Hứa Gia Lạc vừa lại gần hơn chút đỉnh, những Alpha có toan tính riêng đang lượn quanh Phó Tiểu Vũ bỗng cảm thấy áp lực khiến bọn họ cực kỳ khó chịu.
Trong pub, bản thân Alpha cấp A đã ở vị trí thống trị, mà pheromone của Hứa Gia Lạc lại còn là vị bạc hà.
Mặc dù trên lý thuyết, vị bạc hà thuộc về hệ thực vật cỏ thiên ôn hòa, nhưng lúc hưng phấn sẽ tỏa lan mùi hương cay xè, cho nên thực ra nó là pheromone có tính công kích nhất trong hệ cây cỏ.
Tranh tài giữa Alpha vốn gần như mang bản tính động vật, vậy nên trong chuyện tìm bạn đời, một khi Alpha cấp A đã ra tay thì những Alpha khác có đẳng cấp không đủ cao tuyệt đối sẽ duy trì thái độ cẩn thận dò xét.
Mà đương nhiên, Phó Tiểu Vũ cũng cảm thấy pheromone vị bạc hà của Hứa Gia Lạc đang tiếp cận mình.
“Không cần anh để ý đến tôi đâu.” Y nói một cách ngắn gọn, đoạn quay người muốn đến chỗ khác nhảy.
Trên gương mặt căng bóng của Omega ấy đang vương giọt mồ hôi. Giây phút trước y còn chìm đắm trong vũ điệu cuồng say, giây sau vừa nhìn thấy Hứa Gia Lạc đã lạnh lùng hẳn, thái độ không hề thân thiện.
“Về đi.” Hứa Gia Lạc biếng nhác duỗi một cánh tay ra chặn Phó Tiểu Vũ lại.
Mặc dù hắn đang ngăn những Alpha khác cách xa một chút, nhưng cũng hoàn toàn không hề chạm vào eo của Omega: “Thì ban đầu tôi cũng có muốn làm thế đâu. Là Hàn Giang Khuyết đấy chứ, cậu ta bảo trước đó đều là cậu ta nhảy với cậu nên giờ không yên lòng để cậu một mình ở đây, cũng dặn tôi hãy chăm sóc cậu một chút.”
Phó Tiểu Vũ sững sờ, lập tức bất giác nhìn về phía Hàn Giang Khuyết đang đứng ở đầu kia pub một cái.
Trong đám người, thân hình cao to của chàng Alpha vẫn cực kỳ dễ thấy. Lúc này hắn đang nâng mông Văn Kha và bế anh lên.
Họ thân mật đến vậy đấy.
Chỉ có khi ở cạnh Văn Kha, chỉ có khi nhìn Văn Kha, Hàn Giang Khuyết mới có thể để lộ dáng vẻ vui vẻ hồn nhiên như thế.
Phó Tiểu Vũ không nhịn được mà nghĩ.
Ánh mắt của Hứa Gia Lạc cũng dừng trên khuôn mặt Phó Tiểu Vũ –
Nhịp trống vang lên đinh tai nhức óc, mọi người đang cuồng say vui vẻ. Lúc ánh đèn chói mắt trong pub rọi xuống giữa họ, hắn nhìn thấy trong đôi mắt của cậu Omega luôn cao ngạo chợt lóe nỗi cô đơn.
Nhịp tim Hứa Gia Lạc bỗng tăng nhanh một nhịp.
Đôi mắt của Phó Tiểu Vũ khiến hắn nhớ đến người cha Omega của mình. Hắn vẫn cảm thấy, Omega mắt to có thể chứa đựng cảm xúc lâu hơn, dài hơn.
Năm tuổi, Hứa Gia Lạc lần đầu tiên trốn học đi uống bia vì thất tình.
Lớp bọt dày trắng ngần trào lên trên mặt bia lạnh vừa được rót ra. Hắn tu nguyên một mồm, bọt bia tan ngay trong miệng tựa như một đóa mây đắng chát, mà trong dạ dày vẫn trống rỗng hư hao như cũ.
Từ đó, hắn tin rằng đấy chính là hương vị của cô đơn.
Chỉ là cảm giác thấu suốt trong chớp nhoáng ấy cũng đủ để hắn nhìn thấu Phó Tiểu Vũ.
“Lần trước tôi hỏi cậu tại sao không thích sản phẩm này mà vẫn gia nhập, cậu không trả lời tôi. Nhưng vừa rồi Hàn Giang Khuyết nói như thế, tôi bỗng đoán được đáp án rồi.” Trong tiếng nhạc ồn ã, Hứa Gia Lạc cúi mình ghé vào bên tai Phó Tiểu Vũ nói nhỏ: “Phó Tiểu Vũ à, cậu thích Hàn Giang Khuyết.”
Thậm chí hắn không cần hỏi, mà ngay lúc nói ra câu này đã chắc chắn mình đoán đúng rồi.
Phó Tiểu Vũ lập tức ngây người quay đầu lại ngỡ ngàng nhìn hắn.
Hai người họ chưa từng gần nhau đến thế, gần tới độ chóp mũi suýt soát chạm phải nhau. Hứa Gia Lạc có thể nhìn thấy rất rõ nỗi đau đớn và mất mát trong đôi mắt mèo ấy. Giây phút này, có thứ khoái cảm dị dạng tuôn trào từ đáy lòng hắn, lan tràn đến tứ chi một cách mãnh liệt.
Cảm xúc của con người, những thứ xinh đẹp nhất ấy thường thường chỉ thoáng qua trong chớp mắt.
Tựa như đom đóm giữa đêm hè, rõ ràng chúng chỉ có thể sống được bảy ngày, nhưng tụi trẻ con vẫn muốn dùng vợt nhốt chúng nó trong hộp treo nơi cuối giường.
Con người là sinh vật có thể tàn nhẫn quá đỗi, chỉ vì được tận mắt nhìn thấy cái đẹp.
Lúc này, hắn tựa như chú bé bướng bỉnh đang giơ vợt lên tuần tra trong mắt Phó Tiểu Vũ.
Hứa Gia Lạc bỗng dâng lên tia cảnh giác.
“Yên tâm, tôi sẽ không nói cho bất cứ ai, bao gồm cả Văn Kha. Nhưng mà Phó Tiểu Vũ này…”
Nói xong câu kia Hứa Gia Lạc kéo dài khoảng cách, kế đó khẽ mỉm cười như bình thường và lấy hai ly rượu từ chỗ bartender, vừa đưa cho Phó Tiểu Vũ một ly vừa nói một cách ý vị sâu xa: “Cậu ta đã là của Văn Kha, cậu biết chứ?”
Phó Tiểu Vũ cầm ly rượu, ngón tay khe khẽ run.bg-ssp-{height:px}
Hứa Gia Lạc là bạn thân nhất của Văn Kha, y nghe rõ ý cảnh cáo của hắn.
Trong nháy mắt đó, Phó Tiểu Vũ lần nữa nhớ đến những ngày thơ bé trong thành phố nhỏ bế tắc ấy, bản thân mình đã phải chịu vô số thái độ lạnh nhạt bởi người cha làm kẻ thứ ba của mình. Y thấy cơ thể nóng bừng lên vì cảm giác nhục nhã.
Nhưng cũng vì như thế, ý chí chiến đấu của y bùng cháy dữ dội trước nay chưa từng có.
Phó Tiểu Vũ hơi ngửa đầu uống cạn Whisky trong ly, sau đó đặt mạnh chiếc ly xuống quầy bar, đoạn túm lấy Hứa Gia Lạc đẩy hắn lên bức tường cạnh sàn nhảy.
Dáng người y thon thả cao gầy hơn những Omega bình thường, nhưng cú đẩy này lại mạnh một cách bất ngờ.
Hứa Gia Lạc không kịp chuẩn bị, bao nhiêu rượu trong ly bị hắt hết lên người.
Nhưng Phó Tiểu Vũ mặc kệ, lúc phẫn nộ nom y hung hãn đến lạ. Y gần như níu lấy cổ áo Alpha và ép lên người hắn, gằn từng chữ từng chữ một: “Hứa Gia Lạc, tôi thích Hàn Giang Khuyết đã là chuyện quá khứ, tôi không sợ anh nói cho bất cứ ai hết. Tôi biết mình đã bại bởi Văn Kha, tôi nhận thua. Nhưng tôi sẽ không làm kẻ thứ ba trong bất cứ lúc nào, càng sẽ không chen chân vào tình cảm của người khác, anh nghe rõ chưa?”
Chỉ nghe “Răng rắc” một cái, nương theo tiếng ly rượu vỡ, Hứa Gia Lạc rên khẽ một tiếng, ngay sau đó có mùi máu tanh ngập tràn trong vị cồn đậm đà.
Lúc này Phó Tiểu Vũ mới bỗng nhiên tỉnh táo lùi lại. Y cúi đầu, chỉ thấy hổ khẩu của Hứa Gia Lạc bị mảnh ly vỡ cắt khiến máu tứa ra không ít. Dưới ánh đèn chợt lóe, có mấy giọt dính vào ngực áo sơ mi trắng của Hứa Gia Lạc, màu máu đỏ kia nom càng thêm chướng mắt.
Hổ khẩu là kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ.
Phó Tiểu Vũ lập tức ngây ngẩn, người xung quanh cũng giật nảy cả mình, còn tưởng rằng có người đang đánh nhau nên vội vã lùi về sau mấy bước. Bartender cũng vội vàng cầm miếng dán vết thương đến: “Có sao không? Có cần phải khâu vết thương lại không?”
“Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Hứa Gia Lạc cũng rất tỉnh táo, hắn dùng tay kia nắm hổ khẩu lại để máu ngừng chảy trước.
“Để, để tôi làm cho…” Phó Tiểu Vũ bối rối nhận lấy miếng dán. Y kề sát bên người Hứa Gia Lạc, mùi bạc hà trên người hắn dường như cay nồng hơn bình thường một chút, trong đó quyện lẫn mùi máu tanh, hơi gay mũi.
“Xin…”
“Xin lỗi cậu.”
Phó Tiểu Vũ vừa nói được một chữ “xin” thì đã thấy Alpha nhìn mình chằm chằm, đoạn nói xin lỗi trước.
Phó Tiểu Vũ lắc lắc đầu: “Là do tôi vừa rồi đã xúc động.”
“Vậy có lẽ chỉ có thể nói là tôi đáng đời.”
Trông Hứa Gia Lạc có phần chật vật, áo sơ mi bị hắt rượu ướt nhẹp một bên, phía trên còn dính vết máu lấm ta lấm tấm, nhưng vẫn cười khổ với Phó Tiểu Vũ.
Lúc cười như thế cặp kính mắt của hắn trượt xuống sống mũi một chút, nom thật ủ rũ, hoàn toàn không còn vẻ đẹp trai ngày thường.
Không biết vì sao Phó Tiểu Vũ đột nhiên cảm thấy dáng vẻ này của Hứa Gia Lạc khá buồn cười. Vì đang cố nhẫn nhịn ý nghĩ kỳ quái, động tác của y bất giác run run khiến Hứa Gia Lạc thấp giọng “shhh…” một tiếng. Phó Tiểu Vũ vội vàng cúi đầu tiếp tục tập trung băng vết thương lại.
Hứa Gia Lạc nhìn sườn mặt của Phó Tiểu Vũ, đột ngột khẽ nói: “Ê –“
Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Tôi biết cậu sẽ không như thế.” Hứa Gia Lạc bảo.
Câu nói này khá đột ngột, nhưng đương nhiên Phó Tiểu Vũ nghe thấy rõ ràng, chỉ là không đáp lời hắn.
Hứa Gia Lạc cũng không nói gì thêm.
Thực ra khi vừa rồi Omega níu lấy hắn, đôi mắt người ấy đỏ ngầu, bờ môi mím rất chặt, nom hung hăng như một chú sư tử nhỏ.
Hắn cảm nhận được, đây là phản ứng kích thích sinh ra từ bóng ma tâm lý nghiêm trọng.
Phó Tiểu Vũ đã trải qua những gì? Là đến từ gia đình ư? Hay là những thứ khác?
Có lẽ vì chuyên ngành của mình khiến Hứa Gia Lạc không nhịn được mà có hơi tò mò.
______________
Hết chương .