Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Tiểu Vũ run lẩy bẩy trong lòng Alpha rất rất lâu.
Y không thể nói được bất cứ câu nào, chỉ biết run rẩy mãi, run không có điểm dừng.
“Tôi biết.” Alpha vẫn luôn ôm y thật chặt, vỗ về tuyến thể sau cổ đã dần xẹp xuống thật dịu dàng từng chút từng chút một, thấp giọng nói: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Rõ ràng y không hề nói gì, nhưng dường như Hứa Gia Lạc hiểu hết.
Phó Tiểu Vũ vẫn cho rằng mình đủ dũng cảm –
Là y đã quyết định gọi cho Hứa Gia Lạc, là y nói “Đã nghĩ kỹ rồi”, là y muốn Hứa Gia Lạc dẫn mình đi trải nghiệm những quang cảnh chưa từng thấy lần nào.
Nhưng hóa ra y vẫn sẽ sợ hãi.
Phó Tiểu Vũ theo đuổi Hàn Giang Khuyết đã nhiều năm, mặc dù Phó Cảnh cũng hết sức ủng hộ, nhưng thi thoảng ông ta lại gọi điện thoại vặn hỏi xem y có từng lên giường với Hàn Giang Khuyết không.
Đương nhiên ý nghĩa của việc này là để xác nhận, xác nhận xem trước khi lấy được lời hứa hẹn kết hôn liệu y có tùy tiện trao cơ thể mình ra không.
Nom Phó Tiểu Vũ mạnh mẽ tự chủ là thế, nhưng sự nghiêm khắc của tuổi thơ ấu vẫn luôn theo như hình với bóng đến giờ. Y chưa hề thật sự thoát khỏi sự kiềm chế của Phó Cảnh với bản thân mình, mãi đến đêm nay…
Sau đêm nay, hết thảy mọi thứ đã hoàn toàn khác.
Y đã lựa chọn truy tìm dục vọng của mình, đó chính là đi trên con đường ngược chiều với kỳ vọng của cha ruột.
Trên con đường này chỉ có mình y bước tiếp, một mình chiến đấu, cũng bởi thế mà đã định phải cô độc.
Hạnh phúc hay bất hạnh chỉ có mình y hoàn toàn gánh chịu.
Y không thể nào hoàn toàn dũng cảm được, thậm chí còn muốn chỉ cần được cuộn mình trong lòng Hứa Gia Lạc một lúc thôi…
Alpha ấy đã cho y ký hiệu tạm thời đầu tiên trong cuộc đời.
Phó Tiểu Vũ bỗng nghĩ, nhiều năm sau, liệu Hứa Gia Lạc có còn nhớ đến mình không? Sẽ còn nhớ tới lần đầu tiên của một Omega vụng về mà im lặng như mình ư?
Suy nghĩ ấy làm y cảm thấy yếu đuối chưa từng có.
….
Hứa Gia Lạc mãi chờ cho đến khi cơ thể Omega trong ngực mình vơi bớt run rẩy, sau đó mới nâng mặt Phó Tiểu Vũ lên nhẹ giọng hỏi: “Có phải còn khó chịu không?”
Phó Tiểu Vũ lắc đầu.
Thực ra thì vẫn đau, nhưng y không có ý định nói ra.
Lúc Hứa Gia Lạc ôm, y mới nhận ra vừa rồi mình cắn mạnh đến thế nào, chỗ xương quai xanh của Alpha đã bị y để lại mấy dấu răng rướm máu. Phó Tiểu Vũ dùng tay dè dặt sờ sờ chỗ đó, y không dám trực tiếp sờ lên vết thương mà chỉ chạm vùng da xung quanh. Phó Tiểu Vũ cảm thấy rất ân hận, rõ ràng Alpha đang thỏa mãn nhu cầu của bản thân y, thế mà y lại đi cắn hắn.
“Hứa Gia Lạc…”
“Không sao đâu.” Nhưng y còn chưa nói xong, Hứa Gia Lạc đã dứt khoát cắt lời.
Phó Tiểu Vũ chỉ đành giữ im lặng.
Sau khi khôi phục một tia lý trí từ cơn dục tình cuồng nhiệt, y mới nhận ra việc hai người họ ở chung với nhau đột ngột đến cỡ nào.
Rõ ràng y đang nằm trên giường Hứa Gia Lạc, được Hứa Gia Lạc ôm vào lòng một cách thân mật, rõ ràng… Y cũng muốn nói chuyện với Hứa Gia Lạc, chỉ có điều lại cứng ngắc không biết nên mở miệng từ đâu.
“Nào, hiện giờ có thể thả cậu đi tắm được rồi.”
Hứa Gia Lạc xoa nhẹ tóc y, sau đó bế y dậy.
Lúc đứng lên, chiếc chăn đang đắp trên mình bị tuột xuống, thế nên đã phơi trần lớp ga giường nhức mắt bên dưới.
Phó Tiểu Vũ tinh mắt lập tức thấy ngay.
Hơi thở của y khẽ dồn dập hẳn lên, sau đó len lén dùng chân quặp lấy một góc chăn muốn che giấu vết tích để lại kia đi.
Hứa Gia Lạc nhìn thấy hết tỏng, khóe miệng hắn không nhịn được mà khẽ cong lên. Nhưng hắn không nói ra miệng, bởi vì không muốn lần nào cũng vạch trần Phó Tiểu Vũ.
Trước kia hắn luôn cảm thấy không thích dáng vẻ cố cứng cỏi vì tự trọng của Omega này, nhưng bây giờ khi chứng kiến đến thời điểm này rồi mà Phó Tiểu Vũ vẫn còn lặng lẽ giữ mặt mũi cho mình, cảm xúc của Hứa Gia Lạc lại khác ngày xưa.
Động tác này của Omega khá giống nhóc Hạ An thích sạch sẽ, mỗi lần đi vệ sinh xong sẽ cào cát mèo lại, và điều đó khiến Hứa Gia Lạc cảm thấy rất đáng yêu.
Thực ra trước khi bế Phó Tiểu Vũ dậy Hứa Gia Lạc đã dùng điều khiển từ xa bấm xả nước vào bồn trong nhà tắm chính. Nên khi tiến vào, hắn nhẹ nhàng đặt cơ thể trần truồng của Phó Tiểu Vũ xuống bồn, kế đó thêm mấy giọt tinh dầu cam Marlon vào trong.
Lúc Hứa Gia Lạc đứng dậy định đi, Phó Tiểu Vũ không nhịn nổi nữa mà bất chợt ôm lấy cổ hắn: “Hứa Gia Lạc, anh không tắm ư?”
Bồn tắm rất to, có thể chứa được hai người.
Suy nghĩ này khá xấu hổ, xấu hổ đến mức y muốn lặng lẽ bào chữa cho sự dính người của mình, thậm chí bởi vậy còn nghiêm túc nghĩ –
Hứa Gia Lạc, đúng là anh nên đi tắm đó.
“Tôi có chút việc, tối nay chỉ dội nước lại tí là được.”
Phó Tiểu Vũ hơi xấu hổ vì bị từ chối, nhưng lúc này Hứa Gia Lạc thò tay xuống nước vuốt ve bụng y, thấp giọng nói: “Cậu ngâm nước ấm một lúc đi, có thể dễ chịu hơn đó. Đợi lát nữa tắm xong tôi sẽ cho cậu ăn đồ ăn ngon.”
Chỉ một câu nói “Đợi lát nữa tôi sẽ cho cậu ăn đồ ăn ngon” Phó Tiểu Vũ đã cảm thấy vui vẻ. Thực sự y không thể tin nổi cảm xúc của mình lại có thể chập chùng lên xuống dữ dội đến thế chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhưng câu nói này quả là có ý nghĩa rất quan trọng –
Không có nó, hình như mọi chuyện bỗng ngừng bặt tựa như kỳ phát tình đang tạm hoãn. Nhưng có câu nói này, y mới vững tin rằng mình có thể nhận được vui sướng và vuốt ve an ủi lâu thật lâu.
Trong phòng tắm đang bật gió ấm, nước trong bồn lại có độ nóng vừa vặn, nằm xuống sẽ cảm thấy từng lỗ chân lông trên cơ thể đang trầm tĩnh lại.
Phó Tiểu Vũ nghe lời Hứa Gia Lạc, y thư thái ngâm mình trong bồn tắm một chốc rồi mới bước ra. Lúc đang lấy chiếc khăn tắm dày màu xám được Hứa Gia Lạc treo bên cạnh để lau mình, Phó Tiểu Vũ bỗng thấy tò mò. Dù giờ đây chỉ có một mình trong nhà tắm, y cũng vô thức quay đầu lại nhìn xung quanh, và sau khi xác định không có ai y mới lén lút cúi đầu ngửi khăn của Hứa Gia Lạc một cái. Trên ấy không có vị bạc hà, nhưng lại thoang thoảng mùi thơm mát của bột giặt sau khi được giặt xong.
Rất dễ chịu.
Kỳ lạ thay, Phó Tiểu Vũ cảm thấy hết thảy mọi thứ của Hứa Gia Lạc đều rất dễ chịu. Không chỉ có vị bạc hà trên cơ thể, mà cả tinh dầu cam hắn dùng, bột giặt mùi thanh thanh, hết thảy mọi thứ của Hứa Gia Lạc mà y ngửi được đều khiến người ta vui vẻ.
Lúc này Phó Tiểu Vũ bỗng nhận ra, hình như sau khi tắm xong mình không có quần áo để mặc.
Y thật sự chưa từng trải qua tình huống lúng túng như thế bao giờ, chỉ đành quấn khăn quanh mình rồi thử thăm dò mở cửa ra định nhỏ giọng gọi Hứa Gia Lạc một câu. Nhưng ngay lúc mở cửa, y đã nhìn thấy trên chiếc tủ thấp cạnh cửa đã đặt bộ đồ được xếp rất ngay ngắn mà Hứa Gia Lạc chuẩn bị cho mình.
Đó là một bộ áo ngủ vải bông màu xanh đậm. Sau khi mở ra, Phó Tiểu Vũ giũ một cái, vô ý làm rơi chiếc quần lót tứ giác được cuộn vào bên trong.
Hứa Gia Lạc chu đáo khiến y thậm chí cảm thấy hơi xấu hổ.
Phó Tiểu Vũ nhặt quần lót lên và ôm bộ đồ ngủ màu xanh kia, nhịn không được mà khe khẽ mỉm cười.
….
Phó Tiểu Vũ có thân hình cao gầy, bởi vậy khi mặc quần áo của Hứa Gia Lạc chỉ hơi rộng một chút.
Chỉ có chiếc quần lót tứ giác kia, phần eo và ống quần lại hơi rộng hơn so với y, khiến lúc bước đi cứ có cảm giác bị gió lùa vào.
Mặc dù không vừa người, nhưng sau khi bận lên trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhàng.
Với Phó Tiểu Vũ, phát tình, và cả việc mặc quần áo của người kia sau khi phát tình, tất cả những điều này đều thuộc về thế giới trưởng thành thần bí mà y vẫn mãi luôn âm thầm hướng tới.
Bởi vậy cứ mỗi lần trải nghiệm thêm nhiều một chút, y sẽ cảm thấy hưng phấn.
Phó Tiểu Vũ đi dạo quanh phòng khách một vòng mà không tìm được Hứa Gia Lạc, chỉ nghe thấy tiếng vang lúc máy giặt hoạt động.
Hứa Gia Lạc đang giặt gì thế nhỉ?
Chờ khi Phó Tiểu Vũ tò mò quay lại phòng ngủ chính mới tìm được đáp án.
Bộ chăn ga màu xanh đậm đã được đổi sang một bộ khác màu trắng ngà. Hiển nhiên là động tác lén lút định dùng chăn che lại ga giường không thể qua được mắt Hứa Gia Lạc.
Không chỉ có ga giường mà cả chiếc sơ mi và quần dài lúc nãy bị cởi ra ném xuống đất cũng không thấy tăm hơi đâu, chắc là đã được lấy đi giặt hết rồi.
Hứa Gia Lạc nom bình thường thì lười biếng đấy, nhưng lúc Phó Tiểu Vũ đang tắm lại làm việc nhà rất đỗi nhanh nhẹn.
Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng phát hiện Hứa Gia Lạc đang đứng cách tấm cửa kính ban công.
Mặc dù đã đến mùa đông, nhưng Alpha cấp A có sức khỏe không giống người thường, nên hắn chỉ mặc một bộ đồ ngủ bông đứng bên ngoài mà không cảm thấy gì.
Ban công nhà hắn vương rất nhiều tuyết, nhưng tất cả đã được quét sang một bên. Trong góc có bày mấy chậu hoa, nhưng vì trời lạnh mà trong đó không có cây cối gì.
Hứa Gia Lạc đứng ngẩn người một chốc, sau đó mới châm cho mình điếu thuốc đi tới cạnh bồn giặt trên ban công đứng thừ người nhìn cảnh đường phố bên ngoài.
Trong đêm đông, bóng lưng của hắn nom càng thêm cô đơn đến lạ.
Có một giây phút, dù cách tấm cửa kính, Phó Tiểu Vũ cũng tin chắc Hứa Gia Lạc đang thở dài.
Có khi Phó Tiểu Vũ sẽ có cảm giác rất kỳ quái, Hứa Gia Lạc vốn phóng khoáng mà lười biếng, hài hước mà dịu dàng trước mặt người khác chỉ là một “Hứa Gia Lạc” được biểu diễn ra.
Mà Hứa Gia Lạc chân chính thực ra vẫn luôn lặng lẽ giấu trong tiếng thở dài giữa bốn bề lặng vắng, giấu trong bóng lưng cô độc bị bóng đêm phủ vây.
Trong lòng Phó Tiểu Vũ bỗng dậy thứ cảm giác xót xa mà lạ lẫm, y không kìm được mạo hiểm đẩy cửa ra, bước tới ban công gió lạnh thấu xương.
Hứa Gia Lạc đứng trước bồn giặt nghe thấy tiếng cửa bị đẩy bèn giật thót mình quay người lại: “Ngâm mình nhanh đến thế sao?”
Trong miệng Alpha cao to ấy vẫn còn ngậm điếu thuốc, lúc nói chuyện cứ ậm à ậm ờ, xen lẫn cảm giác lưu manh. Mà trong tay hắn lại đang cầm một chiếc quần lót trắng dính đầy bọt xà phòng.
Phó Tiểu Vũ không khỏi ngơ ngác đứng lại, nhiệt độ trên mặt nhanh chóng tăng lên như thiêu như đốt.
Vậy, vậy là hắn…
“Cậu ra làm gì thế?” Hứa Gia Lạc nheo nheo mắt không vui khi dáng vẻ lúc nãy của mình bị Phó Tiểu Vũ nhìn thấy.
Nhưng hắn không phải là người dễ ngượng, nếu đã nhìn thấy thì cũng lười nói thêm gì, chỉ quay người ngậm điếu thuốc tiếp tục công việc trên tay như không có chuyện gì.
Một lát sau, hắn bất chợt cảm nhận được một cơ thể đẫm hương Tử la lan thơm ngát kề sát người mình từ phía sau…
Là Phó Tiểu Vũ ôm lấy eo hắn từ đằng sau.
“Hứa Gia Lạc…” Tiếng của Omega còn vương chút giọng mũi, y mềm mại dinh dính kêu tên hắn.
Hứa Gia Lạc dừng lại một chút vì động tác này, sau đó khàn giọng nói ngay: “Đồ lót nên giặt tay thì tốt hơn.”
Câu nói này khá là hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng thật ra là hắn đang giải thích cho mình.
Hành động giặt đồ lót bằng tay cho Omega không thân quá not cool, chính Hứa Gia Lạc cũng cảm thấy không chịu được. Nhưng không giặt cũng không xong, nếu cứ vứt trong máy giặt sẽ sinh ra vi khuẩn, không tốt cho sức khỏe của Omega.
Hắn phải bận tâm lo nghĩ vô cùng, cố ý chọn lúc Phó Tiểu Vũ đi tắm rồi trốn ở ban công gió lạnh thổi vù vù để giặt, ngờ đâu hành động như ông cha già vẫn bị bắt quả tang.
Hứa Gia Lạc bực bội phả ra một ngụm khói.
Omega sau lưng hắn im lặng một hồi mới tựa lên lưng hắn, nói rất nhỏ: “Chưa từng có ai giặt cho tôi.”
Thậm chí Phó Cảnh cũng không.
Trong trí nhớ của y, người cha Omega rất bận rộn nhiều việc để sinh nhai, bởi vậy không để tâm nhiều đến việc nhà, tất cả đồ lót áo ngoài gì đều vứt vào trong chiếc máy giặt cũ kỹ để giặt chung.
Mãi đến khi lớn lên y mới biết làm thế không hợp vệ sinh.
Tim Hứa Gia Lạc bỗng mềm hẳn, hai tay hắn đang dính nước không thể làm gì được, chỉ đành lẩm bẩm một tiếng trong miệng: “Giúp tôi lấy thuốc xuống đi.”
Omega đang tựa trên lưng hắn ngoan ngoãn giơ tay lấy điếu thuốc xuống, nhưng lập tức y lại định bỏ vào miệng mình một cách trái lẽ thường.
“Phó Tiểu Vũ!” Hứa Gia Lạc lập tức dừng lại, hung dữ mắng: “Bóp tắt cho tôi.”
Phó Tiểu Vũ hoảng sợ vì Alpha đột nhiên cao giọng, rốt cuộc y cũng là học sinh ngoan, lập tức chột dạ dúi tắt điếu thuốc vào lan can bên cạnh.bg-ssp-{height:px}
Lúc dụi thuốc y dùng lực hơi mạnh nên hình như đầu ngón tay bị chạm phải tàn lửa, nóng rát.
Rõ ràng mới hút được gần một nửa mà, y nép mình vào bờ vai Hứa Gia Lạc, nghĩ.
“Có lạnh không?”
Lúc này Hứa Gia Lạc mới dịu đi đôi chút, hỏi y.
Thực ra là khá lạnh.
Phó Tiểu Vũ cọ mũi lên phần cạnh tuyến thể của Alpha, vừa ngửi vừa nói: “Không lạnh.”
Y không muốn Hứa Gia Lạc có lý do bắt mình chạy về phòng.
Hứa Gia Lạc không nói gì, hắn bỗng tăng tốc độ giặt. Sau khi vò thêm mấy phút, hắn mới nhanh chóng xả sạch bọt rồi vắt khô.
Sau khi giặt xong, hắn quay người giang hai tay ra với Phó Tiểu Vũ, trên một tay còn cầm chiếc quần lót kia: “Nào, lại đây.”
Phó Tiểu Vũ sững sờ một chốc –
Y vẫn chưa phát tình, thế mà… Hứa Gia Lạc vẫn muốn ôm y sao?
Mà Hứa Gia Lạc vẫn đang kiên nhẫn chờ y.
Thế là Phó Tiểu Vũ không do dự nữa, y nhẹ nhõm chạy ùa vào lòng Hứa Gia Lạc, sau đó ôm chầm lấy cổ hắn tựa như tư thế mèo con cuộn mình trong ngực Alpha.
Vừa vào nhà, nhóc Ragdoll Hạ An lại nhào tới. Nhưng lần này nó không cào ống quần của Hứa Gia Lạc khi trước mà chỉ đong đưa chiếc đuôi xù bông luẩn quẩn quanh hai người họ.
Trên đường đi Hứa Gia Lạc thuận tay ném chiếc quần lót vào máy sấy, sau đó ôm Phó Tiểu Vũ ngồi xuống sô pha.
Lần này Hạ An cũng nhảy lên nằm sấp cạnh bắp đùi hắn. Đôi mắt to tròn của con mèo thi thoảng lại nhìn Phó Tiểu Vũ chằm chằm, như đang suy nghĩ vị khách không mời mà đến này là ai.
Hứa Gia Lạc xoa xoa đầu Hạ An, nhưng ít nhiều động tác cũng hơi qua loa. Hắn thấp giọng hỏi Phó Tiểu Vũ: “Đói bụng không? Muốn ăn gì đó không?”
Quả là Phó Tiểu Vũ cũng đói rồi.
Trong kỳ phát tình, Omega bị hao hụt thể lực nên ham muốn ăn uống tăng vọt lên rất nhiều, nhưng y vẫn vô thức hỏi: “Có, có salad rau không?”
Hứa Gia Lạc nhìn Omega trong ngực mình thật lâu, mãi đến khi cái nhìn chằm chằm của mình khiến Phó Tiểu Vũ hơi bất an và bứt rứt hắn mới cong nhẹ khóe môi: “Chỗ tôi không cung cấp rau xanh nhạt nhẽo đó.”
Phó Tiểu Vũ không biết Hứa Gia Lạc đang nghiêm túc trả lời hay đang trêu mình: “Vậy có sữa chua không?”
“Phó Tiểu Vũ.” Hứa Gia Lạc thẳng thừng chấm dứt ý kiến của y, đoạn nhấn mạnh từng chữ một: “Tối hôm nay không có bữa ăn lành mạnh, không có rau, không có đồ ăn giảm béo.”
Phó Tiểu Vũ hơi bối rối, chỉ đành nhìn Hứa Gia Lạc rồi lúng túng đáp: “Nhưng tôi sẽ bị béo…”
Thật sự y sẽ béo.
“Khi còn bé cậu từng béo đúng không?”
Alpha nheo mắt lại, đoạn đẩy gọng kính mạ vàng của mình lên.
Phó Tiểu Vũ hơi run run, dù cảm thấy khó chịu nổi, nhưng y vẫn nhẹ đáp: “Đúng. Hồi cấp hai… Tôi có bị béo một thời gian.”
Đúng vậy, hồi cấp hai vừa phân hóa, y rất béo.
Mặt tròn xoe, đôi mắt cũng tròn, vả lại tính cách cũng là kiểu học sinh ngoan nghiêm túc, nên mặc dù có pheromone rất xuất sắc, chưa từng có Alpha nào theo đuổi y.
Lúc đi học còn bị Phó Cảnh quản nghiêm, thế là Phó Tiểu Vũ không dám chưng diện, cũng rất hổ thẹn khi chưng diện. Bởi vậy mãi đến kỳ nghỉ sau khi tốt nghiệp cấp ba, rốt cuộc y mới bắt đầu kế hoạch của mình.
Mỗi ngày y sẽ chạy bốn, năm nghìn mét, chỉ ăn lòng trắng trứng giàu protein, không chạm vào hết thảy đường, dầu và gia vị. Y ép mình như một vị tu khổ hành, thành công tạo nên một chính mình hoàn toàn mới sau khi ra nước ngoài.
Về sau, Phó Tiểu Vũ rất ít về nhà.
Một phần là vì bất hòa với Phó Cảnh, mà một phần có lẽ là vì từ trong đáy lòng của mình, y không muốn quay đầu lại nhìn những quá khứ u ám của mình.
….
Thực ra Hứa Gia Lạc đã sớm đoán được.
Trên thế giới này rất ít người có thể đẹp từ nhỏ đến lớn.
Có lẽ Cận Sở cũng coi như một người, bởi vì may mắn như thế mà Cận Sở luôn có đủ tự tin và cảm giác an toàn, thường hay bất cần lười nhác với sắc đẹp. Dù trong đời cũng có một vài lúc béo lên, không hoàn hảo lắm, Cận Sở vẫn có thể duy trì thái độ mặc kệ.
Nhưng Phó Tiểu Vũ thì không phải. Y đã dùng một thứ tự ràng buộc gần như phát bệnh để giữ gìn thân hình và dung mạo của mình. Y để tâm đến nhận xét của người ngoài như thế có thể chứng minh một điều thật tàn nhẫn –
Rằng rất nhiều thứ trong vẻ đẹp của Omega này là sau này phấn đấu luyện tập mới có được.
Hứa Gia Lạc vẫn luôn tin tưởng mình thích vẻ đẹp trời sinh, hắn thích vẻ đẹp thoải mái và lười nhác kia..
Nhưng khi Omega đàng hoàng nói mình “Đã từng béo”, dáng vẻ lại rất thật thà. Y cúi đầu, hàng lông mày và đôi mắt đều rũ xuống đầy uể oải.
Giây phút ấy, trái tim Hứa Gia Lạc bỗng co rút dữ dội, thậm chí… Còn loáng thoáng đau nhức.
“Phó Tiểu Vũ, có phải Hàn Giang Khuyết rất đẹp trai không?”
Hắn nâng mặt Phó Tiểu Vũ lên, nhẹ giọng hỏi.
Đương nhiên, Phó Tiểu Vũ ngán ngẩm nghĩ, thậm chí cảm thấy điều này không cần trả lời.
“Đúng thế, trước kia cậu ta là Alpha đẹp trai số một của trường trung học Bắc Tam.”
Hứa Gia Lạc chậm rãi nói: “Nhưng cậu không biết rằng, hồi cấp ba cậu ta nhỏ tuổi, dậy thì muộn, chỉ cao hơn mét sáu, còn thấp hơn cả Văn Kha. Khi đó hễ ai trong chúng tôi gọi cậu ta là Hàn công chúa thì Hàn Giang Khuyết sẽ giận lắm. Có điều bây giờ cậu ta cao đến m, nhưng gọi Hàn công chúa sẽ không tức giận như thế nữa.”
Phó Tiểu Vũ vẫn không nói gì, nhưng lại nhìn Hứa Gia Lạc chăm chú bằng đôi mắt mèo, rõ ràng là đang tập trung lắng nghe.
“Còn cả chính tôi nữa.” Hứa Gia Lạc nở một nụ cười miễn cưỡng: “Dáng dấp cũng không tệ chứ? Dù sao hồi cấp ba cũng tán vô số Omega, nhưng khi đó tôi cũng có một chuyện rất đỗi phiền muộn, má nó chứ tôi bị mọc mụn trên cằm.”
“Lúc hẹn hò với người ta, tôi sợ nhất là bị nhìn chằm chằm vào cằm, cứ cảm thấy có phải họ đang nhìn nốt mụn của mình không. Giờ thì được rồi, tôi đã hoàn toàn không quan tâm nữa.”
Nói đoạn Hứa Gia Lạc cầm tay Phó Tiểu Vũ đặt lên cằm mình.
Chỗ đó hơi ram ráp, có lẽ vì cằm Alpha đã mọc râu lún phún. Phó Tiểu Vũ đã hoàn toàn không cảm nhận được những dấu vết mà Hứa Gia Lạc nói, có điều đây là lần đầu tiên y đặt ngón tay lên cằm Alpha, vì thế không nhịn được tò mò sờ một chốc.
“Đã qua cả rồi, những chuyện xui xẻo hồi dậy thì ấy.”
Hứa Gia Lạc nhìn Omega trong ngực, cố gắng nhịn không để mình thao thao bất tuyệt, cuối cùng nhìn lười biếng nở nụ cười, nói: “Phó Tiểu Vũ, đã qua rồi, không cần bị nhốt chặt trong đó nữa.”
“…Ừm.”
Qua thật lâu, Phó Tiểu Vũ cũng nhẹ nhàng lên tiếng, nhẹ như một chú mèo đang khe khẽ gru.
Y được Alpha ôm thân mật thế này, bỗng cảm thấy toàn thân mình ngập tràn trong sự ấm áp xa lạ.
Chẳng hiểu tại sao y bất chợt thất thần. Nhớ đến Hứa Gia Lạc đánh giá mình “Cũng không tệ”, y lập tức cảm thấy lời bình này không công bằng lắm, nên không nhịn được mà kề bên tai Hứa Gia Lạc nói rất nhỏ: “Hứa Gia Lạc, tôi cảm thấy anh rất đẹp trai.”
Không chỉ là không tệ thôi đâu.
Nhưng lúc nói ra câu này chính y cũng lập tức thấy thẹn thùng.
Y thật sự quá ngu ngốc, quá quê mùa, Hứa Gia Lạc vốn có hỏi ý kiến của y đâu.
Hứa Gia Lạc nhíu mày dò xét nhìn y.
“Tôi cũng biết điều đó mà.” Hắn nói rất chi phóng khoáng.
Trong đôi mắt hẹp dài của Alpha bỗng dấy lên sự giảo hoạt của loài cáo. Hắn dừng lại một chút, bỗng xấu xa hỏi: “Phó Tiểu Vũ, giữa Hàn công chúa với tôi, ai đẹp trai hơn?”
Phó Tiểu Vũ bất chợt tắt tiếng.
Điều khiến y cũng kinh ngạc chính là, trong lòng y lập tức có ngay đáp án.
Nhưng dù thế nào y cũng không cần trả lời.
Bởi vì một lần sung sướng mà hạ địa vị của Hàn Giang Khuyết xuống ngay lập tức sẽ khiến y vô cùng trọng sắc khinh bạn, quá xấu hổ.
“Được thôi, không hỏi không hỏi nữa.”
Hứa Gia Lạc lười nhác nhún vai một cái không ép Omega trả lời, thấp giọng hỏi: “Phó Tiểu Vũ, cậu thích ăn hải sản đúng không?”
“Ừm.”
“Tốt quá.” Hứa Gia Lạc nháy nháy mắt: “Tôi là bậc thầy bóc vỏ đấy nhé.”
Nói đoạn hắn cúi người xuống trao một nụ hôn nhẹ nhàng, rất đỗi nhẹ nhàng tựa như chuồn chuồn lướt nước lên mặt Omega: “Phó Tiểu Vũ, tôi muốn cho cậu ăn hải sản.”
Nụ hôn đó, câu nói đó khiến Omega hoàn toàn mềm nhũn.
“Cách nhà tôi không xa có một tiệm chuyên hấp và xào hải sản tuyệt lắm.” Hứa Gia Lạc nói: “Càng cua hấp bia là món tủ đấy, nếm thử không?”
Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên nhìn Alpha của mình.
Alpha của y, tạm thời là Alpha của y.
Suy nghĩ quá giới hạn này khiến y run rẩy.
Sự tự chủ trước đó bỗng chốc tan biến hết vào khoảnh khắc này, y chỉ im lặng gật đầu.
“Còn cả tôm nữa, muốn ăn không?”
Trong nháy mắt ấy, Phó Tiểu Vũ nhớ đến trước đó trong tòa Twin Stars, Hồ Hạ, Hứa Gia Lạc và Tiêu Vân tăng ca đến khuya rồi cùng gọi tôm làm bữa đêm. Mà đêm đó y lại ăn salad rau chẳng có tí vị gì, ngay cả nước sốt Thiên Đảo cũng không rưới.
Nghĩ đến đó, y lại gật đầu một cái.
Y muốn.
“Đúng rồi, uống chút gì không?”
Hứa Gia Lạc chợt nhớ đến vấn đề này, hắn dừng lại một chút mới hỏi tiếp: “Nước có ga? Trong nhà tôi có Perrier đó.”
Perrier là một thương hiệu nước khoáng thiên nhiên đóng chai của Pháp, sử dụng nguồn nước khoáng bắt nguồn ở Vergèze, nằm ở tỉnh Gard. Nước khoáng Perrier nổi tiếng về sự tinh khiết với các khoáng chất tự nhiên carbonat, sản phẩm được đóng trong chai màu xanh lá cây thể hiện cho sản phẩm màu sắc của thiên nhiên đặc biệt tỉ lệ carbonat trong Perrier cao hơn so với các sản phẩm nước khoáng khác.
Lần này hắn lại đưa ra một lựa chọn rất lành mạnh.
Nhưng mà –
Cút mẹ nó đi.
Phó Tiểu Vũ bỗng nghĩ thế, y nhỏ giọng nói: “Tôi muốn uống Coca….”
Hạ An đang nằm bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu meo một tiếng, dường như đang giục y tỉnh táo.
“Không đường.”
Thế là sau một lần bùng nổ ngắn ngủi, Phó Tiểu Vũ lại sợ hãi mà rón rén bổ sung thêm một câu.
______________
Hết chương .