Vừa về đến khách sạn Hilton, Phi Phi lập tức gọi điện cho Hà Như. Lúc này Đông Khởi vẫn chưa đến nên Hà Như nghĩ là anh gọi. Nhưng khi nhấc điện thoại lên thì lại nghe giọng nói của một phụ nữ, nên cô lập tức hỏi là ai ở bên kia đầu dây. Phi Phi cười:
- Chào cô, tuy chúng ta chưa gặp mặt nhưng tôi đã từng nghe anh Khởi nhắc về cô. Tôi mà nói tên ra chắc cô phải bất ngờ, tôi là Đường Phi Phi, vợ trước của anh Khởi, là mẹ của bé Cầm.
Nghe thế Hà Như ngớ người ra nhưng sau đó định thần lại ngay và nói:
- Làm sao chị biết số điện thoại của tôi? Chị đang ở đâu?
- Tôi đang ở Los Angeles, anh Khởi cho tôi số điện thoại của cô, vừa rồi chúng tôi mới dùng cơm với nhau xong. Anh ấy sắp đến chỗ của cô rồi đó, không tin cô có thể hỏi lại. Tôi đang ở khách sạn Hilton, ngày mai tôi sẽ rời khỏi Los Angeles, trong thời gian này cô có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào cô muốn. Nếu như cô thích anh Khởi, thì tôi muốn cùng cô làm một cuộc trao đổi. Còn nếu như cô không thích anh ấy thì tôi có cách để cho anh ấy quay trở lại với tôi.”
Hà Như điên tiết giập máy. Thì ra người bạn mà Đông Khởi nói là dùng cơm chung đó là vợ trước của anh ta - Đường Phi Phi! Nghe giọng của Phi thì chắc có lẽ quan hệ của họ rất tốt. Hơn nữa, Khởi thật quá đáng, chưa có sự đồng ý của cô mà đã dám đưa số điện thoại của cô cho Phi. Như vậy, chắc Khởi còn giấu cô nhiều chuyện khác nữa. Cô nghĩ rằng, xem ra không thể nhẹ dạ cả tin vào ai cả. Nếu thật sự Khởi là người như vậy, thì cô sẽ không tha thứ cho anh, càng không tha thứ cho bản thân anh. Lẽ nào, Khởi là người không đáng tin, người ăn ở hai lòng như vậy hay sao? Nghĩ vậy, cô cảm thấy sợ. Lúc này chuông cửa vang lên, Như đoán đó là Khởi. Cô bình tĩnh lại và quyết định tạm thời không đem chuyện vừa rồi kể cho Khởi nghe, xem thử anh giải thích với cô như thế nào.
Hà Như mở cửa, vừa cười Khởi vừa bước vào nhà, ôm cô và nói: Sao rồi, mới có hai ngày không gặp thôi mà đã nhớ anh đến như vậy sao?” Hà Như nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, cười: “Anh mệt lắm phải không? Sắc mặt của anh không tốt, anh muốn uống chút gì không?”
Đông Khởi tự rót một ly rượu: “Hôm nay anh cùng đồng nghiệp lên tòa, bận suốt cả ngày, chiều còn ăn cơm với người bạn từ San Francisco đến, mệt bở hơi tai, bây giờ mới kịp ngồi thở một cái.”
Hà Như nóng lòng hỏi: “Chỉ ăn cơm thôi mà, sao anh lại căng thẳng thế? E rằng người bạn ấy không phải từ San Francisco đến thôi.”
Đông Khởi ngớ người ra một hồi lâu, liền cười nói: “Em đoán đúng rồi, cô ấy chẳng qua là đến San Francisco làm việc, sau đó đến Los Angeles. Em sao vậy? Trách anh không cho em biết công việc của anh à?”bg-ssp-{height:px}
Như giận dỗi: “Chuyện của anh, việc gì phải nói với em? Anh nghĩ anh là ai vậy chứ?”
Khởi đáp: “Thôi, thôi được rồi. Chẳng phải anh đã đến rồi sao?”
Nhìn bộ dạng Khởi, Hà Như biết anh không muốn cho cô biết sự thật, cô liền nằm dài trên ghế sofa, giả vờ khó ở và nói: “Em hơi mệt, muốn ngủ sớm, thôi anh về đi.”
Khởi đến ngồi bên cạnh cô, cười: "Em hết yêu anh rồi sao? Tại sao anh vừa đến em lại kêu anh đi?"
- Hôm nay em mệt.
- Vậy anh ở lại chăm sóc cho em nhé?
Hà Như trong lòng buồn rầu, nhắm mắt lại và nói: “Em không cần anh quan tâm, anh về đi!” Lúng túng một hồi lâu, Khởi thấy người yêu thật sự muốn thế, nên nói: “Thôi được, anh cũng hơi mệt, vậy em cứ nghỉ ngơi đi nha!”
Kìm nén không được nữa, Đông Khởi vừa đi thì Như bật khóc. Quả đúng như cô nghĩ, Đông Khởi vẫn chưa nói thật. Điều mà cô không thể chấp nhận đó là sự lừa dối. Vừa rồi thấy bộ dạng giả vờ như không biết gì của Khởi, cô rất giận. Như nghĩ: có lẽ lâu rồi mình không kết bạn với ai, thui thủi một mình là để tự bảo vệ mình tránh bị người khác làm tổn thương. Không ngờ, bây giờ lại bị chính người mình yêu thương nhất làm tổn thương. Cô nén cơn giận, cầm điện thoại lên và gọi cho Phi Phi.