“Để tôi đến thăm anh một chút nhé, được không?”
Hứa Gia Lạc đỡ trán đọc đi đọc lại câu này. Mấy chữ “Tôi không sao hết, không cần đâu” được hắn hết gõ lại xóa, xóa lại gõ, cuối cùng vẫn không gửi đi.
Tại sao không gửi đi?
Hứa Gia Lạc không biết.
Nhưng có một điều có thể khẳng định là, cảm giác xoắn xuýt này với một kẻ đang sốt cao như hắn quả thực tựa như một thứ tra tấn sinh lý.
Có lẽ dòng trạng thái “Đang nhập” khiến người bên kia nhận ra điều gì đó, hai ba phút sau, điện thoại lại rung lên lần nữa.
Phó Tiểu Vũ: Hơn nửa tiếng sau tôi sẽ tới.
Lúc này Omega đã dùng chất giọng thường được dùng khi xác định kế hoạch trong cuộc họp, cực kỳ cứng rắn –
Dường như y đã không cho phép Hứa Gia Lạc nói “Không” nữa.
Được thôi.
Hứa Gia Lạc bỗng có cảm giác uể oải như trút được gánh nặng. Sau khi gửi một chữ “Được”, hắn co quắp ngã xuống giường.
Nửa tiếng sau hắn mở mắt ra nhìn điện thoại, lại phát hiện Phó Tiểu Vũ đến muộn. Đây là một chuyện rất hiếm có với Omega luôn nghiêm túc đúng giờ này.
Thế là Hứa Gia Lạc lại nằm úp sấp hơn mười phút nữa, cuối cùng mới bừng tỉnh vì điện thoại đang rung.
“A lô?” Vừa mở miệng Hứa Gia Lạc nhận đã cổ họng mình đã khàn quá mức.
“Tôi đang ở cửa nhà anh.”
“Ừm.”
Hứa Gia Lạc cố hết sức bò dậy, sau đó miễn cưỡng vuốt xẹp mái tóc bù xù sau khi ngủ dậy, đoạn lấy nước súc miệng rồi mới khoác chiếc hoodie màu xám ra mở cửa.
“Hứa Gia Lạc.”
Phó Tiểu Vũ đang đứng bên ngoài, y thở hổn hển: “Tôi đến rồi.”
Hứa Gia Lạc đỡ khung cửa, nhất thời không mở miệng nói gì.
Omega cao gầy đứng trong đêm đầu xuân. Có lẽ vì quá vội vàng, y chỉ bận trên mình chiếc áo thun trắng rộng, cổ áo để lộ cặp xương quai xanh mảnh khảnh.
Làn da nõn nà của Phó Tiểu Vũ rạng lên màu sáng quyến rũ. Ánh đèn đường màu vàng ấm rọi lên mặt y, khiến đôi mắt to tròn kia dường như được nhuốm màu hổ phách long lanh.
Hứa Gia Lạc không biết có phải mình sốt đến mụ đầu rồi không, nhưng trong khoảnh khắc đó, khi mà Phó Tiểu Vũ lo lắng nhìn mình và nói “Tôi đến rồi đây” một cách đầy lo lắng –
Rõ ràng hắn cảm nhận được tim mình đang ngân lên rộn rã vì tận mắt thấy một vẻ đẹp không gì sánh kịp.
“Anh khỏe hơn chưa?” Phó Tiểu Vũ lo lắng tiến tới một bước rồi giơ chiếc túi nilon trong tay lên: “Tôi mua cháo cho anh này, là cháo gà hầm nấm hương mà lần trước anh gọi ấy, còn thêm hai quả trứng.”
Thậm chí Phó Tiểu Vũ còn nhớ rõ lần trước hắn đã gọi món gì.
“Cảm, cảm ơn.” Hứa Gia Lạc bỗng căng thẳng đến mức hơi lắp bắp: “Muộn thế này rồi mà cậu vẫn chạy đến đưa cháo cho tôi. Tôi không sao đâu, chỉ cảm vặt thôi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi. Trước đó tôi đã xin nghỉ ốm trên Dingtalk rồi đấy.”
Sau khi dừng lại một chút, cuối cùng hắn cũng giơ tay ra nhận lấy túi nilon kia, nhẹ nhàng nói: “Phó Tiểu Vũ, thật sự rất cảm ơn cậu. Muộn thế này rồi, cậu, cậu mau về đi, ngày mai còn phải đi làm.”
Dĩ nhiên câu nói này có ý từ chối.
Phó Tiểu Vũ đứng ngẩn ra đó nhìn hắn một lúc.
Omega ấy đã phải mệt mỏi vất vả đưa cháo cho hắn, nhưng ngay cả việc mời người ta vào nhà hắn cũng không chịu.
Hứa Gia Lạc biết, hành động này không thích hợp đến mức nào. Nhưng lúc này hắn đã không còn để ý được liệu có thích hợp hay không nữa rồi.
Hắn chỉ hận không thể bóp chết bản thân của nửa tiếng trước đó, chẳng lẽ hắn không phát hiện ra ý muốn tấn công trong tin nhắn Wechat đó sao?
Tại sao phải biến chiến trường thành mặt đối mặt, tại sao không nói thẳng cho Phó Tiểu Vũ, rằng cậu không cần đến thăm tôi, đừng đến thăm tôi.
“Hắt xì…!”
Đúng lúc bầu không khí đang lâm vào tình cảnh sượng sùng, một cơn gió đêm thổi tới, Hứa Gia Lạc bỗng quay người đưa lưng về phía Phó Tiểu Vũ rồi hắt xì một cái rõ to.
“Ngại quá.” Hứa Gia Lạc xẩu hổ lắm, cú hắt xì bất ngờ này đã dừng hành động từ chối của hắn lại. Hắn chỉ đành chạy về phòng khách lấy khăn rồi quay lại chùi mũi thật mạnh.
Dáng vẻ mũi đỏ bừng vì bị lau mạnh của hắn rất chật vật, đúng lúc hắn định tiếp tục thì Phó Tiểu Vũ vốn vẫn im lặng bất chợt nói: “Hứa Gia Lạc…”
“Hả?” Hứa Gia Lạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Omega có đôi mắt to tròn long lanh ấy đang nhìn mình.
Rất khó để nói đó là ánh mắt thế nào. Trong đó có vẻ chăm chú, nghiêm túc, lại loáng thoáng có vẻ hưng phấn mơ hồ, là thứ ánh mắt khát máu của loài động vật ăn thịt ở giây phút trước khi bật mình săn mồi.
Nói thật, thậm chí Hứa Gia Lạc còn thấy hơi sợ hãi.
“Em thật sự thật sự thích anh.”
Phó Tiểu Vũ nhìn thẳng vào mắt Hứa Gia Lạc, không hề né tránh.
Omega đứng trước mặt hắn dũng cảm là thế, chỉ có điều trên gương mặt người ấy chợt ửng lên vệt đỏ phơn phớt vì lời tỏ tình thẳng thắn.
Nhưng y chẳng hề ngừng lại vì e thẹn, mà còn tiến lên thêm một bước.
Khoảng cách giữa hai người lập tức rút ngắn xuống chỉ còn mười mấy centimet.
Phó Tiểu Vũ nhẹ nói: “Hứa Gia Lạc, cho em theo đuổi anh nhé.”
Rầm…
Nếu như nói vừa rồi Hứa Gia Lạc vẫn còn đang giãy giụa sau khi bị nhắm trúng, thì giờ phút này đây hắn đã bị trúng đạn ngay sau một phát súng.
….
Hứa Gia Lạc đỡ lấy khung cửa, dường như nơi đó là chỗ dựa duy nhất của hắn
Đối với hắn, mấy giây im lặng đó dài đằng đẵng vô ngần.
Nhưng hắn vẫn không thể khoanh tay chịu trói như thế được.
Dường như trong đầu hắn có rất nhiều suy nghĩ, nhưng dường như cũng trống rỗng chẳng nghĩ ngợi gì, cuối cùng chỉ nói: “Phó Tiểu Vũ, không được.”
Không khí như ngưng quánh lại, Phó Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn hắn.
Y có cặp mắt to trong, cũng chính vì thế mà càng không quen với việc che giấu cảm xúc.
Hứa Gia Lạc có thể nhìn thấy rành rành vẻ mất mát và bàng hoàng lướt qua đôi mắt y, nhưng lập tức lại biến thành quật cường.
Omega ấy vẫn không lùi bước.
Hứa Gia Lạc chỉ đành nghiến chặt răng gằn từng chữ một: “Tôi thật sự không thể đồng ý với cậu.”
“Tại sao?” Phó Tiểu Vũ cố chấp hỏi: “Là em theo đuổi anh mà. Thậm chí bây giờ anh không cần thích em, chỉ cần anh đồng ý cho em theo đuổi anh là được. Còn lại hãy cứ để em cố gắng.”bg-ssp-{height:px}
“Phó Tiểu Vũ à…”
Omega trước mặt khiến giọng Hứa Gia Lạc bất giác run rẩy.
Hắn cố gắng khiến mình giống như lúc bình thường, là một Hứa Gia Lạc đứng ở phía có kinh nghiệm hơn, ở phía có ưu thế hơn, dùng thái độ lý trí đầy tỉnh táo tiếp tục nói: “Tôi hiểu, lần phát tình kia… Thật sự rất tốt đẹp nên mới khiến cậu cậu nghĩ như vậy. Thực ra đó cũng là vinh hạnh của tôi.”
Hứa Gia Lạc dừng trong chốc lát mới tiếp tục nói: “Nhưng cậu phải hiểu rằng có thể chính vì sự tốt đẹp đó, cộng thêm lần đầu tiên được nếm hưởng hoan lạc dục tình đã che mờ cậu, khiến cậu sinh ra chút ảo giác. Cộng thêm về sau xảy ra nhiều chuyện như thế càng làm cậu coi cảm giác ỷ lại và lưu luyến đó là yêu thích. Nhưng thật sự không phải đâu, cảm xúc ấy chỉ là nhất thời thôi, nó sẽ biến mất.”
Rõ ràng hắn am hiểu việc lý giải cảm xúc là thế.
Nhưng những câu nói vừa rồi lại khiến hắn thốt ra cực kỳ khó nhọc, giống như không chỉ đang thuyết phục Phó Tiểu Vũ, mà cũng là đang cố thuyết phục chính mình.
Khoảnh khắc nói đến câu “Sẽ biến mất”, người đứng trước mặt hắn không thể kìm nén được vẻ đau lòng, y hơi nghiêng đầu đi.
Điều này khiến giọng Hứa Gia Lạc yếu đi rất nhiều, từ trước đến giờ chưa khi nào hắn căm ghét bản thân mình đến thế, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: “Đừng ngốc nghếch nữa, Phó Tiểu Vũ à.”
“Tôi là một Alpha đã ly dị, còn có đứa con trai nhỏ. Việc học vẫn đang tạm dừng, đang lúc ở đáy thấp nhất trong cuộc đời, trong thời kỳ bết bát nhất. Một Omega như cậu mà theo đuổi tôi..”
Đầu Hứa Gia Lạc đau nhức dữ dội. Hắn cười tự giễu một cái, mặc dù muốn dùng việc trêu chọc mình để khiến bầu không khí nhẹ nhàng hơn chút đỉnh, nhưng hắn lại không kìm được cơn ho khan: “Bất cứ người nào đều, đều cảm thấy thật sự là lãng phí, đúng không? Phó Tiểu Vũ, không thể như thế được.”
“Hứa Gia Lạc.” Phó Tiểu Vũ bỗng ngắt lời hắn: “Cảm xúc thích anh… Sẽ không tan biến đâu.”
Y nói câu ấy rất nhẹ, nhưng mỗi chữ mỗi từ lại rất đỗi nghiêm túc.
“Hứa Gia Lạc, em thích anh, không phải là vì lần quan hệ kia. Đúng thế, đúng là lần ấy rất đẹp, thậm chí nếu có thể thì em muốn nói rằng mình thật sự muốn mãi được lên giường với anh, nhưng là kiểu có thể phát triển và tiếp tục ấy. Nhưng mà, tình dục không phải là tất cả.”
Phó Tiểu Vũ nói rất chậm. Lúc nói đến tình dục, những từ ngữ y dùng quả thực vụng về, nhưng là sự vụng về đầy quyến rũ. “Là quan hệ tình dục có thể phát triển, có thể tiếp tục”, điều này quả thực khiến Hứa Gia Lạc không thể không lắng tai nghe y nói.
“Trước khi quen anh, cuộc đời em chỉ có cảm giác thành tựu, sự nghiệp có thăng tiến, hoặc là việc hoàn thành một dự án mới khiến em rất hài lòng về bản thân. Đây chính là thời điểm mà trước đó em cảm thấy là tuyệt vời nhất. Nhưng Hứa Gia Lạc à, lúc ở bên anh… Hứa Gia Lạc, lần đầu tiên em mới biết vui vẻ là gì. Em không cần phải nỗ lực hết mình, không cần quá xuất sắc, thậm chí không cần hoàn thành bất cứ chuyện gì cả. Thậm chí chỉ là ngồi bên cạnh anh trong chiếc thuyền hải tặc hoang tàn và cực kỳ bẩn thỉu cũng không sao cả…”
“Em theo đuổi anh, là bởi vì cho đến giờ anh là Alpha duy nhất mang đến cho em niềm vui đến thế.”
“Còn anh thì sao?” Phó Tiểu Vũ nói rất nhẹ, cũng đang khe khẽ run vì thấp thỏm: “Lúc ở cạnh em, anh thật sự không hề có cảm giác vui vẻ ư?”
Tim Hứa Gia Lạc run lẩy bẩy.
Hắn đã từng nói với Omega này phải thành thật với cảm xúc của mình, và giờ đây một câu chất vấn tương tự đang được thốt ra trước mặt hắn –
Còn anh thì sao?
Hắn có thể hoàn toàn thành thật ư?
“Tay của cậu…”
Bởi vì muốn trốn tránh, Hứa Gia Lạc dời mắt đi chỗ khác, vừa lúc thấy trên ngón trỏ của Phó Tiểu Vũ có dán một miếng urgo: “Ngón tay cậu sao thế?”
“Bị bỏng.” Phó Tiểu Vũ cúi đầu nắm ngón tay mình: “Lúc nấu cháo bất cẩn nên bị bỏng một chút.”
“Để tôi xem nào.” Hứa Gia Lạc cẩn thận mở miếng dán trên miệng vết thương của Phó Tiểu Vũ ra. Nhìn thấy trên ngón tay của y nổi một bọc nước thật to vì bị bỏng, hắn vô thức thổi một cái, sau đó chợt nhớ đến điều gì: “Không phải là cậu mua cháo à?”
“Ban đầu em tự nấu, còn cho thêm cả lạp xưởng Palma. Nhưng mà nấu lâu quá, khó ăn, thế là em đổ đi hết rồi.” Phó Tiểu Vũ lí nhí: “Sau đó em mới ra ngoài mua cho anh, nên mới đến chậm một chút.”
Hứa Gia Lạc bất chợt cảm thấy mũi mình cay xè.
Phó Tiểu Vũ thật ngốc nghếch.
Tại sao lại có Omega ngốc nghếch nhường này cơ chứ? Rõ ràng tự mình nấu cháo, ngón tay còn bị bỏng đến độ nổi bọc nước, dù có dở đến đâu cũng phải đưa bát cháo đó đến trước mặt hắn và nói: Tự tay em nấu đấy.
Hứa Gia Lạc cầm hộp nhựa, bỗng nhiên ngồi phịch xuống bậc thang trước cửa nhà. Hắn mở roẹt đôi đũa dùng một lần ra, sau đó bắt đầu hùng hục ăn bát cháo gà hầm nấm hương đó.
Phó Tiểu Vũ cũng yên lặng ngồi xuống cạnh hắn, nhìn hắn ăn một cách chật vật.
Hứa Gia Lạc chỉ dùng chưa đầy hai phút là xử lý xong hơn nửa bát cháo. Hắn dùng thìa múc một miếng nấm hương nhìn một chút, bỗng chợt không kìm lòng được nữa để rồi thì thào: “Tôi cũng vui lắm.”
Giây phút nói ra câu đó, Hứa Gia Lạc nhớ đến cái đêm ở Thuận Thành.
Trong phòng KTV nhỏ hẹp, khi hát bài “Chốn không người”, qua khóe mắt hắn có thể thấy Phó Tiểu Vũ đang chăm chú nhìn mình.
Ánh mắt cuồng say sáng rực của Omega ấy bỏng cháy đến độ khiến hắn không thể không nhắm mắt lại.
Thật sự hắn không lừa dối bản thân mình được, càng không thể nào lừa dối một Phó Tiểu Vũ như vậy.
Hứa Gia Lạc cất lời, giọng của hắn nhẹ đến mức dường như có thể biến tan vào gió bất cứ lúc nào: “Với rất nhiều chuyện, với tương lai, tôi thực sự không có đáp án, tôi lo rằng…”
Phó Tiểu Vũ gấp gáp nói một cách kiên định: “Là em theo đuổi anh mà Hứa Gia Lạc. Theo đuổi, vốn có ý nghĩa rằng không biết kết cục. Em không muốn anh chịu bất cứ trách nhiệm nào. Yêu cầu duy nhất của em chỉ là đừng để em chen chân vào tình cảm của người khác mà thôi. Nếu như có một ngày anh muốn trở về bên Cận Sở, xin hãy nói cho em biết, như vậy có được không anh?”
Đầu Hứa Gia Lạc trống rỗng. Cơn sốt cao khiến hắn lâng lâng hoa mắt, mà trong đời hắn chưa từng có lần nào hắn triệt để đứng máy như thế này.
Tất cả lý trí đều đang nói cho hắn hay, đây nhất định là một hành trình nguy hiểm và ngập tràn bấp bênh, hắn chẳng hề biết gì với con đường phía trước.
Thực ra trên thế giới này không tồn tại bất cứ thứ gì gọi là “Theo đuổi”. Nếu người được theo đuổi hoàn toàn không có ý, thì trò chơi này vốn chẳng thể nào tiến hành.
Một khi đáp ứng rồi, sự thật là “Theo đuổi”, đã mang ý nghĩa rằng hắn đang yêu đương với Omega này.
“Hứa Gia Lạc, em lớn bằng ngần này rồi mà đến giờ vẫn chưa yêu lần nào. Đây cũng là lần đầu tiên em mong muốn được yêu đến vậy, anh chính là người em khao khát nhất. Có thể cho em theo đuổi anh được không?”
Nói đến đây, gần như Omega ấy đã dốc toàn lực liều lĩnh nắm chặt bàn tay Hứa Gia Lạc. Trong cặp mắt kia dường như đang có ngọn lửa rực bùng lên dữ dội.
Cút mẹ nó đi.
Hứa Gia Lạc đã từng nói cho Phó Tiểu Vũ phải học được “Cút mẹ nó đi”, nhưng buồn cười thay, đây là lần đầu tiên trong đời hắn tự nhủ bốn chữ này.
Cút mẹ nó đi, tối hôm nay hắn không muốn dùng lý trí suy nghĩ nữa.
“Được.”
Hắn nói.
“Hứa Gia Lạc!”
Phó Tiểu Vũ lập tức hưng phấn nhào tới hất đổ bát cháo sang một bên, sau đó rạo rực muốn hôn hắn như một chú sư tử nhỏ: “Em sẽ đối xử thật tốt với anh, thật đó.”
“Đừng, đừng…”
Hứa Gia Lạc yếu ớt vẫy vùng một hồi, hắn ấn đầu Omega vào ngực mình, bất đắc dĩ nói: “Anh đang ốm, em muốn bị lây hả?”
Nói là nói thế, nhưng sau khi ôm chặt Phó Tiểu Vũ mấy giây, cuối cùng hắn không nhịn được mà đặt một nụ hôn lên sau gáy người ấy.
Hôm nay Omega không xịt nước hoa. Trên người y… là mùi thơm Tử la lan tươi mát đẫm tràn.
Đây là một đêm đầu mùa xuân.
Là một đêm xuân vạn vật đắm say trong hương thầm.
__________________
Hết chương .