Màn đêm khẽ buông xuống, Phó Tiểu Vũ ngồi một mình trong xe chốc lát.
Y luôn dùng thuốc ức chế mạnh nhất. Loại thuốc này có hiệu lực tốt, nhưng tác dụng phụ cũng mạnh. Bình thường các phòng khám ngay cả kê đơn cũng sẽ không kê nó cho Omega đẳng cấp thấp.
Nhưng cho dù là Omega cấp A như Phó Tiểu Vũ đi chăng nữa thì sau ba lần tiêm mỗi ngày, y vẫn có cảm giác choáng váng buồn nôn.
Bởi vì bên cạnh đã không còn ai, nên cuối cùng y cũng hơi thả lỏng. Phó Tiểu Vũ cởi hai cúc áo sơ mi ra, sau đó gục trên vô lăng nhắm mắt lại.
Thật khó chịu.
Mặc dù cảm giác đau đớn đã không còn buốt nhói kịch liệt vì bị thuốc ức chế ngăn chặn, nhưng khoang sinh sản vẫn cảm thấy nóng hừng hực, giống như đang sôi trào bùng cháy, khiến người ta buồn bực mất tập trung.
Năm vừa tròn mười bốn tuổi, Phó Tiểu Vũ phân hóa thành Omega, thế nên đây là lần phát tình thứ một trăm ba mươi có lẻ rồi. Y cũng không cố gắng tính chính xác, hơn một trăm ba mươi lần phát tình, lần nào cũng chỉ có mình y. Nên y cảm thấy chuyện này rất bình thường, thậm chí cũng không muốn vì thế mà làm trễ nải công việc.
Nhưng hai năm qua, y thường xuyên cảm nhận được sự khó chịu trong kỳ phát tình càng lúc càng tăng lên. Dường như ngay cả cơ thể y cũng đang nhắc nhở –
Đã đến độ tuổi nên có một Alpha rồi.
Phó Tiểu Vũ đã tuổi.
Cho đến tận bây giờ, y vẫn còn chưa thật sự yêu đương.
Giây phút gần gũi nhất với chuyện “Yêu đương” này xảy ra vào lúc y học đại học năm hai –
Sau khi uống tù tì nửa chai Whisky, rốt cuộc Phó Tiểu Vũ cũng lấy hết dũng khí tỏ tình với Hàn Giang Khuyết.
Không ngờ một Alpha như Hàn Giang Khuyết lại giật nảy mình, sau đó biến mất mấy ngày. Chờ đến khi hắn thất hồn lạc phách quay về mới nói cho Phó Tiểu Vũ biết, mình đến Florida ngắm hươu cao cổ.
Hàn Giang Khuyết nói: Xin lỗi cậu Phó Tiểu Vũ à. Tôi vẫn còn yêu Văn Kha, dù anh ấy đã ở bên người khác, tôi vẫn còn yêu anh ấy. Lúc đi xem hươu cao cổ, tôi cứ mãi nhớ nhung Văn Kha… Nhớ, nhớ mãi, lúc nào cũng nhớ. Tôi thực sự không thể nào đón nhận cậu, Phó Tiểu Vũ.
Phó Tiểu Vũ chưa từng để Hàn Giang Khuyết biết, thật ra mình đã len lén buồn bã rất lâu.
Y sợ mất mặt, cũng sợ bị từ chối, nên càng thêm giả bộ như mình không thèm để ý một chút nào, tiếp tục làm bạn với Hàn Giang Khuyết. Một năm, hai năm… Sáu năm.
Sáu năm rồi.
Kỳ thực y vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ.
Hàn Giang Khuyết là ứng cử viên lý tưởng nhất trong suy nghĩ về tình yêu và hôn nhân của y.
Alpha cấp S hệ rượu, có tướng mạo gần như hoàn mỹ, còn có gia thế ưu việt hiếm có khó tìm.
Phó Tiểu Vũ không nghĩ ra được còn ai thích hợp với mình hơn Hàn Giang Khuyết. Nên y như đang thực hiện một hạng mục dài hơi, để cẩn thận kinh doanh đoạn quan hệ này từng li từng tí một.
Sau khi tốt nghiệp, y và Hàn Giang Khuyết cùng quay về thành phố B dốc sức làm việc, đến ngay cả cha Hàn Giang Khuyết cũng coi y như một nửa người nhà, giao sản nghiệp của tập đoàn IM trong thành phố B cho y quản lý.
Nếu như tình yêu là một cuộc đua chạy cự ly dài, thì Phó Tiểu Vũ đã bầu bạn với Hàn Giang Khuyết chạy hết vòng này sang vòng khác, tựa như lập tức có thể nhìn thấy điểm cuối cùng.
Trước hôm sinh nhật một ngày, Phó Tiểu Vũ đã đặc biệt đặt trước vé máy bay từ nước Đức trở về, muốn cùng trải qua hôm ấy với Hàn Giang Khuyết. Nhưng cũng chính ngày hôm đó, y đã phải nghênh đón đả kích lớn nhất trong đời từ trước đến nay –
Văn Kha, Omega cấp E nom quá đỗi bình thường kia đã giành lại Hàn Giang Khuyết và ôm vào lòng mình ngay trước mặt y.
Trong cái đêm Phó Tiểu Vũ vừa tròn tuổi, hươu cao cổ của Hàn Giang Khuyết đã quay về rồi.
Trong bầu không khí hoàn toàn tĩnh lặng, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Phó Tiểu Vũ gục đầu trên tay lái, qua thật lâu mới chậm rãi đặt di động bên tai: “A lô?”
“Tiểu Vũ!” Người bên kia điện thoại hiển nhiên rất nôn nóng: “Sao hôm qua con không nhận điện thoại của cha hả! Cha sốt ruột muốn chết, vậy mà con còn gửi Wechat cho cha là có ý gì? Cái gì gọi là Hàn Giang Khuyết đã ở bên Omega khác hả?”
“Cha à…”
Giọng của Phó Tiểu Vũ hơi yếu ớt, nhưng vẫn gắng gượng duy trì ngữ khí bình tĩnh: “Ở trong Wechat con đã nói rất rõ ràng, mối tình đầu và cậu ấy đã lần nữa yêu nhau rồi.”
“Thế mà con còn đứng một bên nhìn hả Phó Tiểu Vũ!” Giọng của nam Omega trong điện thoại bỗng chốc cao gắt hẳn lên.
“…” Phó Tiểu Vũ không trả lời ngay.
Một khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói rất nhỏ của phụ nữ: “Phó Cảnh, em đừng sốt ruột, đừng làm con sợ.”
Có lẽ bà đã nhận điện thoại trong tay Phó Cảnh, âm thanh nghe gần hơn một chút, những lời này là nói với Phó Tiểu Vũ: “Con cứ từ từ nói thôi Tiểu Vũ, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Đúng thế.”
Phó Tiểu Vũ ngồi thẳng người lên. Người phụ nữ bên kia điện thoại là Alpha, mẹ kế của y, cũng là người đã nhiều năm nuôi dưỡng y và cha mình, nên dù Phó Tiểu Vũ có mệt mỏi rã rời đến đâu cũng phải đàng hoàng mà đáp lời: “Mấy tháng trước mối tình đầu của Hàn Giang Khuyết, cũng chính là Văn Kha, đã ly hôn rồi ạ. Kỳ thực bao nhiêu năm qua Hàn Giang Khuyết vẫn chưa quên được người đó, nên giờ Văn Kha trở về, Hàn Giang Khuyết… Cậu ấy sẽ không ở bên con nữa.”
Nữ Alpha kia không đáp lời ngay.
“Sao mày lại vô dụng thế hả Phó Tiểu Vũ!” Giọng nói phẫn nộ của Phó Cảnh lại vang lên: “Từ nhỏ đến lớn cha đã tốn biết bao nhiêu công sức nuôi mày khôn lớn, tốn bao nhiêu tiền đưa mày ra nước ngoài du học. Cha khổ cực vất vả bồi dưỡng mày như thế là để mày tìm một Alpha có gia thế xuất sắc để cưới, kết quả mày bám thằng Hàn Giang Khuyết lâu như vậy, rồi cứ thế để người khác tùy ý cướp mất hả? Có phải mày muốn làm cha tức chết không? Hả? Mày đi ngay, bây giờ mày đi tìm Hàn Giang Khuyết ngay…”
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa.” Nữ Alpha lại thấp giọng khuyên nhủ Phó Cảnh đang kích động, sau đó bà hỏi một câu với tâm trạng phức tạp: “Thật sự không còn hi vọng nữa hả Tiểu Vũ?”
“Dì…” Phó Tiểu Vũ im lặng trong chốc lát mới nói: “Văn Kha đã mang thai rồi ạ.”
“Cái gì?! Mày…” Phó Cảnh lại gầm lên.
“Cha à, con…” Giọng Phó Tiểu Vũ bỗng run rẩy dữ dội một chút, nhưng y lập tức nén lại, cuối cùng chỉ bình tĩnh nói: “Con đang lái xe, nên con cúp trước đây.”
Thực ra y hiểu được sự phẫn nộ của Phó Cảnh.
Người cha Omega của y sinh ra trong một thị trấn nhỏ, chỉ học đến cấp ba, sau đó còn gặp phải một Alpha bội tình bạc nghĩa, nên mới sinh ra y khi chưa kết hôn.
Những tưởng cuộc đời bắt đầu bi thảm, nhưng cha y lại cứ thế ỷ vào sắc đẹp để chen vào cuộc tình của một nữ giáo sư Alpha trí thức đang yêu xa với Omega trước.
Mặc dù làm kẻ thứ ba không vẻ vang gì, nhưng cũng từ đó cha y thành công gả vào một gia đình trung lưu có gia cảnh tốt.
Nhất định Omega phải dựa vào hôn nhân để nâng cao đẳng cấp –
Đây gần như là toàn bộ tín ngưỡng của Phó Cảnh, mà Phó Tiểu Vũ cũng lớn lên trong sự giáo dục như vậy.
Nhưng mà trong giây phút đó, y thật sự rất rất muốn hỏi, tại sao thế?
Từ nhỏ đến lớn y nghiêm ngặt tuân theo con đường của một học sinh ngoan. Y chưa từng yêu sớm, không hề có bất cứ sở thích kỳ quặc phản nghịch nào, làm lớp trưởng kiêm lớp phó học tập mười năm, dù đi du học cũng nhận học bổng toàn phần với GPA ..
Nên lẽ nào cuộc đời không phải là cuộc tranh tài giống như chạy bộ ư?
Rõ ràng y đã chạy nhanh như vậy, chạy lâu như thế, cứ nghĩ chỉ cần kiên trì là có thể ở bên Hàn Giang Khuyết chạy đến điểm cuối cùng.
Nhưng mà chạy được nửa đường, Văn Kha cứ thế tùy ý đi ra từ đường băng bên cạnh, gần như là phạm quy. Người đó kéo tay Hàn Giang Khuyết lại, rồi hai người họ cùng nhau cười cười nói nói rời khỏi đường chạy này, chẳng hề quan tâm đến đích cuối cùng là gì.bg-ssp-{height:px}
Mà y, từ đây bị nhét vào con đường chạy dài đằng đẵng một cách cô độc, đến đối thủ cũng chẳng thấy một ai…
Y không biết làm sao để thắng.
Y thua đến mức ngủ không yên.
Phó Tiểu Vũ đỏ bừng mắt đấm mạnh một cú vào vô lăng.
…..
Tiếng “Cốc cốc cốc” bỗng vang lên, Phó Tiểu Vũ ngơ ngác quay đầu lại –
Có người đang cong ngón tay gõ vào kính xe của y.
Phó Tiểu Vũ lập tức nhận ra người đang đứng ngoài gõ kính là Hứa Gia Lạc, bởi vì trên cổ tay của người ấy có đeo một chiếc vòng Cartier bằng vàng rất bắt mắt.
Y rất ít khi thấy Alpha nam nào thích đồ trang sức thế này, nên vừa nãy khi thảo luận công việc với Hứa Gia Lạc trên sân bóng rổ mới đặc biệt để ý.
Sau khi nhận ra được đó là Hứa Gia Lạc, Phó Tiểu Vũ vội vàng sắp xếp lại cảm xúc, đoạn hít một hơi thật sâu và mở kính xe xuống.
“Sao anh…” Y vừa định mở miệng hỏi.
“Này.” Hứa Gia Lạc cũng không chào hỏi gì, hắn cúi người xuống đưa thẳng một cốc giấy đến.
Phó Tiểu Vũ vô thức giơ tay đón lấy, cốc giấy ấy rất ấm áp, đang tỏa hương chanh.
“Chanh mật ong, nóng đấy.”
Hứa Gia Lạc chỉ nói một câu như vậy, sau đó không thấy người nữa.
Phó Tiểu Vũ hơi ngơ ngẩn, có một lúc y còn tưởng đó là ảo giác của mình. Lại thêm mấy phút sau, y bắt đầu cảm thấy Hứa Gia Lạc đã đi rồi nên đóng cửa sổ xe lại, nhưng lập tức –
“Cốc cốc cốc”.
Tại sao Hứa Gia Lạc lại đến gõ cửa xe y nữa thế hả.
Phó Tiểu Vũ khá giận, y cầm cốc giấy mở phắt cửa xe xuống: “Anh…”
“Kỳ phát tình đừng tự lái xe, ra ngoài bắt xe đi.”
Chỉ thấy Hứa Gia Lạc mặc áo thi đấu bóng rổ đứng cạnh cửa xe y, trong miệng còn ngậm điếu thuốc một cách vô lại, một tay khác cầm lon Coca, dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói.
Nhất thời Phó Tiểu Vũ không biết nên nói gì, trong giây phút đó đầu y xẹt qua một suy nghĩ rất cổ quái –
Cái người này sinh hoạt chẳng lành mạnh tí nào hết, thậm chí Cocacola còn chẳng phải là loại không đường.
“Sao anh lại quay về?”
Phó Tiểu Vũ hỏi.
“Mẹ kiếp.”
Hứa Gia Lạc đóng cửa xe y lại. Chẳng hiểu tại sao, hai người họ… Cứ thế tự nhiên sóng vai bước về phía cổng bãi đỗ xe.
Hứa Gia Lạc ngậm điếu thuốc nói chuyện, âm thanh cứ mơ mơ hồ hồ: “Hôm qua tôi quên sạc điện cho xe, lái được một nửa mới phát hiện ra. Đúng lúc chỗ này có cột sạc Tesla nên tôi lái về sạc một chút, ăn xong nồi lẩu mới đến lấy xe.”
Phó Tiểu Vũ lập tức hiểu ra tại sao lúc nãy hắn lại biến mất một lúc, là đi sạc điện cho xe.
Pheromone trên người Hứa Gia Lạc có vị bạc hà.
Hắn là Alpha cấp A, cảm giác tồn tại của mùi hương rất mãnh liệt.
Lúc làn gió đêm thoảng qua, Phó Tiểu Vũ nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó nghiêng đầu.
Trong khoảnh khắc ấy, y cảm thấy mùi tử la lan trên người mình cũng nồng nàn hơn. Đó hẳn là bản năng phối hợp khó kìm để hấp dẫn Alpha cao cấp của một Omega.
“Hứa Gia Lạc này, bảng câu hỏi kia…”
Bỗng nhiên Phó Tiểu Vũ lại muốn nói đến công việc.
Lúc này Hứa Gia Lạc đương uống Coca, nghe được câu mở đầu này lon nhôm lập tức bị hắn bóp đến mức phát ra tiếng răng rắc.
Cũng khéo, đúng lúc này điện thoại của hắn vang lên.
Hứa Gia Lạc cúi đầu nhìn, lập tức bắt máy: “A lô? Bảo bối à?”
Hắn vừa nói vừa nhanh chóng vứt điếu thuốc đang hút dở vào thùng rác.
Phó Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn thần thái toát ra trên mặt Hứa Gia Lạc một giây, từ khóe mắt đến đuôi mày hắn đều đang thấm đẫm ánh sáng dịu dàng –
Dù chỉ nghe điện thoại thôi, thậm chí người kia còn không nhìn thấy hắn đang làm gì, nhưng hắn vẫn sẽ lập tức vứt thuốc lá vì người bên kia điện thoại.
Chuyện này chỉ có thể là phản ứng vô thức.
Trước cổng bãi đỗ xe vừa lúc có chiếc taxi chạy qua, Hứa Gia Lạc đi tới vẫy một chiếc lại, sau đó mở cửa cho Phó Tiểu Vũ.
“Hôm nay bố ăn lẩu đấy con. Còn cục cưng của bố thì sao nào, hôm nay con ăn gì thế?”
Hắn vừa nghe vừa ra hiệu cho Phó Tiểu Vũ lên xe: “Ồ… Bò bít tết hả? Có ngon không con?”
Sau khi Phó Tiểu Vũ lên xe Hứa Gia Lạc cũng không vào theo, mà dứt khoát đóng cửa xe lại.
Thế là Phó Tiểu Vũ ngồi một mình trên xe. Chiếc taxi chậm rãi tiến trong màn đêm, Phó Tiểu Vũ bỗng cảm thấy có nỗi cô đơn đang dần bủa vây lấy mình. Y rất ít khi có cảm xúc như vậy, có lẽ là vì kỳ phát tình vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt.
Phó Tiểu Vũ quay đầu lại nhìn vào gương phía sau, thấy Hứa Gia Lạc vẫn đang gọi điện thoại.
Hứa Gia Lạc không chào hỏi y, mà chăm chú nhìn phần đuôi taxi, hình như đang ghi nhớ gì đó.
Một giây sau đột nhiên Phó Tiểu Vũ phản ứng lại, Hứa Gia Lạc đang nhớ biển số xe.
Đây là một chuyện nhỏ, rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như khiến người ta rất khó để ý.
Từ trước đến giờ Phó Tiểu Vũ chưa từng gặp qua bất cứ Alpha nào có thể quan tâm đến Omega một cách kỹ càng chu đáo như thế.
______________
Hết chương .