, lại đi vệ sinh liên tục. Trước đây cô tốt nghiệp trường đại học y nên biết được những triệu chứng ấy là của bệnh đường ruột. Công việc đòi hỏi cô ngày nào cũng ngồi suốt nên cô nghĩ đó là một trong những nguyên nhân gây ra bệnh. Cô không báo cho Giang Cốc biết mình bệnh, sợ anh lo. Cô định sau Lễ Tạ Ơn sẽ đi khám thử xem sao. Nhưng tình trạng lại xấu hơn nhiều so với cô tưởng.
Một buổi tối trước Lễ Tạ Ơn vài ngày, sau khi ăn cơm xong đang rửa chén thì bụng cô lại đau dữ dội. Lần này nghiêm trọng đến mức đứng dậy cũng đau. Cô gọi Giang Cốc rửa chén tiếp, còn mình thì lên lầu nghỉ một chút. Lúc này Giang Cốc đang xem bóng đá nên ừ đại. Không biết Bạch Quả không khỏe, anh vẫn nằm dài trên sofa. Bạch Quả nằm nghỉ một hồi, bụng càng đau như có ai đang quặn xoắn trong đó vậy. Cô vịn tường bước vào nhà vệ sinh, ngồi một lát trán cô toát mồ hôi, bụng từ từ đỡ đi phần nào. Cô đứng dậy định dội nước thì thấy trong bồn cầu một đống máu nổi lềnh bềnh. Cô nhìn, mà chết sững cả người. Rồi cô hét lên một tiếng thất kinh, rồi choáng váng đổ ụp cả người xuống sàn nhà. Theo những kiến thức y học mà cô biết thì cô đã biết được mình đang mắc bệnh gì. Giang Cốc đang ở phòng khách, nghe thấy tiếng hét của Quả mà giật bắn người liền vội vàng chạy một mạch lên lầu. Cốc thấy máu trong bồn cầu thì nghĩ là cô đã đến tháng (có kinh). Sau đó suy nghĩ lại không đúng ngày. Giang Cốc đã từng học qua y học, anh nhìn kỹ lại lần nữa thứ máu ấy thì đã rõ được phần nào. Anh hết hồn, lạnh hết từ đầu đến chân. Mọi thứ trước mắt anh dường như nhòe đi.
Anh liền dìu Bạch Quả lên giường nằm sau đó chạy xuống lầu rót một ly nước, đưa cho Bạch Quả uống vài ngụm. Bạch Quả thấy tay anh run rẩy, liền an ủi, không ngờ rằng chưa kịp mở miệng thì anh đã khóc oà lên. Bạch Quả càng thêm hoảng loạn. Giang Cốc lấy một cái áo khoác và khoác lên người cô và nói:bg-ssp-{height:px}
- "Chúng mình mau chóng đến bệnh viện thôi em à! Kẻo không kịp. Nói không chừng thì vì dạo này em lao lực nhiều quá, lại không ngủ đủ nữa, nên trong người mệt thôi, chứ không có gì đâu, em đừng có lo."
Quả cười:
- Sao vậy được, em chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ mắc phải căn bệnh này, em chỉ nghĩ là cái bụng của em không ổn thôi. Sớm không bệnh, muộn không bệnh tại sao cứ nhằm vào lúc này mà bệnh.
Giang Cốc dìu cô lên xe đi thẳng đến bệnh viện trường anh. Theo chế độ đãi ngộ của trường, trước khi kết hôn chính thức, bảo hiểm y tế của anh không thể chi trả cho cô. Cô cũng có bảo hiểm y tế của công ty. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Giang Cốc thấy điều kiện chữa trị ở trường anh tốt hơn, vả lại cũng gần nhà hơn nên anh chở cô đến biện viện của trường. Anh đỡ cô vào phòng cấp cứu, làm thủ tục rồi đợi hơn nửa tiếng mới được vào phòng khám. Sau khi nghe những triệu chứng của Bạch Quả, bác sĩ trực ban tiến hành làm một số xét nghiệm: lấy máu, chụp X-quang, siêu âm bụng, chụp CT và một số xét nghiêm cần thiết khác, mất hết ba tiếng đồng hồ khiến Bạch Quả tối tăm mặt mũi. Giang Cốc đứng bên ngoài rất suốt rột. Sau khi làm xét nghiệm xong thì Bạch Quả lại bình tĩnh hơn.
Hai người ngồi bên nhau chờ kết quả xét nghiệm. Giang Cốc ôm Bạch Quả vào lòng. Anh thấy người cô lạnh và hơi run run. Anh thấy lòng nặng trĩu. Trước nay anh sống ỷ lại vào Quả, lại quen sự chăm sóc chu đáo của cô. Bây giờ anh bỗng phát hiện: Thật ra Quả rất yếu đuối. Ngày thường sở dĩ cô thường tỏ ra mạnh mẽ, chín chắn, giỏi giang, một phần có lẽ do thói quen ỷ lại của anh vô hình chung khiến cô chăm sóc anh như một người chị. Nhìn mặt cô nhợt nhạt, phờ phạc vì đau đớn, hàng lông mi dài khép lại thật đáng thương, run rẩy, chớp chớp như thể gặp phải điều kinh hoàng. Lòng anh xót xa. Anh tự trách mình ngày thường vô ý, quá trẻ con. Vợ mình rõ ràng chỉ là một con chim non yếu ớt, thế mà mình coi cô ấy như con chim đại bàng, ngày ngày mình chỉ biết vô tư, thoải mái nằm dưới đôi cánh êm ái, chở che của con chim đại bàng. Anh thấy mình thật ích kỷ. Nghĩ vậy, anh thấy hổ thẹn và tí nữa là nước mắt trào ra. Đúng lúc ấy, Bạch Quả mở mắt, cười và hỏi anh đã có kết quả xét nghiệm chưa. Anh sợ cô thấy anh khóc nên áp đầu vào vai cô, nói: “Chưa có đâu em, em đừng quá căng thẳng, Lễ Tạ Ơn sắp đến rồi, ông trời sẽ ban phúc lành cho em mà.”