Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ cần . giây thôi Hứa Gia Lạc đã biết người này là ai. Không chỉ bởi vì thông tin họ Ôn mà anh ta cung cấp, mà còn vì cảm giác tự tin thuộc về thẳng A trên người anh ta thật quen con mẹ nó thuộc.
Không hổ là Ôn Hoài Hiên, kẻ trong nhà có mở một khách sạn, còn dùng ảnh chụp cưỡi ngựa làm avatar Wechat. Dạo gần đây đối tượng hẹn hò nào cũng có thể không cần chào hỏi mà đến thẳng cửa nhà để gặp mặt à?
Trong lòng Hứa Gia Lạc bùng lên lửa giận, hắn nói: “Tôi là…”
Nhưng vừa nói đến đây hắn bị kẹt ngay.
Đù má, Hứa Gia Lạc bỗng nhận ra cái gọi là quan hệ “Theo đuổi” và “Được theo đuổi” giữa hắn và Phó Tiểu Vũ không ngờ còn mang ý nghĩa hắn không danh không phận.
“Hả?”
Ôn Hoài Hiên hơi khó hiểu.
May mắn thay lúc này Phó Tiểu Vũ chậm rãi đi tới từ sau xe, y giật mình hỏi: “Anh Ôn?”
“Chào cậu Phó, rất vui khi có thể gặp cậu.”
Mắt Ôn Hoài Hiên sáng rực lên, anh ta rất nhiệt tình giơ tay ra, đương nhiên là anh ta cũng nhận ra ngay lập tức rằng – Omega trước mặt quả đúng là người trong Wechat kia.
Từ khi Phó Tiểu Vũ đổi ảnh đại diện, anh ta bèn đổi ghi chú trong Wechat từ “Omega nhà giới thiệu” thành tên của Phó Tiểu Vũ. Ít nhiều gì Ôn Hoài Hiên cũng cảm thấy việc khi đôi bên vừa kết bạn Wechat với nhau mà người kia đã đổi ảnh đại điện có đôi phần không bình thường. Bởi vậy anh ta cũng không để ý lắm khi Omega trả lời rất lạnh nhạt.
Thời gian này anh ta thường xuyên mở nick Wechat của Phó Tiểu Vũ ra để nhìn ảnh đại diện, rồi lại xem trang cá nhân của y có cập nhật gì mới không. Đối phương càng không có động tĩnh gì thì anh ta lại càng cảm thấy có hứng thú, thậm chí lần này về nhà còn lần đầu tiên đi với gia đình đến gặp Đường Ninh.
Mặc dù người ta là gia đình rổ rá cạp lại, gia cảnh cũng bình thường, nhưng từ nhỏ đến lớn Ôn Hoài Hiên sống trong hoàn cảnh giàu có, bản tính lạc quan trời sinh, nên cũng không quá để ý mấy thứ này.
Hôm nay lần đầu tiên gặp mặt Phó Tiểu Vũ, trong lòng anh ta cảm thấy quả nhiên đáng giá để gặp một lần.
Phó Tiểu Vũ im lặng một chốc lát, ánh mắt không thể nói là vui vẻ. Bất kể thế nào đi chăng nữa, Ôn Hoài Hiên chỉ là một đối tượng hẹn hò mà phụ huynh giới thiệu. Dù không có Hứa Gia Lạc thì đối với y, việc đối phương đột nhiên xuất hiện cũng hoàn toàn là một hành động hoàn toàn thừa thãi.
Thật ra Phó Tiểu Vũ không vui vẻ cho lắm, nhưng vì còn Đường Ninh, nên y vẫn duy trì sự bình tĩnh ngoài mặt. Y nhanh chóng bắt tay Ôn Hoài Hiên: “Xin hỏi sao anh lại đột nhiên đến đây vậy?”
Cú nắm tay này khiến Hứa Gia Lạc đứng bên cạnh khoanh tay lại và nheo nheo mắt.
“À à.” Ôn Hoài Hiên rất nhanh chóng quan sát thấy vẻ không vui trên nét mặt Phó Tiểu Vũ, anh ta nhẹ nhàng nói: “Là thế này, mấy hôm trước tôi vừa về Thuận Thành một chuyến, có gặp cô Đường và chú một lần. Nghe nói mấy hôm trước hông cậu bị trật, vừa lúc chú cũng rất lo lắng nên tôi cũng muốn đến thăm. Vừa hay mẹ tôi cũng ở khu phía Nam của Quân Nhã, tôi lái xe từ chỗ mẹ đến khu Bắc nhà cậu chỉ mất mấy phút thôi, nên tiện đường thay chú sang đây thăm, cũng không phiền phức cho lắm. Cậu Phó, tình hình thương thế của cậu sao rồi?”
“Thế à?”
Phó Tiểu Vũ hơi nhíu nhíu mày một cái. Thật sự y cũng không tiện nói thêm gì nữa, mặc dù Ôn Hoài Hiên rất khách sáo, nhưng y lại hiểu Phó Cảnh rất rõ. Vừa nhìn thấy Ôn Hoài Hiên y đã biết người này chính là kiểu Alpha mà Phó Cảnh thích nhất. Vả lại anh ta còn do Đường Ninh giới thiệu, có lẽ Phó Cảnh vừa nhìn thấy đã ưng bụng ngay. Cộng thêm anh ta tỏ vẻ không để tâm lắm, nên rất có thể Phó Cảnh đã không kịp chờ đợi được nữa mà thúc giục Ôn Hoài Hiên nhanh nhanh gặp mặt.
“Tôi không sao, hai ba hôm nay hồi phục cũng đỡ hơn rồi.” Sau khi dừng một chút, Phó Tiểu Vũ nói rất đơn giản.
“Vậy thì tốt quá. Vậy chờ đến khi cậu Phó khỏe hắn, có cơ hội tôi lại mời cậu ăn cơm nhé.” Ôn Hoài Hiên cười tươi để lộ hàm răng trắng tinh đều tăm tắp được chăm sóc tỉ mỉ: “À đúng rồi, bó hoa này… Cậu Phó xem nếu tiện thì đặt ở đâu sẽ ổn?”
Ban đầu anh ta còn nghĩ, hay là giúp Phó Tiểu Vũ đặt trên đầu giường.
“Cho tôi đi.”
Nhưng không ngờ còn chưa đợi Phó Tiểu Vũ trả lời, Hứa Gia Lạc vẫn đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng nói.
“…?”
Ôn Hoài Hiên ôm hoa sững người ra, anh ta quay đầu lại nhìn về phía Hứa Gia Lạc, nhất thời vẫn không chắc chắn cho lắm.
Hai người đối mặt hai ba giây. Mặc dù rất ngắn, nhưng trong mấy giây vội vàng đó lượng thông tin trao đổi lại rất lớn.
Giao chiến giữa Alpha lặng yên không một tiếng động, dù không cần xác minh thân phận của đối phương thì cả hai cũng đã bắt đầu đề phòng lẫn nhau. Nhưng trước khi chính thức bắt đầu, thường thường đôi bên sẽ kèm theo quá trình quan sát lẫn nhau, giống như mãnh thú vẫn luôn đi vòng quanh nhìn chằm chằm vào con kia lúc giằng co.
Về phương diện này, Ôn Hoài Hiên ít nhiều cũng có chút thiệt thòi ngầm. Bởi vì Hứa Gia Lạc đã sớm quan sát từ đầu đến chân anh ta một lần lúc anh ta nói chuyện với Phó Tiểu Vũ.
Đương nhiên quan sát đến từ tiến sĩ ngành Nhân loại học Hứa Gia Lạc không thể gọi là liếc nhìn được, mà quả thật phải gọi là cú quét hình đầy phê phán. Trong đầu hắn hình thành chân dung nhân vật như sau:
Ôn Hoài Hiên, thoạt nhìn tuổi tác tầm hai tư đến hai lăm, chiều cao xấp xỉ m, pheromone cứ tạm coi như cấp A.
Mày kiếm mắt sáng, tướng mạo thư sinh, tóc nhuộm màu nâu đậm đầy xốc nổi, thôi thì cũng tạm coi như ổn. Bộ âu phục trên người hẳn là hàng may đo cao cấp, dưới chân là đôi giày lười Santoni da cá sấu. Mặc dù những thứ này có giá trị không nhỏ, nhưng có lẽ chỉ bằng số lẻ của chiếc đồng hồ trên tay anh ta.
Khí chất chỉ ở mức trung bình của cậu ấm con nhà giàu, mà bởi vì quá tự tin nên cả người chính là một câu trả lời Zhihu biết đi:
“Để mình nói cho nghe, năm này anh ta vừa tròn hai lăm tuổi, đã tự do về tài chính, thường lái Benz G thay vì đi bộ. Anh ta không thích phách lối, bình thường sẽ đeo một chiếc Patek Philippe Gevene Chart để phô trương.”Ngay lúc Hứa Gia Lạc đang oán thầm trong lòng, Ôn Hoài Hiên cũng đang làm chuyện như thế –
Mà anh ta liếc nhìn đơn giản hơn nhiều, chỉ nhác trông thôi đã cảm thấy bản thân mình toàn thắng.
Chiều cao ngang bằng
Về tuổi tác anh ta thắng không hề nghi ngờ, lại còn trẻ hơn đối phương mấy tuổi.
Pheromone bằng nhau (Anh ta lại còn là hệ rượu khá nổi trội hơn).
Trang phục của anh ta không quá xa xỉ, ít nhất cũng sang trọng. Mà người đối diện, hay lắm, mặc áo hoodie đặc trưng của trạch nam, bên trên còn in hình đầu một chú mèo ngây thơ, trực tiếp điểm.
Mercedes-Benz G vs Tesla không biết là dòng gì, mặc dù không hiểu rõ lắm nhưng cũng biết là mình thắng.
Ôn Hoài Hiên đã sớm tuyên bố thắng lợi lại lần nữa nở nụ cười xán lạn. Anh ta không đưa hoa tới mà nhìn Hứa Gia Lạc hỏi: “À đúng rồi, vừa nãy vẫn chưa nói xong, xin hỏi anh là? Bạn của cậu Phó hả?”
Anh ta lại còn hỏi rất chủ động.
Phó Tiểu Vũ bước lên trước một bước định mở miệng, nhưng y bất chợt dừng lại.
Kỳ thật dù trước mặt một đám bạn bè của Hứa Gia Lạc, y vẫn có thể dũng cảm thừa nhận mình đang “Theo đuổi” Hứa Gia Lạc, nhưng hôm nay lại bất chợt hơi chần chừ.
Cục diện lâm vào xấu hổ một lát.
Lúc đầu Hứa Gia Lạc định giao quyền chủ động cho Phó Tiểu Vũ, nhưng Omega vẫn cứ trầm mặc.
Hắn vẫn đang nhìn Ôn Hoài Hiên, bất cứ một giây lùi bước trong khoảnh khắc cả hai đang dò xét lẫn nhau thế này đều khiến hắn rất khó chịu.
bg-ssp-{height:px}
“Tôi là bạn của cậu ấy.”
Lúc đầu Hứa Gia Lạc chỉ dừng một chút, nhưng cảm giác đó bỗng nhiên khiến hắn không thể kìm nén được –
Phắc, sau khi mặt đối mặt nhìn nhau mà còn để đối phương còn có thể tiếp tục duy trì sự tự tin cao độ trên mặt là hắn đã mất tư cách rồi.
Trong lòng hắn càng ấu trĩ thì trên mặt lại càng bình tĩnh hơn, đoạn bổ sung thêm: “Bạn trai.”
Ba chữ này vừa thốt ra, khiến hai người còn lại lập tức sửng sốt.
Phó Tiểu Vũ ngẩng phắt đầu lên nhìn. Vốn ban đầu y còn rất kinh ngạc, nhưng đôi mắt to tròn kia lại rạng rỡ hẳn lên chẳng thể kìm được ngay lập tức.
Mà đối với Ôn Hoài Hiên, anh ta luôn kinh ngạc từ đầu đến cuối.
Là đối tượng hẹn hò, anh ta đương nhiên cũng cho rằng đối phương độc thân. Lúc nhìn thấy Hứa Gia Lạc anh ta cũng hiểu được quan hệ của hai người họ không bình thường. Nhưng chuyện này chẳng sao cả, bên cạnh một Omega xinh đẹp xuất sắc như thế này có Alpha vây quanh là chuyện không thể bình thường hơn được.
Nhưng dù thế nào anh ta cũng không ngờ được, Alpha mặc hoodie này không phải là hàng dự bị, mà là chính chủ?
Ôn Hoài Hiên ngơ ngác vì cú đánh bất ngờ này, vẻ tự tin vừa rồi còn ngập tràn cũng dần dần biến mất.
“Chuyện này…”
Ôn Hoài Hiên hơi lúng túng để bó hoa vào trong xe. Thông qua động tác này anh ta khiến mình bình tĩnh lại, lúc quay đầu sang vẫn nở nụ cười rất đúng mực: “Tôi còn nghĩ cậu Phó phải đi xem mắt thì hẳn vẫn còn độc thân… Ngại quá, lần này tôi đã mạo muội rồi.”
Lúc đối mặt với Phó Tiểu Vũ anh ta vẫn duy trì phong độ tốt, còn cười nói xin lỗi trước. Đoạn anh ta vừa nói vừa giơ tay ra với Hứa Gia Lạc, lần nữa tự giới thiệu: “Tôi họ Ôn, tên là Ôn Hoài Hiên.”
“Hứa Gia Lạc.”
Hứa Gia Lạc cũng nắm lấy tay anh ta, nhưng lập tức nói điềm tĩnh như không: “Có điều chuyện này cũng chỉ mới một hai tuần thôi, đúng là cũng khá đột ngột.”
Câu nói này của hắn cũng không hẳn là có ý cho Ôn Hoài Hiên bậc thang xuống nước, chỉ là khi nghe thấy anh ta nói thế Hứa Gia Lạc lập tức nhận ra mình cần bổ sung thêm một câu như vậy. Bởi vì dù thế nào đi nữa, chuyện này nghe ra là do Phó Tiểu Vũ không lịch sự cho lắm.
“Vậy cảm ơn anh Ôn đã đến thăm tôi.”
Phó Tiểu Vũ đứng bên cạnh cũng trả lời một câu. Y không quá tập trung, sau khi nói xong vẫn luôn dán mắt lên người Hứa Gia Lạc, hình như trong đó còn ánh lên ý cười nhẹ.
Dáng vẻ này thực sự quá quyến rũ, ít nhiều gì cũng khiến Ôn Hoài Hiên hơi mất mát.
Nhưng dù thế nào thì cả ba người vẫn duy trì vẻ khách sáo bề ngoài để nói tạm biệt lẫn nhau. Ban đầu định ai đi đường người nấy, nào ngờ đúng lúc này một chuyện vô cùng lúng túng đột ngột xảy ra…
App Tesla bị lỗi.
Hứa Gia Lạc trợn mắt há hốc miệng đứng cạnh làn đỗ xe. Phải biết rằng từ sau khi mua chiếc xe này chưa từng xảy ra chuyện như thế này, thế nên hắn cùng lười dùng thẻ xe, chỉ dùng app điều khiển để trải nghiệm cảm giác đặc biệt của “Chủ xe Tesla”.
Nhưng ai ngờ được đúng vào thời điểm này, app lại hỏng, hắn không mở cửa xe được.
Dường như ông trời luôn trêu đùa hắn, cứ đúng thời điểm quan trọng nhất sẽ tống cho hắn một cú đánh chuẩn xác nhất.
“…Không mở được hả?” Phó Tiểu Vũ đỡ eo, y cảm thấy eo hơi khó chịu khi phải đứng lâu, đoạn tò mò hỏi: “Sao đột nhiên lại hỏng được?”
“Đệt.” Hứa Gia Lạc hận không thể dùng tay không bóp nát cái xe bằng sắt đang đứng ù ra không hề nhúc nhích tí nào như một cục đá, đồng thời cũng hận không thể xuyên không quay lại bóp chết tươi chính mình khi quyết định mua xe điện.
“Có chuyện gì xảy ra thế? Xe bị hỏng hả?”
Ôn Hoài Hiên đang định khởi động xe Mercedes-Benz G thấy thế cũng xuống xe đi tới, lo lắng hỏi.
“App bị lỗi rồi.”
“Xe mà cũng bị lỗi được ư?” Ôn Hoài Hiên thực sự không hiểu. Nhất thời anh ta không nghe rõ mấy chữ đằng trước, còn tưởng rằng xe bị hỏng: “Tôi không hiểu nhiều về xe điện, nhưng nghe nói Tesla vẫn đang hạ giá dữ dội lắm, có phải là vì dễ xảy ra trục trặc không?”
Hiển nhiên anh ta không cư xử phong độ với Hứa Gia Lạc như lúc nói chuyện cùng Phó Tiểu Vũ, câu nói này ít nhiều vẫn có ý chế nhạo.
Hứa Gia Lạc đứng bên cạnh tức đến nỗi phải hít một hơi thật sâu –
Cậu thì biết cái thá gì.
“Ngồi xe tôi đi.” Ôn Hoài Hiên lập tức cười nói với Phó Tiểu Vũ: “Khu biệt thự này rộng quá, cậu lại đau thắt lưng. Để tôi lái xe đưa hai người về nhé? Dù sao hôm nay tôi cũng không bận gì.”
Đề nghị thiện ý này quả thực khiến mặt Hứa Gia Lạc đen thui, nhưng hiện giờ hắn không nỡ để Phó Tiểu Vũ chịu khổ thêm nữa. Đương nhiên hắn có thể nhìn ra Omega đang mệt, cho dù có đứng chờ bắt xe cũng rất vất vả.
Ngay lúc mặt hắn tối sầm lại định kìm nén bực bội để nói cảm ơn Ôn Hoài Hiên –
Một hồi còi xe bỗng vang lên từ phía đường đối diện.
Hứa Gia Lạc quay đầu nhìn lại, và thấy một chiếc Roll-Royce Phantom màu đen quen thuộc đang dừng ở đối diện nhà Phó Tiểu Vũ.
Cửa xe phía tài xế mở ra, một người trung niên bước xuống vẫy vẫy tay với hắn.
Không thể nào, mẹ sư không lẽ hôm nay toàn bộ người trong thành phố B lại đến Quân Nhã mở party chứ.
Răng Hứa Gia Lạc sắp bị nghiến nát rồi, nhưng lập tức hắn bỗng lại lạc quan.
Hắn cảm thấy giờ này % là Mộ Dung Tĩnh Nhã không ở đây, nếu không bầu không khí cũng sẽ không tùy ý thế được. Chỉ là lái xe nhà hắn đi ngang qua đây thôi, quá tốt rồi.
Bên cạnh hắn vừa lúc lại có một chàng Mercedes-Benz G đang nhìn chằm chằm, đến thì hay lắm, quá hay rồi.
Thế là Hứa Gia Lạc cũng vẫy tay với người tới: “Chú Vu – Hôm nay cha cháu không ở đây hả? Có thể mượn xe chú một lúc được không ạ?”
“Có chứ.” Chú Vu cười nói. Lúc Hứa Gia Lạc đang định cười tươi rói, chú lại trả lời câu hỏi trước của hắn: “Ngài Mộ Dung cũng đang ở trên xe, ngài ấy bảo chú xuống xem cháu đang đứng ở đây làm gì.”
__________________
Hết chương .