Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nửa đêm không có chuyến tàu cao tốc nào, và Hứa Gia Lạc cũng đành phải kìm nén suy nghĩ lái xe hai tiếng đồng hồ đến thành phố H lúc nửa đêm.
Không phải là hắn sợ vất vả, chẳng qua làm rùm beng đến cỡ đó sẽ không thích hợp khi quan hệ của họ đang ở mức hiện tại.
Hắn gửi hai tin nhắn cho Văn Kha mới biết được Phó Tiểu Vũ đã đặt một phòng ở khách sạn cạnh đó, cũng như hai người họ đều đã nghỉ ngơi rồi mới coi như hơi yên lòng.
Ban đầu Hứa Gia Lạc còn nghĩ Phó Tiểu Vũ chỉ lén lút chạy đến thành phố B để thăm Hàn Giang Khuyết mà thôi, cùng lắm là chiều hôm sau y sẽ quay về thành phố B làm việc như thường lệ. Nhưng mãi đến chiều khi mở cuộc họp giữa đội nhóm Tình cuối, Hứa Gia Lạc mới phát hiện không ngờ Phó Tiểu Vũ lại vắng mặt.
Hắn nhấn mở ava Dingtalk, nhìn thấy dòng trạng thái của Phó Tiểu Vũ bất ngờ hiện lên chữ “Đang nghỉ”.
Đang nghỉ?
Phó Tiểu Vũ mà nghỉ ư? Đây là dòng trạng thái hắn chưa từng nhìn thấy lần nào trong nửa năm qua.
Hứa Gia Lạc không kìm nổi bèn nhắn một tin vào Dingtalk: Cậu sao thế?
Nhưng tin nhắn ấy vẫn mãi ở trạng thái “Chưa đọc”.
Quả thực việc Phó Tiểu Vũ nghỉ phép mà không quan tâm đến Dingtalk khá là kỳ dị.
Hứa Gia Lạc không hỏi nhiều nữa. Sau khi tan làm, hắn lái xe thẳng đến thành phố H.
Bình thường vào chủ nhật hắn cũng dành thời gian lái xe đến thành phố H thăm Hàn Giang Khuyết đang hôn mê cũng như chăm sóc Văn Kha, nên chuyện này không quá đột ngột.
Hứa Gia Lạc không kịp ăn cả cơm tối, chỉ mua hai cây lạp xưởng xông khói ở cây xăng để vừa lái vừa ăn. Cuối cùng hắn cũng kịp chạy đến thành phố H trước khi trời tối trong bộ dạng mệt mỏi vất vả, nào ngờ lại không nhìn thấy Phó Tiểu Vũ.
Hứa Gia Lạc hỏi lễ tân khách sạn mới biết được Phó Tiểu Vũ vừa trả phòng rời đi vào nửa tiếng trước.
Cảm giác bỏ lỡ trời xui đất khiến này cực kỳ phẫn nộ. Hứa Gia Lạc hút một hơi hết mấy điếu thuốc vẫn không bình tĩnh nổi, cuối cùng kìm lòng không đặng mà gọi một cú điện thoại trên Dingtalk cho Phó Tiểu Vũ.
Vẫn không nhận.
Hứa Gia Lạc tức lắm, có điều vẫn tỉnh táo đưa Văn Kha đi ăn bữa khuya ở một nhà hàng món Quảng nổi tiếng trong vùng.
Mấy tháng nữa Văn Kha sẽ sinh, lúc đi đường anh phải đỡ eo, nom ngốc nghếch cứ như con vịt.
Omega ấy chưa hề nói mình đau lòng đến ngần nào, nhưng rõ ràng bụng đã lớn lắn rồi, nhưng vẻ mặt của anh lại quá đỗi tiều tụy, trên mặt lốm đốm vàng vọt vì không nghỉ ngơi tốt, khiến người ta đau lòng không kể xiết.
Hứa Gia Lạc cố ý gọi cho Văn Kha một bát canh vi cá mập để anh bồi bổ thêm. Hai người thấp giọng trò chuyện, nhưng chẳng ai nhắc đến Hàn Giang Khuyết, giống như đang cố gắng né tránh cái tên ấy.
Ăn bữa khuya xong, dù đêm đã muộn lắm rồi, nhưng Văn Kha vẫn nói phải đến bệnh viện nhìn Hàn Giang Khuyết một cái mới về nhà. Hứa Gia Lạc chỉ đành lái xe đưa anh tới chỗ đó.
Trên đường đi, Dingtalk vang lên một tiếng.
Hứa Gia Lạc nhẫn nhịn mãi đến khi ngừng xe lại mới đọc tin nhắn Phó Tiểu Vũ gửi tới:
Xin nghỉ mười ngày về quê. Năm ngày đầu sẽ không lên Dingtalk, năm ngày sau bắt đầu trả lời những tin nhắn công việc cấp bách. Mặt khác tôi đã chuyển toàn bộ công việc cần thu xếp và giao tiếp thành tài liệu đám mây. Còn nữa, những dự án công việc mà tôi cần kiểm tra sau khi trở về cũng đã lập thành sơ đồ Gantt cả rồi, đã gửi đến mail của mọi người.
Sơ đồ Gantt là một công cụ được sử dụng phổ biến trong quản trị tiến độ thực hiện dự án.
Tin nhắn đó rất dài, nửa phần sau mang giọng điệu và hành vi đặc trưng của Phó Tiểu Vũ.
Nhưng mà câu đầu tiên…
Hứa Gia Lạc nhìn chằm chằm mấy chữ đó thật lâu thật lâu, giống như muốn xuyên thủng màn hình di động.
….
Hoàng hôn ngày đó, một mình Phó Tiểu Vũ kéo va li ngồi chuyến tàu cao tốc S về Thuận Thành.
Thuận Thành là một thành phố nhỏ cách thành phố B và thành phố H tầm hơn một tiếng đi tàu.
Phó Tiểu Vũ tựa đầu vào cửa sổ lặng lẽ ngắm nhìn sắc trời dần dần chuyển từ màu cam ấm sang màu xanh sẫm, mãi đến khi đoàn tàu chạy vào bóng tối đen đặc.
Đã lâu lắm rồi y không về nhà, dù cái “Nhà” kia cách thành phố y sinh sống và làm việc gần đến thế.
Từ năm ngoái đến năm nay, dù là dịp tết dương hay tết âm quan trọng là thế, dù Phó Cảnh có nổi cơn thịnh nộ đến đâu, Phó Tiểu Vũ vẫn luôn lấy lí do công việc để từ chối cho qua.
Hơn một tháng qua khi Hàn Giang Khuyết vẫn lâm vào hôn mê sâu, Phó Tiểu Vũ vẫn mạnh mẽ xuất hiện đúng giờ mỗi ngày ở cao ốc Twin Stars, kiên quyết nắm tất cả công việc trong tay.
Với người ngoài, việc Hàn Giang Khuyết bị trọng thương không hề khiến y sụp đổ. Y giống như chiếc đồng hồ thạch anh to lớn ở sảnh trước, vĩnh viễn đứng ở vị trí của mình, vĩnh viễn chính xác.
Đây là lúc tập đoàn IM đứng trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nhất định y phải cắm vững như định hải thần châm, bảo đảm tập đoàn khổng lồ này không xuất hiện bất cứ rối loạn nào.
Định hải thần châm hay còn gọi là gậy Như Ý, một trong những bảo bối của Tôn Ngộ Không, có thể hay đổi kích thước. Cây gậy này do Tôn Ngộ Không cướp từ Đông Hải Long Vương.
Nhưng dần dà khi tình hình đã ổn định lại, Phó Tiểu Vũ lại cảm thấy càng lúc mình càng yếu dần đi.
Nửa đêm hôm qua sau khi nhìn Hàn Giang Khuyết xong, ban đầu Phó Tiểu Vũ định ngủ bù một giấc ở khách sạn rồi mới về thành phố B tiếp tục đi làm. Thời gian vừa rồi thực ra y có lén tới mấy lần lúc đêm khuya. Vì không đặt chỗ dừng chân nào thích hợp, cũng như không muốn đến nhà họ Hàn ở, y thường xuyên chấp nhận tạm khách sạn nhỏ này cho nhanh gọn.
Nhưng đêm hôm qua khi y vừa chợp mắt được một lúc, ống thoát nước trong nhà vệ sinh bỗng tràn nước bẩn ra, kèm theo tiếng nước òng ọc đáng ghét.
Phó Tiểu Vũ đứng trong căn phòng vừa bẩn vừa thối chờ đợi nhân viên khách sạn đổi phòng cho mình mười mấy phút, và y bất chợt cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi.
…
Khoảnh khắc quyết định xin nghỉ kia đến rất đột ngột.
Sau khi đổi phòng, Phó Tiểu Vũ gần như trắng đêm không ngủ. Sáng sớm hôm sau, Đường Ninh gọi điện thoại cho y.
Chuyện này cũng không quá kỳ lạ.
Sau khi Hàn Giang Khuyết xảy ra chuyện, tần suất Phó Cảnh và Đường Ninh gọi điện cho y nhiều hơn không ít. Phó Cảnh vẫn giữ giọng điệu hung dữ khi gọi điện đến, nhưng cũng không làm gì được y cả.
“Gần đây con thế nào rồi hả Tiểu Vũ? Có ăn uống đàng hoàng gì không con?” Đường Ninh vẫn dịu dàng hỏi han y giống như trước kia.
Hôm nay chẳng hiểu sao Phó Tiểu Vũ lại không trả lời qua loa mấy câu rồi cúp máy. Có lẽ là vì đột nhiên nghiêm túc lạ thường, khiến y chợt nghe bên kia điện thoại có tiếng Phó Cảnh vang lên loáng thoáng sau lưng Đường Ninh.
“Chị nói với nó đi, chuyện tôm…”
Giọng Phó Cảnh rất nhỏ và đứt quãng, cảm giác như thi thoảng Đường Ninh lại che ống nghe lại để bên Phó Tiểu Vũ không nghe thấy có người đứng bên cạnh mình nghe lén điện thoại.
“Tiểu Vũ, hay là mấy ngày nữa con về một chuyến đi? Sắp đến tiết thanh minh rồi, chúng ta cùng đi tảo mộ bà ngoại con, rồi ở cạnh dì, với cả cha con nữa. Năm nay đánh bắt hải sản sớm lắm, mấy hôm trước dì có đi chợ thấy có bán tôm tít to và chắc thịt cực, con nào con nấy dài như bàn tay con, nhảy tanh tách. Chờ con về để dì mua mấy cân hấp cho con ăn nhé, được không?”
Đường Ninh dừng một chút rồi nhẹ giọng: “Tiểu Vũ à, đã lâu vậy rồi, con về một chuyến nhé?”
Trong nháy mắt đó, mũi Phó Tiểu Vũ bỗng cay xè nhức nhối.
“Được ạ.” Y bỗng khàn giọng nói: “Dì à, con… Con xin nghỉ thêm vài ngày, đêm nay sẽ lên xe về.”
Phó Tiểu Vũ có thể tưởng tượng được mình nghỉ một lèo mười ngày sẽ khiến nhiều người trong tập đoàn IM và nhóm Tình cuối kinh ngạc đến cỡ nào, nhưng mà…
Y thực sự mệt mỏi lắm rồi.
Cho đến nay, toàn bộ trọng tâm cuộc sống của y đều ở thành phố B.
Đó là một thành phố tốt, là đô thị lớn, có cuộc sống phong phú về đêm, cơ sở vật chất hiện đại.
Phó Tiểu Vũ từng nghĩ rằng có một thành phố B là đủ rồi, nhưng mãi đến khi Hàn Giang Khuyết xảy ra chuyện y mới phát hiện, hóa ra nơi đây cũng có nhiều thứ đáng ghét đến thế.
Những ngày gần đây, mỗi khi đứng trong văn phòng tầng cao nhất của tòa Twin Stars để quan sát toàn bộ khu Bắc thành rực rỡ đèn hoa…
Phó Tiểu Vũ đều sẽ cảm thấy đớn đau vì nhớ Hàn Giang Khuyết.
Chốn này đã từng là niềm kiêu hãnh của y. Là ý tưởng của y, cộng thêm toàn lực ủng hộ của Hàn Giang Khuyết đã tạo thành khu Bắc như ngày hôm nay.
Khu Bắc đã hoàn toàn hòa nhập vào thành phố này.
Nhưng y thì sao?
Y lênh đênh phiêu bạt trong thành phố lớn ngần này, mò mẫm dọc dò bốn phía, ấy mà ngay cả một vách tường dày dặn cũng không chạm tới.
Qua bao năm tháng như vậy, đây là lần đầu tiên Phó Tiểu Vũ muốn về nhà.bg-ssp-{height:px}
Hóa ra cuộc đời không chỉ cần thành phố B, mà cũng cần một Thuận Thành nho nhỏ bên mình.
….
Lúc về nhà đã là đêm khuya.
Trạm dừng tàu cao tốc ở Thuận Thành được xây dựng rất kém, không có thang cuộn. Phó Tiểu Vũ chỉ đành nhấc va li bước xuống từng bậc từng bậc cầu thang dài dằng dặc. Theo từng bước đi, bụi đất bay lên bám đầu ống quần y.
Đường Ninh lái xe chở Phó Cảnh đến đón Phó Tiểu Vũ. Vừa nhìn thấy y, Phó Cảnh đã cả giận nói: “Mày xem mày đã gầy thành dạng gì kia! Bảo mày về nhà mà mày cứ không chịu! Dặn bao nhiêu lần rồi, phải ăn uống đủ bữa, nhưng mà mày…”
“Được rồi được rồi.” Đường Ninh cầm va li bỏ vào cốp xe, sau đó mỉm cười dịu giọng nói: “Đừng có mắng con, vất vả lắm nó mới về nhà được một lần.”
“Ai bảo nó mãi không chịu về làm gì!”
Phó Cảnh cãi một câu, nhưng đến lúc ngồi ở ghế sau với Phó Tiểu Vũ, ông ta vẫn không kìm nổi mà lén kéo tay Phó Tiểu Vũ tới xoa một cái, nhỏ giọng nói: “Lạnh buốt hết cả rồi này.”
Phó Tiểu Vũ cứng người, một lát sau y nhẹ nhàng rút tay về.
Quả nhiên Đường Ninh đã hấp cho y một nồi tôm tít rất to. Phó Tiểu Vũ mất rất lâu vẫn mãi không ăn xong. Ban đầu y thấy mồm miệng nhạt nhẽo không muốn ăn, nhưng việc ở nhà hoàn toàn khác với khi đi ăn tiệm.
Phó Cảnh ngồi ở phía đối diện lom lom nhìn y.
Y không thể nào qua loa lấy lệ được, chỉ đành bóc vỏ từng con từng con một, sau đó bỏ lớp thịt tôm đầy đặn thơm phức vào miệng.
Đường Ninh thấy y ăn hết thì cũng vui vẻ hơn chút, sau đó ngồi xuống bóc một con cho Phó Cảnh.
Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên nhìn mẹ kế đút tôm vào miệng Phó Cảnh, bỗng ngẩn người.
Thời gian qua y mãi đắm chìm trong nỗi bi thương. Mặc dù ngày ngày vẫn nhìn thấy Hứa Gia Lạc, nhưng dường như Phó Tiểu Vũ ngu ngốc muốn theo đuổi Hứa Gia Lạc trước khi Hàn Giang Khuyết xảy ra chuyện đã trở nên xa vời vợi.
Chỉ vào khoảnh khắc này, khi lần nữa nhớ đến những ngọt ngào và rung động mà Alpha ấy đã gửi trao cho mình, lòng Phó Tiểu Vũ bỗng nhức nhối khôn tả.
Cuộc sống xảy ra thay đổi lớn nhường đó, dường như tình cảm của y cũng đột nhiên đứt đoạn.
Thật sự còn có thể giống như trước được không? Cứ giống như trước, tiếp tục sống, tiếp tục yêu thương một người…
…..
Mấy ngày ở Thuận Thành Phó Tiểu Vũ im ắng đến lạ, nhưng cũng ngoan ngoãn đến lạ.
Y cùng Phó Cảnh sắp xếp lại phòng mình.
Những cuốn “Mô phỏng đề thi đại học trong năm năm gần đây”, “Tuyển tập đề SAT” được xếp ngay ngắn gọn gàng trong ngăn tủ. Giấy khen y nhận được hồi cấp ba, thư thông báo trúng tuyển đại học Mỹ đều được lồng kính treo lên.
Sau đó Phó Tiểu Vũ lại đi tảo mộ và đốt vàng mã với Phó Cảnh. Ngày ấy mưa râm lất phất, Phó Cảnh và y che chung cây dù, có những hạt mưa li ti rớt rơi trên mặt y.
Phó Cảnh bỗng vươn tay xoa xoa mặt con trai mình, giúp y lau sạch nước rồi thở dài: “Con gầy đến mức không còn hình người nữa rồi. Đừng có suốt ngày nhớ đến Hàn Giang Khuyết, biết chưa? Ai nấy đều có số mệnh của mình, phải tin vào cái số, đúng không? Con nhìn hãy nhìn về phía trước đi!”
Phó Tiểu Vũ nghiêng đầu, không chịu nói gì.
Xế chiều hôm tảo mộ, Đường Ninh lén lút kéo y ra ban công nói chuyện: “Tiểu Vũ à, con đừng ru rú cả ngày trong nhà. Dì đã tìm một người bằng tuổi con, là Alpha. Bình thường cậu ta cũng làm việc ở thành phố B, trong nhà có một khách sạn, điều kiện khá tốt. Có điều cũng không cần nghĩ quá nhiều đâu, cứ coi như làm quen một người bạn mới cũng được.”
Phó Tiểu Vũ lập tức không kiểm soát nổi. Y ngẩng phắt đầu lên nhìn Đường Ninh chằm chằm: “Dì, dì đang để con đi xem mắt đấy à?”
Y rất ít khi dùng giọng điệu gay gắt như vậy để nói với Đường Ninh.
Vẻ mặt Đường Ninh khá khó xử, bà nhẹ nhàng nói: “Không phải. Thực ra trước đó cha con vẫn có nhắc đến với dì, vất vả lắm dì mới tìm được. Vốn là Hàn Giang Khuyết đã xảy ra chuyện… Cũng định thư thả thêm một thời gian nữa. Nhưng nhìn con thế này cả cha con lẫn dì đau lòng lắm, chỉ muốn con nhanh chóng thoát khỏi trạng thái suy sụp mà thôi. Nếu tạm thời con không muốn gặp cũng không sao, để dì đưa wechat của con cho người ta, con cứ từ từ… Chờ tốt hơn một chút thì trò chuyện mấy câu đơn giản, không thích hợp thì thôi. Được không Tiểu Vũ?”
Phó Tiểu Vũ nghiến chặt răng không chịu mở miệng.
“Tiểu Vũ, nghe lời đi con…” Đường Ninh dịu giọng khuyên lơn hơn chút đỉnh.
“Con sẽ không gặp.” Phó Tiểu Vũ nói thẳng, sau đó quay người đi vào một cách dứt khoát, suýt chút nữa là va phải Phó Cảnh đang trốn ở một bên nghe lén.
Phó Tiểu Vũ không muốn quan tâm đến Phó Cảnh lúng túng thế nào, y đi thẳng tới cửa trước cầm chiếc áo khoác, đoạn sải bước bước ra ngoài trong một ngày đầu xuân se lạnh.
….
Lúc nhìn thấy Phó Tiểu Vũ đăng trong vòng bạn bè, chuyến bay đêm đến Việt Nam của Hứa Gia Lạc chì còn chín tiếng nữa là cất cánh.
Sau khi dự án Tình cuối dần dần ổn định, giáo sư hướng dẫn của Hứa Gia Lạc ở đại học M đang có cuộc khảo sát ruộng đồng ở Việt Nam. Vừa lúc Hứa Gia Lạc cũng đang ở châu Á, ông bèn bảo hắn tham dự một thời gian. Đã như vậy, lần này giáo viên lại tạm thời nói với Hứa Gia Lạc đến khảo sát, đương nhiên hắn không thể từ chối.
Đó chẳng qua là một status mà thôi.
Nhưng Hứa Gia Lạc lại nhìn rất rất lâu.
Từ sau khi Phó Tiểu Vũ về nhà, hai người họ chưa từng liên lạc với nhau. Nếu đối phương đã tỏ rõ ý không muốn nhận tin nhắn, Hứa Gia Lạc cũng không phải là người không thức thời, hắn cũng không chủ động làm phiền.
Chỉ là thi thoảng hắn lại mở Wechat và Dingtalk của Phó Tiểu Vũ ra xem, nên mới phát hiện Phó Tiểu Vũ đăng ảnh nhanh đến thế.
Phó Tiểu Vũ chưa từng đăng gì trong vòng bạn bè, đây là lần đầu tiên.
Đó là một tấm ảnh, không kèm bất cứ câu chữ nào.
Trong ảnh là một khu vui chơi đã không được tu sửa từ lâu. Trong ánh chiều tà, hình ảnh đó trông xác xơ ảm đạm khôn cùng.
Phía sau khu vui chơi là một con sông cạn khô, bên trong chỗ đó không có khách khứa cũng chẳng có bóng dáng đứa trẻ nào. Dòng tên trên thuyền hải tặc bằng sơn đã bong tróc phân nửa, bảng hiệu rũ xuống giữa không trung nom rất ủ rũ.
Bằng trực giác Hứa Gia Lạc cảm nhận được, Phó Tiểu Vũ đang đứng một mình trong khu vui chơi cũ nát này.
Phó Tiểu Vũ đang suy nghĩ gì?
Hứa Gia Lạc biết mình không nên nghĩ những chuyện này, hắn đang đeo chiếc ba lô mèo nặng trịch, bên trong là Hạ An.
Nhưng đi được vài bước hắn lại dừng lại, đoạn lấy di động ra nhìn lại tấm hình kia mấy lần.
Lần bỏ lỡ ở thành phố H mấy ngày trước khiến lòng hắn vẫn nghèn nghẹn nỗi phiền muộn khó tan.
Hứa Gia Lạc không thể nào ngừng suy nghĩ, nghĩ về cảm xúc của Phó Tiểu Vũ khi lẻ loi ngồi trên chuyến tàu về nhà trong buổi hoàng hôn hôm đó.
Người ấy đã thật sự rất buồn, đúng không?
Hứa Gia Lạc bỗng không kìm lòng được mà nghĩ, trời sắp tối đen rồi, Phó Tiểu Vũ sẽ mãi đứng ở đó sao?
Ý nghĩ này khiến lòng hắn rối tư tơ vò.
Hắn lại nhìn đồng hồ lần nữa. Chỉ còn chín tiếng, nếu như lái xe đến Thuận Thành rồi trở lại sẽ mất ba tiếng, cộng thêm nửa tiếng đến sân bay và thời gian đăng ký sẽ còn bốn tiếng…
Vẫn kịp.
Rất vội, nhưng vẫn kịp.
Rốt cuộc Hứa Gia Lạc không nhịn nữa, hắn gửi một tin nhắn Wechat cho Phó Tiểu Vũ.
- _-: Có chút việc gấp cần cậu giúp.
- _-: Tạm thời tôi phải đến Việt Nam. Giúp tôi trông Hạ An bốn ngày được không, chỉ bốn ngày thôi.
Thời gian gấp gáp, đến mức hắn lấy cớ khá vụng về.
Nhưng dường như số mệnh đã an bài, Phó Tiểu Vũ trả lời ngay lập tức.
Phó Tiểu Vũ: Lúc nào?
- _-: Ngay bây giờ. Tôi lái xe đến tìm cậu rồi đưa Hạ An cho cậu luôn.
Phó Tiểu Vũ: ….
Phó Tiểu Vũ: Được. Có điều tôi không biết chăm mèo lắm đâu.
- _-: Tôi sẽ gửi những thứ cần mua và cả những chuyện cần chú ý cho cậu! Mèo nhà tôi ngoan lắm, vừa tắm xong, không cần bận tâm gì hết nên đừng căng thẳng. Chờ tôi nhé, tôi lái xe một tiếng là đến liền.
______________
Hết chương .